Chương trước
Chương sau
Tạ Tiểu Chu đứng ở dưới ánh đèn, bất giác cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đó là ác ý, dính nhớp, giống như một con rắn độc trốn trong chỗ tối, lúc nào cũng có thể mở miệng ra cắn người.

Cậu muốn tìm xem loại cảm giác này là từ đâu mà đến, quay đầu liền đối diện với gương mặt của Thẩm Việt Vũ, mà nụ cười kia càng nhìn càng thấy giả tạo.

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, người chủ trì lại tiếp tục giới thiệu. Lúc khách mời số 3 và số 4 lên sàn thì tiếng vỗ tay bên dưới khán đài mới thoáng nhiệt liệt hơn một chút.

Dù sao thì hai người kia đều đã từng tham gia chương trình tình yêu, ít nhiều gì cũng có chút fans quen mặt.

Tạ Tiểu Chu càng cảm thấy kỳ lạ.

Theo lý mà nói, một vạn người xem đến hiện trường này đều là từ báo danh mà tới, sao đến cả một mống fans của cậu cũng không có.

Chẳng lẽ là xui xẻo như vậy sao? Hay là tổ tiết mục đang tác quái?

Cậu lại nghĩ đến mấy lần rút thẻ thân phận kia, càng thêm mờ mịt.

Người chủ trì: "Hiện tại, bốn vị khách mời đều đã đến, xin mời mọi người lại cùng vỗ tay chúc mừng nào!"

Trong tiếng vỗ tay xung quanh, bốn vị khách mời đứng song song ở trên sân khấu.

Ánh đèn phía trên tụ tập mà chiếu xuống, bao phủ ở trên người bọn họ, tùy ý để người xem dưới đài đánh giá.

Cũng ngay lúc này đây, 《Tạp Kỹ Kinh Dị》 cũng mở phòng phát sóng trực tiếp ra, ngay khi mở phát sóng trực tiếp liền có vô số người xem tiến vào.

[Để tôi xem xem lần này là bảo bối nhà ai đi hại Boss người ta đây?]

[Khoan đã, màu tiếp ứng của Chu Chu không phải màu hồng phấn sao? Sao đến một cái cũng không có, ngồi bên dưới kia là fans của ai thế?]

[Tiểu Vũ của chúng ta thật meo ~ để mọi người nhìn ngắm Tiểu Vũ của chúng ta một chút, vừa mặn mòi lại vừa dễ thương nha ~]

Người xem ngồi ở trong thính phòng đều giơ gậy ánh sáng màu lam, liếc mắt một cái vốn chẳng thể thấy được chút màu hồng nào.

[Sao thuyền phấn của chúng ta lại không có?]

[Sao lại thế này? Tổ tiết mục mau lăn ra đây!]

[ Chương trình tình yêu này còn có phân đoạn bỏ phiếu, không có fans ở đó, Chu Chu không phải sẽ rất thảm sao?]

[Mấy người là fans ai thế? Thôi khỏi, tiết mục lần này chắc chắn là Tiểu Vũ của chúng tôi thắng .]

[? Gáy cái gì thế, mỏ cũng lớn như vậy?]

Trên sân khấu.

Người chủ trì tay cầm microphone, tận lực mà điều hoà không khí: "《 Kết Nối Nhịp Đập Tình Yêu! 》kỳ này của chúng ta có bốn mục tiêu tình ái, phân theo từng giai đoạn mà công lược. Hiện tại, xin mời mục tiêu tình ái đầu tiên của chúng ta ——"

Giọng nói mang thêm vẻ nhiệt liệt sức sống.

Một đợt gió biển đột nhiên ập vào trước mặt, thổi bay vài mấy sợi tóc của Tạ Tiểu Chu. Cậu cảm giác như đang đặt mình trong đại dương mênh mông vô tận, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển va chạm vào bờ cát.

Đây không phải ảo giác.

Trước mặt Tạ Tiểu Chu thật sự xuất hiện một vùng biển xanh thẳm. Mặt biển mênh mông vô bờ, trời và nước như cùng một màu tạo nên, nhộn nhạo gợn sóng.

