Chương trước
Chương sau
Cô trọng sinh.
Lý Mạt mở to mắt không tin nhìn vào những gì trước mặt. Cô nghiêng đầu nhìn bức tường màu vàng sẫm cách đó chưa đầy mười cm. Sau đó ánh mắt cô lại chuyển hướng lên trên những viên gạch màu đen xám được sắp xếp rất ngay ngắn.
Chiếc giường ván gỗ, chiếc chiếu rơm, chiếc mùng xám khói có n lỗ khâu xộc xệch, chiếc chăn rách nát đến đáng thương,... Căn nhà này thật nghèo túng quá sức tưởng tượng của cô!
Trước năm 20 tuổi, cô sống ở đây. Nên giờ phút này cô không hề có cảm giác xa lạ và mâu thuẫn chút nào.
"Điều kỳ lạ là rõ ràng cô trải qua 7 năm mạt thế, cuối cùng chết trong một trận chiến, như thế nào vừa mở mắt lại quay trở lại căn nhà cũ. À không, căn nhà này còn đổ nát và cằn cỗi hơn cả ngôi nhà ngày xưa cô ở. Ít ra nhà cô cũng có tủ đựng bát đĩa, nhiều loại chậu rửa, xô nhôm, xô sắt, ghế dài, bàn ăn và ghế đẩu. Trên giường cũng không có thứ gì hư hỏng nặng như ngôi nhà này. Cô lặng lẽ quan sát và thở dài".
Cô chết trong trận chiến đó, đây là sự thật.
Vì vậy, thân thể này nhất định không phải của cô. Cô ngước nhìn bàn tay gầy guộc, thon dài như chân gà. Dưới mạt thế điều kiện khổ cực cũng không thể khiến cô đói thành như vậy, thân thể như không có xương sườn.
"Chị cả, chị cả, chị rốt cuộc đã tỉnh rồi sao?"
Đột nhiên, có tiếng bước chân vội vã bước vào, cùng lúc đó vang lên một giọng nói kinh hỉ mang theo vẻ vô cùng bất ngờ. Rồi một cô bé gầy gò và suy dinh dưỡng lao đến bên giường bệnh với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên má, cô bé nghẹn ngào đến nỗi không thể nói được thành lời.
"Chị cả?!"
Thân thể này lại là con cả nha.
Lý Mạt che giấu nội tâm chấn động, yên lặng nhìn cô gái nhỏ đau lòng vùi đầu vào vai mình. Có lẽ vì cô ấy khóc quá thảm thiết và tuyệt vọng nên Lý Mạt không đành lòng mà vươn bàn tay như chân gà gầy gò khẽ vuốt tóc cô gái nhỏ tội nghiệp.
"Đừng khóc, chị không sao rồi".
Lý Mạt không biết tình huống hiện tại là như thế nào? Càng không biết nơi này là nơi khỉ ho cò gáy nào? Cho nên cô dùng biện pháp an toàn nhất, cố gắng ngon ngọt dỗ dành cô bé.
Có lẽ là lời nói của Lý Mạt đã an ủi được cô gái bé nhỏ. Cô bé ngừng khóc và ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt to tròn, đỏ hoe. Một tay nâng lên lau nước mắt, nước mũi; trông rất thô lỗ nhưng lại rất đáng yêu, thuần thục.
"Chị cả, không xảy ra việc gì là tốt rồi, làm em sợ chết khiếp. Chị bị vỡ đầu chảy rất nhiều máu, mà ở nhà không có tiền đưa chị đi thầy lang chữa vết thương. Mẹ đang lo lắng đến sắp chết vì chị... Đúng rồi, Mẹ vẫn còn chưa biết chị đã tỉnh lại đâu".
"Mẹ, Chị cả tỉnh lại rồi... Mẹ..."

Đương nhiên, cô gái nhỏ không biết chị gái trước mặt không còn là chị gái ngày xưa của cô nữa. Sau cơn hoảng loạn, tâm trạng của cô gái nhỏ cũng dần trở nên vui vẻ, thoải mái hơn, bắt đầu ríu rít trò chuyện. Lúc sau cô mới nhớ ra là mẹ của mình không biết là chị cả đã tỉnh lại. Đối với tin tức này, cô nhóc đột nhiên nhảy dựng lên, lao ra bên ngoài như con thỏ nhỏ, miệng không ngừng la lớn. Đúng là đứa trẻ con đáng yêu!
Sau đó……
"Hữu Liễu, thật sự chị cả đã tỉnh lại rồi sao?"
"Hữu Quế, Hữu Quế..."
"Mẹ, chị cả tỉnh thật rồi, Chị cả còn nói là không có bị sao"
Sau đó, những gì lọt vào tai Lý Mạt là giọng nói kinh ngạc và sợ hãi của người phụ nữ kia, và phản ứng thanh thúy ứng hòa của cô gái nhỏ vừa rồi.
Oành. Ơ...
Hữu... Quế?!
Hữu Quế.
Ngay khi Lý Mạt nghe thấy cái danh hiệu Lý Hữu Quế, liền biết đó nhất định là tên của thân thể này. Nhưng sao hai chữ này lại nghe rất quen tai à nha?!
