Cảnh này được phát tới phòng trực tiếp qua Blu-ray chất lượng 4M, và mọi người đều nghe thấy giọng nói của Tạ Tiểu Chu. Sau một lúc im lặng, vô số bình luận xuất hiện, dày đặc, gần như che khuất màn hình. 【Ah ah ah ah, Chu Chu không muốn ah ah ah ah】 【Tôi cảm thấy có lỗi với Chu Chu! Hạ Liên tại sao lại có thể ghê tởm như vậy chứ!? Đi chết nhanh lên được không??? ] [Woooooo rất lo lắng về Chu Chu, BOSS chắc chắn sẽ không làm đâu! ] [Xem ra cả hai đều vì nhau mà hi sinh, tình yêu thần tiên gì thế này! ] [# Hạ Liên đi tìm chết] Sau lần "ngược đãi fan" này, giá trị fan của Tạ Tiểu Chu tiếp tục tăng lên. Tuy vẫn đứng ở vị trí thứ 4 nhưng sự chênh lệch đã giảm bớt rất nhiều. Và Hạ Liên đã bị một số khán giả chỉ trích, vì những hành động này fan của Hạ Liên cũng liên tục spam khắp màn hình. Trong một thời gian, phòng phát sóng trực tiếp trở thành chiến trường giữa fan Hạ Liên và fan Tạ Tiểu Chu, còn những người khác đều trở thành một tấm phông làm nền. *** Các khán giả trước màn hình đều e ngại về điều này. Tạ Tiểu Chu cũng vậy. Cậu ta đang đánh cược Cậu cá rằng Tần Nguyên sẽ không làm gì cậu ta. Tần Nguyên dường như đã hoàn toàn mất kiểm soát với bộ dạng của mình, trên người không ngừng xuất hiện sương mù màu đen, khuôn mặt thanh tú kia cũng không còn nữa, thay vào đó là xương cốt dày đặc, trông phi thường quái dị. Nhìn thấy cảnh này, Tạ Tiểu Chu không hề lộ ra vẻ sợ hãi mà kiên quyết bắt lấy ánh mắt của Tần Nguyên, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể. Tần Nguyên cảm nhận được độ ấm, mở miệng, giọng nói đứt quãng: "Tại sao, tại sao?" Người ta sợ chết khiếp. Tất cả mọi người đều sợ anh ta chết khiếp. Nhưng Tạ Tiểu Chu thì không. Cậu không sợ sao? Không sợ chết, không sợ hắn thế này. "Đương nhiên là tôi sợ." Tuy nói như vậy, nhưng trên môi Tạ Tiểu Chu chỉ có một nụ cười dịu dàng. "Nhưng mà, tôi không muốn anh cảm thấy khó chịu." Tần Nguyên giật mình: "Tôi, đúng, là quan trọng vậy sao? " Giọng nói của Tạ Tiểu Chu ôn hòa:" Bởi vì tôi yêu anh, tôi không muốn anh cảm thấy khó chịu. " Cậu ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ sáng như thiên nga trắng, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Nguyên. Tần Nguyên: "Yêu, sao?" Đó là cái gì? Đây là điều mà Tần Nguyên chưa từng trải qua. Tạ Tiểu Chu duy trì hành động này mà nhắm mắt lại, giống như một tín đồ thành kính dâng lễ vật, đặt mạng sống của mình ở trước mắt Tần Nguyên, không hề nao núng. Chỉ có giọt nước mắt pha lê rơi trên lông mi, theo hơi thở của cậu, nó trượt xuống má, cuối cùng đáp xuống mu bàn tay của Tần Nguyên. Rất nóng. Những giọt nước mắt tan ra thành nhiều cánh hoa và thấm vào da. Tần Nguyên cảm thấy cái này còn nóng hơn máu bắn trên người mình lúc trước, cảm giác