Ở trong nước biển, có thể thấy một thân ảnh đang chuyển động, phần đuôi hất lên mặt nước, bắn ra vài bọt sóng màu trắng nhạt.

Người trong khán đài lấy góc nhìn thượng đế mà quan sát tất cả.

Ngay khi nhìn đến bóng người kia liền nhịn không được mà phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán.

Đó là một nam nhân dáng người mạnh mẽ, không, chuẩn xác mà nói, hẳn là người cá.

Hắn di chuyển ở trong nước biển, trời sinh là đứa con của biển cả.

Lúc bơi lội, mái tóc xanh rong biển cuốn khúc rũ rượi xuống, ngũ quan thâm thúy góc cạnh, tròng mắt màu lam sáng. Có lẽ là do nhiều năm chỉ ở trong mặt nước mà làn da tái nhợt, tầng cơ bắp trên người cũng hơi mảnh khảnh lại mờ nhạt.

Đuôi cá óng ánh sắc xanh nảy lên, dưới sự cọ rửa của nước biển mà bày ra ánh sáng lấp lánh.

Hắn mang theo bản tính hung hãn hoang dã chưa được thuần chủng cùng sự hồn nhiên chưa trải sự đời, nhưng cũng không nói lên hắn chỉ là một bình hoa vô tình, chỉ cần xem móng vuốt bén nhọn trên tay hắn cùng cái đuôi rắn chắc khoẻ mạnh kia, liền biết đây là một con dã thú hàng thật giá thật.

Người cá có vẻ biết có kẻ đang nhìn trộm mình liền nhe răng trợn mắt đe doạ, cái đuôi dùng sức vung vẩy, đột nhiên chui vào trong mặt biển, không thấy tung tích.

Người chủ trì mang theo giọng điệu kinh ngạc cảm thán nói: "Đây là mục tiêu thứ nhất của chúng ta —— Người cá. Một người vẫn chưa được thuần hoá, làm dã thú dạo chơi trong hải dương."

"Mà thân phận của các khách mời chính là, thiếu gia con trai nhà quý tộc."

[Chàng tiên cá!]

[Một bên là người một bên là người cá, công lược thế nào?]

[Huhuhu, người cá xinh quá a a a a!]

[Có gì khó chứ? Chu Chu xông lên!]

[Tiểu Vũ của chúng tôi mới đúng, Chu Chu? Ai vậy trời?]

Người chủ trì bắt đầu giới thiệu quy tắc: "Vòng thứ nhất áp dụng cách thay phiên công lược, mỗi lần chỉ có thể tiến nhập một vị khách, chờ sau khi công lược kết thúc, thế giới sẽ thiết lập và bắt đầu lại"

" Khách mời đạt 100% giá trị rung động, lập tức tuyên bố là người chiến thắng trong vòng này!"

"Vậy, khách mời đầu tiên tham gia công lược là ——Số 1, Thẩm Việt Vũ!"

Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, đến nỗi lấn át cả giọng của MC.

Trong tiếng vỗ tay, Tạ Tiểu Chu nghe thấy Lục Lộ đứng ở bên cạnh cậu nói thầm một tiếng: "Tiêu rồi."

Tạ Tiểu Chu lại thắc mắc, tiêu cái gì cơ?

Lục Lộ liếc mắt nhìn Tạ Tiểu Chu một cái, nhìn ra sự khó hiểu của cậu: "Thẩm Việt Vũ là khách mời thường trú của chương trình tình yêu, kinh nghiệm công lược phong phú, cậu ta vào đầu tiên liền chiếm ưu thế rất lớn."

"Nếu chẳng may cậu ta dành được độ rung động là 100% thì chúng ta ở vòng này liền trực tiếp tính là 0 điểm."

《 Kết Nối Nhịp Đập Tình Yêu! 》 tổng cộng có 4 vòng, mỗi một vòng đều có mục tiêu tình ái khác biệt, mà thành tích công lược tính theo giá trị rung động của từng mục tiêu tình ái gộp lại.

