Thời gian cũng không còn sớm nữa, người thì lấy dao chẻ củi, người thì lấy dây thừng buộc củi lại. Người người nhà nhà đi làm, mỗi người đều có công việc cụ thể. Riêng Lý Hữu Quế khi đi vào bếp lấy dao chẻ củi thì phát hiện được một hộp diêm. Cô suy nghĩ một chút và lặng lẽ cầm nó theo. Đây là lần đầu tiên Lý Hữu Quế ra ngoài sau khi trọng sinh. Cô đi bộ từ nhà đến cửa thứ hai và phải đi qua mười bậc thang. Bậc giữa là bệ lớn nhất để giặt quần áo. Bên dưới bệ này là rãnh thoát nước hình vuông, bên kia rãnh thoát nước là phòng tắm chỉ vỏn vẹn 4m2. Nơi này chỉ có thể tiểu tiện chứ không thể đi đại tiện. Vào thời điểm mưa to, nơi này sẽ bị ngập và nhấn chìm trong nước. Hai chị em cô đi qua gian giữa là nhà chú thứ bảy để đi ra ngoài. Phòng trước và phòng sau đều giống nhau. Toàn bộ ngôi nhà được làm bằng đất sét vàng và ngói gỗ. Thời đại này rất phổ biến làm nhà kiểu như vậy. “Hữu Quế, em đã khỏe chưa?” “Hữu Quế, em không sao chứ?” "Hữu Quế, cháu ra ngoài nhặt củi à?" "Chị Hữu Quế, cho em đi theo với" "Chị Hữu Quế, chúng ta đi cùng nhau nhé" "Chúng ta sẽ đi cùng Hữu Quế. Chúng ta có rất nhiều người, bọn họ sẽ không dám bắt nạt Hữu Quế và cũng không dám bắt nạt chúng ta". ... Khi Lý Hữu Quế đi ngang qua hai người chú ở phòng trước, lập tức bị bảy tám thiếu niên vây quanh, vội vàng bắt chuyện với cô và đòi đi nhặt củi cùng cô. Cô không hề quen biết ai trong số họ, đây đều là những người cô, người chú của cô khi còn nhỏ. Nên Lý Hữu Quế không thể nhận ra họ liền được.
Tuy nhiên, cô ấy không hề giật mình mà bình thản đáp. Đương nhiên, cô không thể thành thật nói rằng cô đã hoàn toàn bình phục, cô khẽ đáp: “Em khỏe hơn nhiều rồi.”. Ở thời đại này ai cũng xanh xao, vàng vọt vì thiếu ăn thì làm gì có ai được ăn no. Càng không thể nói cho họ biết nhờ có dung dịch sửa chữa mà cô hoàn toàn bình phục, khỏe mạnh như một người bình thường. Quả nhiên đúng như dự đoán của cô, không ai trong số những người anh em họ này có bất kỳ nghi ngờ nào. Cuối cùng một đoàn năm hoặc sáu người cùng nhau đi nhặt củi, một đoàn người được mở rộng cùng nhau lao động và bảo vệ Hữu Quế. Khi Hữu Quế và các anh chị em bước ra khỏi nhà, một con phố tấp nập hiện ra trước mặt cô, thật quen thuộc với cô biết bao. Đây là nơi cô sống ở kiếp trước. Những kỷ niệm ùa về, cô không khỏi nhắm mắt lại hồi tưởng, che đi đôi mắt nhòe đi vì nước mắt, cảm giác sau hai kiếp có chút buồn. Cảnh vật vẫn còn, nhưng những người xưa cũ đã không còn nữa. Phố Giải Phóng là một trong những con phố ở Thị trấn Tô, chỉ cách trung tâm thị trấn vài phút đi xe. Tuy nhiên, vị trí địa lý của Thị trấn Tô rất đặc biệt, nằm giáp ranh biên giới phía Nam, thuộc vùng khí hậu nhiệt đới, cây trồng chính là: lúa, ngô, lạc, khoai, rau. Lúa được chia thành hai vụ trong năm: vụ xuân và lúa mùa. Canh tác như vậy để một năm bốn mùa không hề lãng phí mùa nào. Thời điểm lạnh nhất trong mùa đông sẽ không quá âm 5 độ, hơn nữa ở đây cũng không có tuyết nên sản vật rất phong phú. Một phần vì đất nước đang trong giai đoạn khó khăn nên lương thực được tạo ra nhiều hơn, và khẩu phần lương thực sẽ được phát cho người dân dựa theo công lao động cá nhân. Cũng may đây là phương Nam, có non xanh nước biếc, bốn mùa cây cối đều mơn mởn. Không lo chết đói, không kiếm được miếng ăn. Bất luận thời điểm khó khăn cũng sẽ có thực phẩm đáp ứng. Nhiều thế hệ trước đã từng nói đùa rằng người miền Nam thuộc nhóm những người đứng đầu chuỗi thức ăn, do họ được ưu ái cho thiên nhiên trù phú. Nơi nhặt củi thường là ở sườn núi, cách nơi bọn họ ở trong phạm vi hơn mười cây số. Ở đây núi non cũng không phải quá trắc trở, chia thành từng dãy núi khác nhau, kéo