khác hẳn. Máu đỏ tươi khơi dậy ham muốn của anh. Nhưng giọt nước mắt này lại khiến anh ta học cách kiềm chế. *** Những nơi tối tăm. Ba vị khách bay vẫn luôn ở chú ý bên này. Khâu Nguyệt có chút sốt ruột: "Sao vẫn chưa động thủ vậy? Hạ Liên, máu của Medusa có ích gì không?" Hạ Liên cũng là lần đầu tiên sử dụng máu của Medusa. Nhưng theo chỉ dẫn của đạo cụ, nó hoàn toàn có thể làm rối loạn tâm trí Tần Nguyên, huống chi là giết người, cho dù yêu hắn cũng không tốn bao nhiêu công sức. Tạ Tiểu Chu quá đặc biệt, hay là máu của Medusa không có uy lực? Bất kể vì lý do gì, Hạ Liên đều không muốn thừa nhận! Vì vậy, anh ta quyết định cố gắng hơn nữa, và anh ta đã tạo ra một âm thanh "rít" như rắn, mái tóc ban đầu chỉ dài đến đôi tai dần dần dài ra và biến thành những con rắn xoắn. "Giết hắn đi." "Giết hắn đi." "Giết hắn!" *** Tạ Tiểu Chu bên tai yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình. Cậu đang chờ đợi. Chờ kết quả đánh cuộc. Tần Nguyên sẽ ra tay sao? Khá lâu. Tạ Tiểu Chu lại mở mắt ra, nhìn thấy trăng máu trong mắt Tần Nguyên dần dần mờ đi, gần như hư không. Có vẻ như nó đã trở lại bình thường. Tạ Tiểu Chu an tâm: "Anh không sao chứ?" Vừa dứt giọng, Tạ Tiểu Chu đã bị Tần Nguyên ôm trái tay. Cậu mất cảnh giác, cằm đụng phải xương trắnh, dưới tác dụng của đau đớn, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra khóe mắt. Tần Nguyên: "Cậu nói, cậu yêu tôi?" Đơn giản đây là một mệnh đề. Tạ Tiểu Chu lời nói đều đã phát tiết, hắn làm sao có thể thay đổi lời nói, lập tức gật đầu. Tần Nguyên nói từng chữ một: "yêu, là, cái, gì." Nhìn hắn thập phần hoang mang. Không ai nói với anh ta điều này bao giờ. Chưa từng có ai gần gũi với anh ấy như vậy. Tạ Tiểu Chu đặt tay lên vai Tần Nguyên: "Tôi cũng không biết." Tần Nguyên có chút sững sờ: "Cậu, không biết?" Tạ Tiểu Chu: Có lẽ tôi biết. Nhưng cậu không thể nói với Tần Nguyên như vậy, thay vào đó cậu di chuyển cổ tay, lấy bàn tay từ trên vai xuống đặt nơi trái tim trên lồng ngực: "Tình yêu, đến từ đây." Tần Nguyên nhìn xuống, thấy trống rỗng, chỉ thấy các khúc xương nhợt nhạt dưới lớp áo của anh ta, cũng không có tiếng trái tim đang đập. Tần Nguyên phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai người: "Cậu, sẽ động." Tạ Tiểu Chu nhất định phải xem cái lớn từ nhỏ: "Tình yêu là hy sinh, giống như tôi nguyện ý hi sinh vì anh. Tôi không muốn nhìn thấy anh cảm thấy khó chịu." Tần Nguyên có vẻ đang suy nghĩ, nhưng không đơih anh ta hiểu ra, cơn cáu kỉnh lại xuất hiện. Âm thanh cứ vang lên khiến anh bồn chồn và giết chết những suy nghĩ. Giết hắn... Giết hắn! Tần Nguyên lắc mình một cái, đôi mắt sắp trở lại xám xịt lại lần nữa xuất hiện tia máu, lần này càng thêm nồng đậm, bao phủ gần như toàn bộ con ngươi. Màn