Cuối cùng sau 4 vòng tích lũy giá trị rung động, kết hợp với điểm mà người xem bên ngoài đánh giá, cuối cùng đưa ra người xuất sắc nhất kỳ này.

Tạ Tiểu Chu thoáng dao động, nhìn về phía màn hình.

Người đầu tiên tiến vào chiếm ưu thế lớn hơn?

Cậu thấy là chưa chắc đâu.

***

Tiếng sóng biển càng ngày càng rõ ràng, tựa như còn có thể ngửi thấy hơi thở của biển lớn bao la.

Sau khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu, Thẩm Việt Vũ liền biến mất không thấy. Tầm nhìn của những khách mời khác cũng bị cố định lại, không thể di chuyển hoặc là tham dự tiết mục, chỉ có thể quan sát Thẩm Việt Vũ biểu hiện.

Tạ Tiểu Chu nghĩ thầm: Cậu ở tiết mục xem phát sóng trực tiếp, những người xem ở phòng phát sóng trực tiếp xem tiết mục trong phòng phát sóng trực tiếp. Đây còn không phải là búp bê matryoshka sao?

Trong nháy mắt, một chiếc tàu du lịch đang di chuyển xuất hiện trên mặt biển, từ xa trông như có thêm một điểm đen.

Điểm đen dần dần bị phóng đại.

Có thể thấy, trên boong tàu là một đám thủy thủ đang bận rộn, bọn họ có vẻ đang thu lưới bắt mồi, mệt đến mức trán đổ mồ hôi.

Ở chỗ cao hơn, một nhóm thân sĩ thục nữ đứng ở phía trên, không ngừng nhìn xuống phía dưới.

"A, trời ạ, đây là thứ gì?"

"Là một người?"

"Không, không phải, hắn có một cái đuôi cá!"

"Là nhân ngư!"

Thủy thủ trên thuyền ra hiệu, ra sức đem lưới đánh cá phía dưới kéo lên.

Trong lưới đánh cá đang vây lấy một bóng người.

Hắn có một cái đuôi cá xinh đẹp, chỉ là trong quá trình vùng vẫy đã bong tróc không ít lớp vảy cá. Da thịt tái nhợt dính không ít miệng vết thương, trông như bị lưỡi câu cá cào xước. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không nhượng bộ, lạnh lùng nhìn những người bên ngoài lưới đánh cá, phát ra một âm thanh kỳ lạ từ trong yết hầu.

Có lẽ là đang uy hiếp kẻ địch.

Người cá kia cuối cùng cũng bị kéo lên tàu.

Sau khi thoát khỏi mặt nước hắn liền nặng nề mà nằm ở trên boong tàu, nhưng vẫn phản kháng như cũ, cái đuôi không ngừng đập xuống mặt kim loại khiến cho thủy thủ không dám tới gần.

May là có một thủy thủ kinh nghiệm phong phú, cầm lấy xiên bắt cá áp chế nhân ngư. Xiên bắt cá sắc bén đâm vào đuôi nhân ngư liền chảy ra vệt máu nhuộm sắc xanh.

Nhóm thân sĩ thục nữ chưa từng thấy qua tình huống huyết tinh như vậy liền lùi lại vài bước.

Nhưng bọn họ rất nhanh đã phản ứng lại, nhân ngư này nhìn thì cũng chỉ có chút hung dữ bên ngoài, hiện tại đã bị nhốt trong lưới không thể chạy thoát được liền không chút cố kỵ mà đi lên xoi mói.

"Tôi thích mắt anh ta, có thể lấy xuống rồi làm vật trang trí đấy."

"Cũng không biết thịt nhân ngư như thế nào, tôi nghe nói ăn vào có thể bất tử."

"Sao không giữ hắn lại làm vật nuôi chứ? Nếu mang về nhất định có thể trở thành tâm điểm trong hoành thành đấy!"

Lúc bọn họ còn đang chen nhau quyết định số phận của nhân ngư kia thì một người đi ra. Nhìn quần áo trên người khác với những thủy thủ khác, có vẻ là thuyền trưởng.

Thuyền trưởng mỉm cười, ngửa đầu nhìn người phía trên, nhã nhặn mà nói: "Các vị nữ sĩ thân mến, nhân ngư này sẽ được bán đấu giá vào ba ngày sau, mời mọi người cùng tham dự nhé."

Nói xong về sau, thuyền trưởng liền phân phó thủy thủ đem người cá kia kéo xuống.

Người cá này trở thành tâm điểm bàn luận của các vị thân nữ sĩ khác.

Đang lúc trò chuyện không biết là ai đổi hướng đề tài tới những người khác: "Thiếu gia nhà công tước, ngài cảm thấy nhân ngư này thế nào?"

Đám người tránh ra.

Một thiếu niên quý tộc thanh tú môi hồng răng trắng xuất hiện ở trước mặt.

Đó là Thẩm Việt Vũ.

Tổ tiết mục bố trí thân phận cho cậu là một thiếu gia nhà quý tộc, còn thiết lập tính cách thì cậu phải tự phát huy, chỉ cần có thể công lược mục tiêu tình ái là được.

Thẩm Việt Vũ tự đặt ra thiết lập cho bản thân mình —— tiểu thiếu gia quý tộc ngây thơ vô tri lại thiện lương.

Sau khi nghe được người khác hỏi chuyện, cậu khẽ nhíu mày: "Tôi cảm thấy...... Bọn họ quá tàn nhẫn."

Một tiểu thư quý tộc khác dùng quạt che miệng nở nụ cười: "Tiểu thiếu gia của chúng ta thật thiện lương nha, hay là chúng ta đem nhân ngư này phóng sinh đi......"

Những người khác cũng nở nụ cười.

Thẩm Việt Vũ đột nhiên xuất hiện một ý tưởng.

Có lẽ cậu có thể làm như vậy......

Vào lúc những người khác còn đang đàm luận thì Thẩm Việt Vũ đã rời đi, đi tới boong tàu phía dưới.

Trên boong tàu còn để lại vảy cá và một vũng máu.

Thẩm Việt Vũ nhặt một cái vảy lên, bắt đại một thủy thủ để hỏi nhân ngư bị nhốt ở chỗ nào.

Thẩm Việt Vũ là con trai công tước, là người có thân phận tối cao trên con thuyền này, thủy thủ không dám giấu giếm, trực tiếp dẫn cậu ta đi đến đó.

Nhân ngư bị nhốt ở tầng chót nhất.

Nơi đó tối tăm hẹp hòi, nhân ngư vẫn còn đang cuộn tròn trong một chiếc bình pha lê, nhìn từ chỗ nào cũng thấy là tuyệt sắc giai nhân.

Thẩm Việt Vũ ngừng lại rồi dặn dò với thủy thủ một tiếng.

Thủy thủ cảm thấy có chút không đúng nhưng vẫn làm theo lời cậu nói.

Chờ sau khi thủy thủ rời đi Thẩm Việt Vũ liền đẩy cửa đi tới.

Nhân ngư cực kỳ nhạy bén, vừa thấy có người đi vào liền mở choàng mắt, không ngừng va đập vào bể cá, dục vọng công kích cực kỳ mãnh liệt.

Rầm ——

Nhưng bể cá lại rất kiên cố, đập mạnh thế nào cũng bể, chỉ có một chút nước biển rơi ra ngoài.

Thẩm Việt Vũ dừng lại ở cách đó không xa, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh đừng sợ, tôi không tới để làm hại anh......"

Có lẽ nhân ngư cảm nhận được ý tốt của cậu, dần dần thả lỏng lại, chỉ là vẫn lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Thẩm Việt Vũ chậm rãi đi tới trước bể cá pha lê, ngón tay chạm vào bề mặt pha lê lạnh băng, do dự nói: "Anh...... Đau không?"

Bể cá quá mức chật hẹp, nhân ngư mỹ lệ cuộn tròn ở bên trong. Từ khi bị vớt trong mặt biển lên đều bị thương, đuôi cá vốn dĩ rất xinh đẹp bây giờ đã bong tróc ra từng lớp vảy lớn, một vết thương dữ tợn xuyên qua cả bả vai, sâu đến mức có thể thấy được xương.

