Chương trước
Chương sau
Tạ Tiểu Chu đứng giữa đám người, ở dưới chân cậu, một lá bài poker xoay tròn hai vòng, "Cạch" một tiếng rơi trên mặt đất.

3 bích đen.

Đây là vé vào cửa của lâu đài.

Đôi mắt của mọi người in hằn tia máu, như điên cuồng mà nhào tới lá bài vô tội kia, cắn xé tranh giành nó.

Từ xa nhìn lại, thật giống như bọn họ đang quỳ lạy Tạ Tiểu Chu.

[Lá bài kia không phải vé vào cửa để vào bên trong sao?]

[Sao Chu Chu lại ném thế kia, không phải lúc trước còn đang chạy thục mạng vì nó à?]

[Chắc là không còn cách nào mà tự cam tâm tình nguyện đi nhỉ, sớm biết như vậy còn không bằng từ bỏ trước đi, đỡ phải uổng phí sức lực]

Trong tiếng kêu rên của đám người kia, Tạ Tiểu Chu vẫn cứ đứng ở đấy mà im lặng.

Đương nhiên không phải là đang tự sa ngã mà là cậu đang tự suy nghĩ một chuyện.

Vừa mới bắt đầu, yêu cầu vượt qua trò chơi này là gom đủ 13 lá bài, sau đấy lại đổi thành đạt được lá 3 bích.

Cho dù là yêu cầu nào thì bản chất cũng chẳng khác nhau là mấy.

Vì sao nhỉ?

Bởi vì, cả hai yêu cầu này đều do Kẻ Lừa Đảo định ra, chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể sửa đổi.

Xét đến cùng, để ai tiến vào lâu đài, khi nào tiến vào lâu đài, đều là do Kẻ Lừa Đảo quyết định.

Hắn cưỡng ép mọi người gia nhập trò chơi này, mà thắng thua, cũng không phải xét đến kết quả, mà là xem ý muốn của hắn.

Quy tắc như vậy còn cần phải đi tuân thủ sao?

Tạ Tiểu Chu không cần tham gia trò chơi, chỉ cần thuyết phục Kẻ Lừa Đảo là được.

Kẻ Lừa Đảo cực kỳ tự tin.

Sự tự tin này xuất phát từ việc hắn là thần trong cả cái thành phố nói dối này, chỉ cần hắn muốn thì hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen mà lừa gạt quy tắc và rồi đem tất cả mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Nhưng Tạ Tiểu Chu biết, "Thần" như vậy, cũng chỉ là người do tổ tiết mục bày ra.

Chỉ cần chọc ngoáy điểm này, sự tự tin của hắn chắc chắn sẽ bị phá vỡ.

"Kẻ Lừa Đảo," một làn gió thổi qua gương mặt Tạ Tiểu Chu, tóc đen bay lên, giọng nói của cậu cũng từ giữa những tiếng kêu rên ân oán kia lại nghe rất rõ ràng, "Tôi cảm thấy cái danh 'Kẻ Lừa Đảo' này cũng rất thú vị, nhưng......lại không thích hợp với anh."

"Anh cảm thấy thế nào?" Tạ Tiểu Chu ngửa đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng cứ như không phải đang đi chọc giận người ta.

[Cậu ta đang làm cái gì vậy]

[Boss của tổ tiết mục rất kiêu ngạo, dám nói như vậy chắc chắn sẽ bị giết, cậu ta đang đi tìm chết à]

[Tôi mặc kệ, tôi tin tưởng Chu Chu, Chu Chu chắc chắn có thể hoàn thành quay chụp! 】

[Đám fans các người sao lại mù quáng như vậy chứ, tôi cảm thấy độ khó khăn của tiết mục này rất cao, không nhất định có thể hoàn thành quay chụp]

Độ khó khăn của tiết mục này đối với Tạ Tiểu Chu thật sự là khó nhất.

Từ lúc bắt đầu tiến vào tiết mục thì giả dối vẫn luôn bám sát theo sau.

Dựa theo thói quen quay chụp dĩ vãng, các khách mời sẽ không nghi ngờ yêu cầu quay chụp mà tổ tiết mục đưa ra.

Cho nên, Kẻ Lừa Đảo liền lợi dụng điểm này mà sửa đổi yêu cầu, đào hố cho tất cả các khách mời.

Nếu dựa theo yêu cầu này mà đi làm, liền sẽ bị thành phố nói dối đồng hóa, trở thành cư dân trong đó vĩnh viễn không thể rời đi.

Tạ Tiểu Chu xem như đã qua cửa thứ nhất.

Nhưng cửa thứ hai lại đến —— một thế giới hoàn mỹ.

Nếu không phải bác sĩ xuất hiện nhắc nhở Tạ Tiểu Chu, trong thời gian dài e là cậu cũng chỉ biết đắm chìm vào trong đó, không thể tự kiềm chế.

Mê hoặc do người khác bày ra còn có thể nhịn được, mà người hiểu biết mình nhất vĩnh viễn là chính mình, thử hỏi, ai có thể từ chối dục vọng từ trong tận đáy lòng đây?

Mà trò chơi này chính là cửa thứ ba.

Nếu làm theo Kẻ Lừa Đảo thì sẽ chìm đắm vào trong giả dối cùng giết chóc, trở thành dã thú không thể tự hỏi.

Tạ Tiểu Chu rũ mắt.

Tầm mắt có thể nhìn thấy, trên mặt mọi người đều nở nụ cười cuồng nhiệt, miệng kéo dài gần đến hai tai, quái dị mà đáng sợ.