sương đen xung quanh lại sôi trào, Tạ Tiểu Chu vừa chạm vào liền cảm thấy nhói đau, như bị lửa thiêu đốt. Tạ Tiểu Chu: "..." Như thế nào lại phát bệnh rồi? Khuôn mặt thanh tú của Tần Nguyên giật giật, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chỉ còn lại vẻ thờ ơ - giống như lần đầu tiên Tạ Tiểu Chu nhìn thấy. Anh ta đưa tay ra, những chiếc cựa xương sắc nhọn trồi lên khỏi đầu ngón tay, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ xé nát cơ thể mỏng manh này. Tạ Tiểu Chu như rơi vào hầm băng. Lần này có vẻ như cậu thực sự sắp chết rồi. Tuy rằng không biết tại sao Tần Nguyên lại trở nên như vậy, nhưng cậu cũng không có ý định chạy trốn. Rốt cuộc muốn chạy thì cũng chẳng thể chạy thoát khỏi Tần Nguyên, chi bằng ở lại tiết kiệm sức lực. Chết thì chết, coi như là đóng máy. Bằng cách này, có thể có làn sóng tồn tại cuối cùng trong chương trình tạp kỹ. Tạ Tiểu Chu rất chuyên nghiệp nhắm mắt lại, giọng nói có chút run rẩy: "Anh, có thể làm nhẹ nhàng một chút được không, tôi sợ đau." Cho dù có chết cũng không thể OOC. Nghe vậy, trong mắt Tần Nguyên lộ ra vẻ chật vật, động tác dừng lại, đầu ngón tay chạm vào trái tim Tạ Tiểu Chu, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của cậu. Nhưng hắn không đâm xuyên ngực Tạ Tiểu Chu, mà là từ từ vuốt lên ôm lấy má của hắn. Ở đó, một giọt nước mắt nhỏ đọng lại. Huyết sắc trong mắt Tần Nguyên hơi tản ra, tựa hồ đã có quyết định, cúi đầu hôn lên giọt lệ. Có vị mặn. Cơ thể vốn chưa hề có cảm giác gì dần dần tỉnh dậy. Có gì đó đang kiểm soát anh ta. Anh không muốn làm tổn thương Tạ Tiểu Chu, bất kể lý do là gì, anh cũng không muốn. Bàn tay Tần Nguyên khẽ run lên, hai cỗ lực lượng trong cơ thể đang chống lại nhau, hiện tại lại vi diệu cân bằng. Nhưng vô dụng, thân thể này chỉ là một cái xác vô dụng, không thể so với cỗ lực lượng kia, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị khống chế. Bất quá... Nó chỉ là một cơ thể vô dụng mà thôi. Tần Nguyên nhìn Tạ Tiểu Chu thật sâu, như muốn khắc sâu gương mặt này trong lòng. Tạ Tiểu Chu nhắm mắt chờ chết. Đau đớn trong tưởng tượng không có truyền đến, trên má cảm thấy hơi lạnh, vừa mở mắt ra liền thấy Tần Nguyên nở nụ cười có chút lưu manh. Tạ Tiểu Chu do dự một chút: "Anh..." Sau đó, hắn nhìn thấy Tần Nguyên bị một đám sương mù màu đen quấn lấy, rốt cuộc nhìn không ra bên trong là cái gì. Thay đổi như vậy khiến Tạ Tiểu Chu sững sờ tại chỗ, không biết nên xông vào trong sương mù màu đen tìm Tần Nguyên, hay là chạy trốn. Vừa lúc đó, một cơn gió không tên thổi qua. Sương mù đen tan, cả Tần Nguyên cũng biến mất, Tạ Tiểu Chu chỉ nghe thấy một tiếng "Đinh đong", một cái nút áo liền rơi xuống đất. Tạ Tiểu Chu ngồi xổm xuống nhặt cúc áo, cúc áo không đều, lòng bàn