Nhưng hắn vẫn dã tính như cũ, không có chút dáng vẻ muốn khuất phục nào.

Giọng nói của Thẩm Việt Vũ lại càng thêm nhẹ nhàng, đôi mắt hơi phiếm hồng: "Chắc chắn là rất đau, thật xin lỗi......"

Nhân ngư không hiểu ngôn ngữ nhân loại, thế là hơi hé miệng, lại chỉ có bong bóng nước tinh mịn từ trong miệng thoát ra.

Thẩm Việt Vũ tiếp tục nói: "Thật sự rất xin lỗi, vừa nãy tôi không thể giúp anh, hiện tại...... Tôi sẽ cứu anh ra ngoài."

Cậu ngửa đầu.

Trên khuôn mặt trắng trẻo kia tràn đầy sự kiên định: "Anh thuộc về đại dương chứ không phải là bị vây nhốt trong lồng."

[Tiểu Vũ của chúng ta thật thiện lương.]

[Thật tốt, tiên cá chắc chắn sẽ rất cảm động đi?]

[...... Lầu trên mắt có vấn đề à? Này mà là thiện lương á? Sao tôi chỉ thấy mấy chữ bạch liên hoa to tướng trên mặt thế kia, rõ là giả tạo.]

[Ha ha, ghen ăn tức ở liền hất nước bẩn lên Tiểu Vũ của chúng ta, cho rằng chỉ dựa vào idol của mấy người mới thắng được sao?]

[Các người là fans Tạ Tiểu Chu phải không? Biết rồi, để tôi chống mắt lên xem cậu ta thua thế nào!]

***

"Đệt."

Tạ Tiểu Chu đang nghiêm túc nhìn Thẩm Việt Vũ biểu diễn, đột nhiên nghe thấy tiếng mắng ở bên cạnh truyền đến.

Mắt Lục Lộ trợn trắng.

Từ Nhiễm cũng mắng một câu: "Tiêu rồi, con đường bạch nguyệt quang bị cậu ta chiếm mất rồi."

Lục Lộ nói tiếp: "Đúng vậy, loại khai cục này, cứu giúp người cá là lựa chọn tốt nhất, có lẽ rất nhanh cậu ta sẽ đạt được 100% rung động."

Từ Nhiễm nghĩ đến hình ảnh này, sắc mặt trầm xuống: "Hơn nữa nhìn số điểm trong lần này mà khán giả đề ra, giai đoạn này cậu ta thắng chắc rồi."

Hai người thảo luận một hồi, cảm thấy khả năng lật bàn cờ thật sự không lớn.

Lục Lộ phát hiện Tạ Tiểu Chu vẫn luôn trầm mặc, nhịn không được nhìn cậu một cái, tò mò hỏi: "Cậu không thấy lo lắng sao?"

Hai tay Tạ Tiểu Chu ôm vai, thoải mái mà nói: "Tôi cảm thấy chưa hẳn là vậy."

Giả làm bạch nguyệt quang để cứu rỗi.

Thật sự sẽ có tác dụng sao?

Phải biết rằng, cho dù người cá nhìn giống người, nhưng bản chất của hắn vẫn là một con thú không hiểu tỉnh cảm, không thạo ngôn ngữ loài người.

Cảm ơn, cứu rỗi...... Hắn sẽ hiểu được mấy thứ này có ý gì sao?

Trên màn hình.

Cốt truyện vẫn còn đang tiếp tục.

***

Thẩm Việt Vũ thật sự muốn đi theo tuyến bạch nguyệt quang này.

Nhưng cậu cũng không dại gì mà lập tức thả người cá ra, mà đi bồi dưỡng tình cảm trước một chút.

Thẩm Việt Vũ tìm tới thuốc trị thương và đồ ăn, đưa cho người cá.

Nhân ngư cắn lấy một con cá, dùng móng tay bén nhọn mổ ra cá bụng, lấy ra một miếng thịt tươi mới nhất trong đó nhét vào trong miệng.