Còn chưa kịp suy đoán sâu xa, cô gái nhỏ cùng một người phụ nữ trung niên gầy gò, thấp lùn đã vội vàng đi vào nhà, lao thẳng đến giường Lý Mạt.
"Hữu Quế, thật tuyệt quá, con thật sự đã tỉnh rồi, đầu còn đau không? Trong người có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không?"
Mẹ Lý đi tới bên mép giường, hai mắt đỏ hoe, vươn đôi bàn tay gầy giống Lý Mạt, cẩn thận đặt ở trên trán của cô.
Nhưng vào lúc này, Lý Mạt hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, cô nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Khuôn mặt gầy, dáng người thấp bé, và ... cùng một nốt ruồi đen giống nhau y đúc. Cô cũng từng có nuốt ruồi như vậy; gần như giống nhau và cùng một vị trí...
Nhìn vào mấy chục người trong gia tộc họ Lý của cô ở kiếp trước, hình dạng và vị trí của nốt ruồi này chỉ có cô và người đàn bà này thôi...
Trời ạ, cô hoảng á nha.

Lý Mạt gần như mất bình tĩnh, đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt hoài nghi nhìn người phụ nữ trước mặt. Đúng rồi, trách sao có chút quen mắt, không còn gì chối cãi vì đây chính xác là hình dáng của cô ở độ tuổi trung niên à nha.
Kinh tủng.
Vậy bây giờ cô là ai???
Oành...
Hữu Quế.
Lý Hữu Quế.
Nhớ tới, cô chợt nghĩ tới.
Đó chính là tên cô mẫu của cô.
Nhưng hiện tại lại thành tên cô.
Lý Mạt, không, lúc này tên cô hiện tại là Lý Hữu Quế. Cô ngồi trên ghế nhỏ ở phòng bếp nhìn đống lửa đang cháy, tay với lấy ba bốn nhánh cây gói lại thành một bó lớn để nhóm lửa nấu bữa cơm canh rau rừng.
Cô biết nguyên nhân cớ sự ra như này là từ cái miệng nhỏ lải nhải đáng yêu của cô bé Lý Hữu Liễu. Lý Hữu Liễu kể Lý Hữu Quế bị đánh chảy máu khi đang cùng người khác vào rừng đào rau rừng. Sau khi cô ngất đi, Lý Mạt đã xuyên qua vách đá này và trở thành thành viên của gia đình này. Ai ya thật là ly kỳ.
Vấn đề là cô trở thành cô mẫu của chính mình, bà của cô lại trở thành mẹ cô. Và cô chưa bao giờ gặp ông, bởi vì khi cô sinh ra, ông cô đã mất 800 năm trước. Điều kinh hoàng và không thể tin được đối với cô là cha của cô ở kiếp trước giờ đã trở thành em trai cô. Các bác của cô đã trở thành anh trai cô, và các chú lại trở thành em trai của cô luôn.
Thật là hỗn độn quá đi!
Nếu như vậy, không phải cha cô và chú cô giờ chỉ là hai hạt đậu nhỏ sao?! Lý Hữu Quế thực tâm thấy rằng cô rất đau lòng và mệt mỏi.
Không mất nhiều thời gian để nấu một bát cháo rau dại rừng. Một lúc sau, Lý Hữu Quế và các em của cô đã ngồi vào bàn với bát cháo rau rừng thưa thớt. Dĩ nhiên đây là lần đầu tiên cô gặp bác, chú và cha của mình khi còn nhỏ. Thật là một loại trải nghiệm không thể quên.
Bà nội và cô mẫu, không, đúng ra là mẹ cô và em gái Lý Hữu Liễu đã bị Lý Hữu Quế lặng lẽ nhìn và âm thầm đánh giá không biết bao nhiêu lần. Ngoại trừ Lý Hữu Liễu không hề quen thuộc với cô, mẹ cô là Lương Anh. Bà ấy ít nhiều khiến cô cảm thấy quen thuộc hơn.
Vì vậy, vào lúc này, ánh mắt của Lý Hữu Quế đổ dồn về cha mình là Lý Kiến Hoàn, chú Lý Kiến Nghiệp và bác là Lý Kiến Văn. Cả ba anh em đều là những cậu bé xanh xao, vàng vọt vì thiếu dưỡng chất, đều đang nằm trong vòng tay của bà nội cô và nhìn chằm chằm vào cái bát trên bàn.
Lý Kiến Hoàn và Lý Kiến Văn lần lượt năm tuổi và mười hai tuổi. Tuy hai anh em chênh nhau vài tuổi, một cao một lùn, nhưng ngoại hình đều vàng vọt, da mỏng, xanh xao và suy dinh dưỡng. Tuy nhiên, em trai Lý Kiến Hoàn rõ ràng là đẹp trai hơn nhiều so với anh cả Lý Kiến Văn. Một người thì có vẻ ngoài thấp bé và đẹp trai, người còn lại thì có cảm giác hơi thô. Lý Hữu Quế từng xem qua ảnh tập thể của gia đình mình. Xưa nay trong lòng cô, cha cô đều là người soái ca anh tuấn nhất nhà. Chẳng trách lại cưới được mẹ cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.