dài vô tận. Có chỗ thoải, cũng có chỗ chênh vênh. Các dãy cách xa nhau, đây là một trong những độc đáo của dạng địa hình Karst. Ngay lúc này, đoàn của Lý Hữu Quế hưng phần rảo bước trên đường. Mùa thu hoạch vừa qua, mới giữa tháng 11 nên sáng sớm gió mát mẻ, se lạnh. Gió mát khiến Lý Hữu Quế cảm thấy có chút thoải mái nhưng cô lại đang mặc trên người quần áo dài tay. Trời không quá lạnh nên cô biết rằng nhiệt độ sẽ tăng lên trong vài giờ nữa. Cô sẽ bị nóng nếu vừa đi vừa nhặt củi quá nhiều, vì khi vận động nhiều cơ thể sẽ ấm lên. Lý Hữu Quế lặng lẽ nhìn xung quanh, trong đầu khẽ lặng lẽ đánh giá mọi thứ. Khắp con đường đều có ổ gà, chỉ có cỏ khô, rau dại, những cành cây chết khô đã được người khác nhặt từ lâu. Mùa thu trời vẫn xanh, và Lý Hữu Quế biết rằng cuộc sống ở đây vẫn dễ dàng hơn, vẫn được thiên nhiên ưu đãi hơn hơn nhiều so với ở miền Bắc, trù phú hơn rất nhiều so với thời mạt thế cô sống ở kiếp trước. Ở sườn núi, có rất nhiều người đi nhặt củi, đào rau rừng. Trên đường đi cả đoàn của Lý Hữu Quế đã gặp không biết bao nhiêu người, các thôn làng lớn nhỏ nằm rải rác trong vòng chục cây số xung quanh thuộc thị trấn Tô đều đến đây nhặt củi. Sau khi đi bộ khoảng ba tiếng đồng hồ, Lý Hữu Quế và những anh em họ cuối cùng cũng nhìn thấy một dãy núi liên tục nối dài từng dãy trước mặt, các dãy núi không hề đứt đoạn. Dưới chân núi có những mảng rừng rộng lớn, trên núi mọc lên những cây cối xanh mướt, tươi tốt. Lý Hữu Quế và những anh em họ tâm trạng liền hứng thú, kích động. Họ dường như quên hết mọi mệt mỏi trên suốt đường đi. Wow, đây chắc chắn là một nơi tuyệt vời. Lý Hữu Quế hai mắt sáng ngời, phóng tầm mắt nhìn ngọn núi phía xa. Cô không hề để ý tới ngọn núi phía dưới, bởi vì đồ tốt đều ở trên núi cao này, cô cũng không có ý định tranh đoạt, giành giật với những người ở ngọn núi phía dưới. Cô ấy sẽ lên đỉnh núi đó.
Lý Hữu Quế thầm nghĩ, nhưng làm sao cô ấy có thể tách ra đi lên núi mà các anh em họ không phát hiện. Nên lén đi hay nói rõ để mọi người đồng ý cho cô tách đoàn? Lý Hữu Quế không khỏi đau đầu khi nghĩ ra những lời bào chữa để thuyết phục họ. Kết quả là ai đó cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. "Đây không phải là Lý Hữu Quế bị Mã Minh đánh vỡ đầu hay sao? Không phải cô ấy đã bị thương rất nặng sao? “Đúng vậy, tôi nghe nói vết thương thực sự rất nghiêm trọng” "Tại sao cô ta có thể đến đây nhặt củi trong khi mới bị thương nặng như vậy?" "Là cô ấy. Nhà cô ấy rất nghèo. Nghe nói hôm qua mẹ cô ấy đã đến nhà Mã Minh, nhưng Mã Minh không những không chịu thừa nhận mà còn mắng người ta và đuổi họ ra ngoài, chậc chậc chậc" "Mã Minh đã nhìn thấy Lý Hữu Quế chưa? Cô ấy vẫn chưa chết". "Có vẻ Lý Hữu Quế không nghiêm trọng như lời mẹ cô ta nói. Mẹ cô ấy chắc chắn hôm qua đến nhà Mã Minh để tống tiền. Nhà cô ấy nghèo đến mức phải đòi Mã Minh bồi thường". "Nói như vậy là quá đáng rồi. Mã Minh đánh một cô gái chảy máu đầu. Chính mắt chúng ta nhìn thấy, sao có thể chửi bới, đổ oan cho người khác như vậy!". "Đúng vậy, các người quá vô lương tâm rồi. Ta nên vui mừng vì Lý Hữu Quế không chết. Nếu Lý Hữu Quế chết thì Mã Minh phải chịu trách nhiệm, đôi khi bằng cả mạng sống của mình". "Đúng. Bỏ tủ và bị giết chết!". "Mã Minh thực sự đã ăn trộm rau dại của Lý Hữu Quế, tôi đã tận mắt chứng kiến. Lý Hữu Quế không cam lòng bị cướp và chống trả lại nên bị Mã Minh đánh vỡ đầu. Gia đình Mã Minh thật không có đạo lý mà". ... Vào lúc này, phía sau Lý Hữu Quế không xa, một nhóm thanh thiếu niên gồm những nam thanh nữ tú, họ mồm năm miệng mười chỉ trỏ về cô và ríu rít bàn tán sôi nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]