Thẩm Việt Vũ thấy một màn ghê rợn tra tấn con cá kia như vậy theo bản năng mà có chút bài xích, nhưng cậu vẫn rất nhanh giấu nhẹm đi, lại để lộ ra nụ cười: "Thích không? Nếu thích thì anh ăn nhiều một chút."

Nhân ngư nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lại cúi đầu ăn cơm.

Hắn không thèm để ý đống đồ ăn là do ai đưa tới, hắn chỉ biết phải lấp đầy bụng để lấy lại năng lượng thì mới có thể đủ sức chạy khỏi nơi này.

Thẩm Việt Vũ dựa vào bên cạnh bể cá, dùng một loại ánh mắt khát khao nhìn nhân ngư: "Đuôi anh đẹp thật đó, anh cũng biết hát sao? Nghe nói nhân ngư đều biết hát, anh có thể hát cho tôi nghe không?"

Nhân ngư mặc kệ không lên tiếng, miệng vẫn cứ chậm rãi nhai nuốt.

Răng rắc ——

Đầu xương cá bị nhai nát rồi nuốt xuống.

Thẩm Việt Vũ tự lo cho mình nói: "Nghe nói bọn họ muốn bán đấu giá anh, cũng thật quá đáng, anh cũng đâu phải đồ vật làm sao có thể bị đối xử như vậy? Chờ buổi tối hôm nay, tôi liền cứu anh đi ra ngoài......"

Lời còn chưa nói xong, Thẩm Việt Vũ liền nghe thấy "Lạch bạch" một tiếng, một con cá rơi ở trước mặt cậu, còn nảy lên một cái, phất toàn bọt nước lên mặt cậu.

Thẩm Việt Vũ: "......" Cậu rất nhanh liền phản ứng lại, "Là không hợp khẩu vị của anh sao? Muốn tôi đem một con cá khác tới?"

Một âm thanh chói tai vang lên.

Nhân ngư dùng móng vuốt sắc nhọn ma sát với bể cá pha lê, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào Thẩm Việt Vũ.

Thẩm Việt Vũ lại tâm linh tương thông: "Anh là muốn cho tôi ăn sao?"

Sau một lúc lâu, nhân ngư gật đầu, mái tóc xoăn nhẹ như rong biển phía sau cũng trôi nổi, có vẻ cực kỳ yêu dị.

Thẩm Việt Vũ nhìn con cá trên boong tàu rồi lại nhìn nhân ngư.

Cậu rất không muốn ăn, nhưng vẫn phải giả bộ vui vẻ nhặt cá lên. Dù sao thì cũng đã có thể chia sẻ đồ ăn, hẳn là đang cho phép cậu tiếp cận hắn.

Cái con cá này cho dù còn tươi thì mẹ nó vẫn rất buồn nôn.

Thẩm Việt Vũ cầm con cá kia lên, mắt nhắm mắt mở cắn nó một cái. Mùi cá liền từ khoang miệng mà sộc lên tới đỉnh đầu.

Cậu nhịn xuống ý định muốn phun thứ này ra ngoài, hơi mỉm cười: "Hương vị cũng không tệ lắm."

Nhân ngư thu lại ánh mắt.

Hắn không biết ngôn ngữ nhân loại, nhưng nếu phải nói thì hắn nhất định sẽ nói cho người này biết —— không phải là cho ngươi ăn mà là muốn nhét kín miệng ngươi lại.

Thời gian dần dần chuyển sang chập tối.

Thẩm Việt Vũ cảm thấy hai ngày bồi dưỡng tình cảm này cũng đã đủ, chỉ cần cứu người cá ra ngoài là xong, thế là cậu đứng lên rồi nói: "Hiện tại không có người, tôi cứu anh ra ngoài nha."

Cậu muốn bế nhân ngư đi ra khỏi bể cá.

Nhưng nhìn con người cá này mảnh khảnh vậy thôi chứ cái đuôi của nó cũng tới gần cả 2, lấy sức của một mình Thẩm Việt Vũ vốn là chẳng thể làm được gì.