tay có chút đau. Ngoài chiếc cúc áo, trên mặt đất còn có một ít bột tro trông giống như... tro tàn còn sót lại sau khi đốt xương. Tần Nguyên đã đi rồi. Đây là, thà tự hủy còn hơn làm tổn thương cậu ta? Lúc đầu Tạ Tiểu Chu thật sự chỉ dùng tâm tư của Tần Nguyên, những phản ứng khác nhau mà cậu làm ra chẳng qua là diễn kịch mà thôi. Nhưng bây giờ Tần Nguyên lại như thế này, Tạ Tiểu Chu trong lòng có cảm xúc lẫn lộn, cũng không biết nên nói cái gì. *** Đồng thời. Khu nhà lớp học bỏ hoang. Một đôi mắt xám lại mở ra. Cơ thể người chơi chỉ là một thân thể bị chèn ép, cho dù có bị quấy rầy, chỉ cần bị phá hủy thì sẽ không làm Tạ Tiểu Chu bị thương. Tần Nguyên ngồi trong bóng tối, chậm rãi giơ tay lên, một chút máu từ đầu ngón tay chảy ra, cố gắng lan dọc theo kết cấu của làn da. Nhưng nó dừng lại ngay khi chạm tới cẳng tay, và sau đó từ từ rút lui. Với một cái hất tay, chất lỏng màu đỏ tươi đã bị ném xuống đất, biến thành một con rắn nhỏ đang rít gào. Con rắn nhỏ đỏ bừng, phi thường không biết sợ hãi, lại ngẩng cao đầu lao về phía Tần Nguyên. Nhưng trước khi đi đến phía trước, chuyển động của con rắn nhỏ bị đình trệ, và sau một tiếng "phốc", nó nổ tung thành nhiều mảnh. Một bóng đen luồn lách lau vết máu trên mặt đất không để lại dấu vết. Tần Nguyên nhìn ngón tay mình như tượng, im lặng. Tình yêu là gì? Giống như quả táo treo trên cành trong Vườn Địa Đàng, thơm ngọt cám dỗ con người lầm lỗi. *** Những gì hiện ra trên màn hình là Tần Nguyên thà tự hủy còn hơn tuân theo mệnh lệnh của Medusa, trong khi Tạ Tiểu Chu nửa quỳ trên mặt đất cầm trên tay chiếc nút duy nhất còn sót lại. Đạn đã được kích nổ hoàn toàn. 【Tôi nghĩ đây là loại tình yêu thần tiên a a â a] 【Tôi sai rồi, tôi luôn cho rằng Chu Chu chỉ đang diễn kịch, nhưng không ngờ đó lại là sự thật! Tôi đánh giá nó là thật! 】 【Anh không biết yêu, tôi dạy anh yêu, ta đánh, tôi đánh giá là thật! 】 【BOSS thật sự đáng yêu ngay cả khi hắn không biết yêu là gì! Tôi tuyên bố rằng đây là chương trình thực tế mà tôi yêu thích nhất từ trước đến nay! 】 【Gọi Chu Chu, gọi BOSS! Tôi muốn xem thêm một trăm tập nữa! 】 So với Tạ Tiểu Chu, người có lượng fan tăng vọt, Ba vị khách bay kia có thể nói là ảm đạm. Có thể nói bọn họ đã chuẩn bị hoàn chỉnh, tính toán mọi thứ, không tính phản ứng của BOSS. Ai biết BOSS có thể nhân đạo như vậy! Bởi vì máu của Medusa bị phản tác dụng, nên Hạ Liên trực tiếp phun ra một ngụm máu, hình dạng Medusa biến mất, và anh ta chỉ có thể duy trì những khả năng cơ bản nhất của thẻ ID. Thẩm Bạch Tây đặt hai tay lên vai anh, đứng sang một bên xem náo nhiệt, nhàn nhạt nói: "Tôi đã nói hết rồi, thắng Tạ Tiểu Chu thì tốt hơn. Bây giờ đã như thế này, nếu như không được thì thôi. Khó có thể giải thích với chủ tịch. " Hạ Liên mặt tái nhợt, nhưng là vẫn rất cố chấp, rụt cổ nói:" Đương nhiên là tôi có giải pháp! " Thẩm Bạch Tây:" Anh có giải pháp nào? " Hạ Liên không nghĩ ra một giải pháp tốt một lúc, vì vậy anh ta quay đầu lại và không nói gì. Thấy bầu không khí giữa ba người càng lúc càng căng thẳng, Khâu Nguyệt nhanh chóng đứng ra giảng hòa: "Được rồi, Bạch Tây, đừng nói nhiều nữa, nếu nhiệm vụ không hoàn thành là không phải là chuyện của một mình Hạ Liên đâu. Chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm. " "Hạ Liên, anh cũng nghĩ vậy đúng không?" Hạ Liên miễn cưỡng gật đầu. Khâu Nguyệt lại nói: "Bây giờ máu Medusa của anh đã dùng rồi thì không có tác dụng gì. Sao anh không nghe lời Bo Xi có thể làm gì?" Hạ Liên khịt mũi, nhưng không có phản đối. Thấy vậy, Thẩm Bạch Tây nói: "Bây giờ, hãy khống chế Tạ Tiểu Chu trước, để hắn không thể gặp Boss." Sau khi kế hoạch A thất bại, kế hoạch B chỉ có thể được kích hoạt. Mọi người đều biết BOSS có phạm vi hoạt động hạn chế vì năng lực mạnh mẽ của nó, "Tần Nguyên" trước đây là một phân thân không có bất kỳ năng lực nào. Sau khi bị loại bỏ, BOSS không thể tách phân thân khác trong một khoảng thời gian ngắn. Vì vậy, bây giờ là một cơ hội. Kiểm soát Tạ Tiểu Chu và để Hạ Liên nhân cơ hội này để quyến rũ BOSS. Nên... anh có thể tấn công boss Tần Nguyên đúng không? Khâu Nguyệt hơi lo lắng: "Hạ Liên có làm được không?" Không hiểu sao Hạ Liên, người đã thể hiện tốt trong 《100%Hẹn hò tốc độ tình yêu 》, lại thất bại liên tục khi đến với chương trình tạp kỹ này. Nói một cách logic thì không nên, độ khó của 《Vườn trường bảy đêm đàm luận》 thấp đến mức không thể so sánh với 《100%Hẹn hò tốc độ tình yêu 》 Điều này khiến Khâu Nguyệt nghi ngờ khả năng của Hạ Liên. Làm sao Hạ Liên có thể thừa nhận rằng mình không tốt bằng một vị khách mới? Lập tức đồng ý: "Tùy tôi." *** Tạ Tiểu Chu quỳ một chân trên đất, nhìn bột phấn trên mặt đất dần dần tiêu tán. Cậu nên đi tìm Tần Nguyên ở tòa nhà dạy học bỏ hoang. Nghĩ vậy, Tạ Tiểu Chu đứng lên. Chỉ là do ngồi xổm quá lâu, bắp chân hơi tê, vừa đứng vững thì sau gáy đột nhiên nổi lên 1 trận đau nhói. Tạ Tiểu Chu: "..." Hai mắt tối sầm lại, thân thể lại ngã về phía sau. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cậu đã nghe thấy bên tai có tiếng người nói chuyện. "Trói cậu ta ở đây." "Chúng ta không cần làm gì, qua đêm ở nơi quỷ quái, thì yêu ma xuất hiện, tự nhiên sẽ giết hắn." "Vậy thì chúng ta hãy đến tòa nhà dạy học bỏ hoang tìm Tần Nguyên. Với giá trị sức quyến rũ của Hạ Liên, cậu sẽ không thể quyến rũ được Tần Nguyên, đúng không? " Tạ Tiểu Chu nghe Hạ Liên kiêu ngạo nói:" Quá đủ. " Lời editor: Mình tạm drop bộ này nha, tháng 8 lại đăng tiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]