Cậu chỉ có thể lui lại mà tìm một chiếc xe đẩy, lao lực mà kéo nhân ngư lên phía trên, sau đó cực khổ di chuyển đến bên ngoài.

Ánh trăng lạnh băng rọi xuống.

Nhân ngư ghé vào bên xe đẩy, vẩy trên đuôi cá nhỏ giọt từng hạt nước trong suốt.

Thẩm Việt Vũ nhìn nhân ngư một cái.

Thái độ của hắn vẫn rất ôn hòa, không có ý muốn tấn công cậu. Vậy xem ra chỉ cần phóng sinh nhân ngư đi là có thể đạt được phần lớn giá trị rung động.

Nhưng vẫn cần phải có chút kỹ xảo ——

Thẩm Việt Vũ trượt chân, đụng vào thùng rượu trên boong tàu.

Thùng rượu rơi xuống liền vang lên tiếng vang bùm bùm.

"Ai?"

"Là ai ở trong boong tàu!"

Thủy thủ dò ra đầu, phát hiện nhân ngư sắp trốn ra ngoài liền túm lấy vũ khí xông tới.

Thẩm Việt Vũ có chút hoảng loạn, nhưng vẫn trấn an vị người cá nào đó: "Không sao, tôi nhất định sẽ cứu anh ra ngoài!" Cậu dùng sức mà đẩy xe đi tới bên cạnh du thuyền.

Trong khoảng thời gian này đã có một đám thủy thủ đuổi theo, tay bọn họ cầm vũ khí vây quanh Thẩm Việt Vũ.

Thẩm Việt Vũ mở đôi tay ra, chặn lại xiên bắt cá bén nhọn, nói với nhân ngư ở phía sau: "Anh chạy đi, đừng để ý đến tôi......"

Lời nói còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy "Bùm" một tiếng —— nhân ngư không hề lưu luyến mà nhảy xuống biển.

Cũng không thể nói là không chút lưu luyến nào.

Hắn còn đẩy Thẩm Việt Vũ về phía trước làm lá chắn. May là bọn thủy thủ dừng tay kịp lúc nếu không cậu đã bị chọc thành cái tổ ong luôn rồi.

Thẩm Việt Vũ: "......"

[......]

[Bạch nguyệt quang? Cứu rỗi? Thế này?]

[Sao cảm thấy rất là ngu nha]

[Chắc chắn không chỉ mỗi thế, Tiểu Vũ còn có kế hoạch khác, mấy người cứ chờ xem!]

Thủy thủ nhìn Thẩm Việt Vũ, e ngại thân phận của hắn, không dám làm cái gì.

Thẩm Việt Vũ có chút xấu hổ, từ trên mặt đất đứng dậy rồi ló đầu nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy mặt biển tô điểm thêm làn sóng xanh dịu nhẹ, nhân ngư ở cách đó khá xa, chậm rãi thò đầu ra khỏi mặt nước.

Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Rõ là nụ cười trào phúng.

Thẩm Việt Vũ nhảy dựng lên.

Không thể nào......

Theo kinh nghiệm trước đây của cậu, bước giải cứu người cá này chắc là đúng đắn! Cho dù không coi cậu là Bạch Nguyệt Quang thì cậu vẫn là ân nhân cứu mạng mới đúng chứ.

Không đợi Thẩm Việt Vũ suy nghĩ cẩn thận, trong hoảng hốt đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo truyền tới.

Đó không phải là tiếng nói thuộc về nhân loại.

Mờ ảo, nhẹ nhàng......Đám người nghe thấy âm thanh này liền hốt hoảng.

Thẩm Việt Vũ mặt ra lộ vẻ vui mừng, có chút chờ mong hỏi: "Anh đang hát cho tôi nghe sao?"

Một tên thủy thủ bên cạnh đột nhiên đẩy cậu một cái, giận dữ hét lên: "Đây là tiếng hát của nhân ngư, nó sẽ khiến cho chúng ta chết hết đó! Mau che tai lại, đừng có nghe!"

Không còn kịp rồi.

Cả con thuyền đều đang lay động.

Thẩm Việt Vũ không đứng vững liền ngã ở trên mặt thuyền, cậu ngửa đầu, thấy thủy thủ cầm lái điên cuồng quay tay lái như mất trí. Cũng khiến cho tàu du lịch đập toàn lực vào đá.

Rầm ——

Đất rung núi chuyển.

Cách đó không xa.

Ánh trăng thong thả chiếu rọi.

Nửa người nhân ngư nổi trên mặt nước, nhìn vụ đắm thuyền ở nơi xa, nhẹ nhàng mà hát ca, một tay thản nhiên chải vuốt mái tóc rong biển của mình.

Ánh trăng sáng tỏ, trên mặt hắn mang theo dã tính vẫn chưa được thuần phục.

***

Rầm ——

Thẩm Việt Vũ lại lần nữa xuất hiện ở trên sân khấu.

Chỉ là lúc này đây, cậu không còn kiêu căng giống như lúc trước, mà như một con gà chật vật rớt vào nồi canh, mặt mũi trắng bệch.

"Sao có thể......" Cậu thể không tiếp nhận được kết cục như vậy.

Dựa theo giả thiết ban đầu của cậu, nhân ngư phải cảm nhận được tình cảm của cậu chứ.

Người chủ trì bắt đầu tuyên bố kết quả: "Khách mời số 1, giá trị tâm động là ——"

Thẩm Việt Vũ nhéo tiếng lòng.

Chắc là cũng tầm 20 đến 30 đi, dù sao thì cậu cũng cứu nhân ngư một mạng còn gì......

Trong miệng người chủ trì nhảy ra một con số: "0!"

Dưới khán đài chỉ có trầm mặc.

[Ha ha ha ha, đây là khách mời các người nói chắc chắn sẽ thắng sao?]

[Có cái gì buồn cười đâu!]

[Chỉ mới vòng thứ nhất thôi, các người kiêu ngạo cái gì? Huống chi công lược nhân ngư khó như vậy, idol mấy người làm sao mà thắng được chứ!]

Thẩm Việt Vũ khó nén nổi sự sững sờ.

Nhưng một lần thất bại cũng không khiến cho cậu mất đi sự tin tưởng, chỉ mới vòng thứ nhất mà thôi, vẫn còn ba cơ hội, dù sao thì cuối cùng fans cũng sẽ bỏ phiếu, cậu chắc chắn sẽ thắng.

Huống chi, công lược nhân ngư khó như vậy, cậu không được thì người khác có thể làm được sao.

Nghĩ đến đây Thẩm Việt Vũ thoáng yên tâm, trở về chỗ của khách mời.

Tạ Tiểu Chu là khách mời thứ hai lên sân khấu.

Thế giới biển cả kia vẫn chưa reset lại, vẫn chưa bắt đầu.

Thẩm Việt Vũ vẫn quấy phá tâm thái Tạ Tiểu Chu một chút, thình lình mà mở miệng: "Cậu cũng không vui vẻ khi người gặp họa không được bao lâu, tôi còn công lược không được thì cậu nghĩ cậu sẽ được sao?"

Tạ Tiểu Chu: "......"

Cậu vô tội mà.

Rõ ràng là còn chưa làm gì đã bị người khác kết thù rồi.

Nhưng nếu Thẩm Việt Vũ đã nói như vậy thì cậu cũng không khách khí làm gì nữa, miễn cho người khác nghĩ cậu dễ bị bắt nạt.

Tạ Tiểu Chu mỉm cười, nhu hoà mà nói: "Xin lỗi, kèo này tôi nằm trên cậu."

Ai bảo người đầu tiên tiến vào sẽ chiếm ưu thế lớn chứ?

Người đầu tiên cũng chỉ là vật dò đường.

Nếu không phải Thẩm Việt Vũ thất bại, có lẽ Tạ Tiểu Chu cũng sẽ dùng cách thức này, nhưng hiện tại......Cậu lại có ý tưởng mới tốt hơn.

"Hoan nghênh vị khách mời thứ hai Tạ Tiểu Chu lên sân khấu ——"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.