Cho dù là cư dân thành phố nói dối hay là khách mời, lúc này đều chẳng khác gì nhau

Chờ đợi một lát.

Kẻ Lừa Đảo cũng không trả lời.

Ngay lúc Tạ Tiểu Chu chuẩn bị đổ thêm ít dầu vào lửa thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn. Cậu quay đầu nhìn lại chỉ thấy cầu treo ở cửa lâu đài đã bị thả xuống mà nện mạnh lên trên bờ đối diện, làm bụi đất bay đầy trời.

Ở trong bụi mù, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một cái bóng đen đang đập cánh bay tới bên này.

"Quác ——"

Quạ đen có vẻ nghĩ nhờ những nỗ lực của mình nên mới làm cầu treo rơi xuống, nó ngừng ở trên vai Tạ Tiểu Chu, thân hình nho nhỏ không ngừng nhảy tới nhảy lui, muốn khích lệ.

Tạ Tiểu Chu cực kỳ trái lương tâm mà nói một câu: "Quạ đen tiên sinh thật lợi hại."

Quạ đen kiêu ngạo mà vươn cao cái đầu nhỏ.

Sau khi tro bụi tan đi, tất cả người trên mặt đất đều dừng lại, xoắn cổ nhìn về phía kia.

Sau khi dừng lại trên mặt mỗi người đều xuất hiện nụ cười vui sướng, nhìn kỹ lại thì ngay cả độ cong khóe miệng cũng giống nhau như đúc.

Như nghe được mệnh lệnh gì đấy mà mọi người đồng thời đứng dậy rồi cùng chạy như điên về phía lâu đài.

Tạ Tiểu Chu còn chưa kịp đi thì bốn phía đã không còn một bóng người.

Chỉ có quạ đen ngửa đầu, dại ra đến "quác" một tiếng. Còn chưa kịp phản ứng lại thì Tạ Tiểu Chu cũng chạy.

Nó có chút sốt ruột, đang muốn vỗ cánh đuổi theo sau.

Lúc này, trong mê cung phía sau lại xuất hiện một thân ảnh đen nhánh.

Người nọ vươn tay.

Quạ đen nhìn bóng dáng Tạ Tiểu Chu phía trước, lại nhìn người mới tới, cuối cùng vẫn là thu cánh dừng ở trên tay người nọ.

Ở trước mặt Tạ Tiểu Chu, quạ đen luôn lấy lòng, nịnh nọt, nhưng ở trước mặt người này lại chỉ có cung kính thuận theo mà cúi đầu.

***

Tạ Tiểu Chu đi tới lối ra mê cung. Cậu đã tới trễ, những người đến trước đó đều đang cùng nổi điên mà nhằm phía cầu treo.

Nhưng cầu treo không thể chịu nổi loại trọng lượng này nên cứ rung lắc liên tục. Còn những người kia lại như sủi cảo lạch cạch lạch cạch rớt vào trong con sông đen ngòm kia, không biết sống chết.

Chỉ có số ít người có thể đi vào lâu đài.

Tạ Tiểu Chu nhìn cái cảnh thác loạn phía trước, bước chân dừng một chút rồi vẫn dẫm lên.

Cầu treo lại bắt đầu rung lắc.

Tạ Tiểu Chu hóa thành một cái bóng trắng, cùng với một tiếng mèo kêu, thịt lót mềm mại nhẹ nhàng mà nhảy lên, lặng yên không một tiếng động đi tới đối diện.

Sau khi đáp xuống những viên gạch đá ở lối vào lâu đài, cậu phanh gấp lại rồi biến trở lại hình người. Cậu một tay chống đất, chậm rãi đứng lên.

Cửa lớn của lâu đài rộng mở, tựa như đang mời Tạ Tiểu Chu tiến vào trong đó.

Từ ngoài nhìn vào trong đó chỉ có hắc ám sâu thẳm.

Xạt ——

Tạ Tiểu Chu đi vào trong lâu đài, chân dẫm lên trên gạch đá phát ra tiếng vang nhỏ vụn, quanh quẩn xung quanh.

Bên trong lâu đài vừa tráng lệ lại huy hoàng.

Cây cột màu trắng ngà đứng sừng sững ở đấy cùng trần nhà vách tường đều trang trí theo phong cách Rococo, tinh xảo đẹp đẽ quý giá.

Thảm trên mặt đất là màu đỏ tươi, dùng chỉ vàng dệt nên hoa văn. Thảm trải sàn giá trị xa xỉ phủ kín cả con đường đi, vẫn luôn liên miên đến tận bậc thang.

Hai bên con đường là những bộ khôi giáp bằng đồng bị coi như đồ trang trí đang thẳng tắp mà đứng ở nơi đó, sau mũ giáp, tựa hồ đều có từng đôi mắt nhìn chằm chằm người đi qua trên thảm, long trọng cứ như là lễ đăng cơ.

Tạ Tiểu Chu đi rất chậm.

Với niềm vui đùa ác của Kẻ Lừa Đảo thì chưa chừng trên đường sẽ lại xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng đi đến cả nửa con đường cũng không thấy thân ảnh của những người khác.

Vài người trước đó đều như điên dại chạy vào hiện tại đã không thấy bóng dáng cũng chẳng có chút động tĩnh, bốn phía chỉ có im lặng.

Có lẽ đã qua mười mấy phút, Tạ Tiểu Chu cuối cùng cũng đi tới hành lang, tiến vào đại sảnh bên trong.

Trong đại sảnh lại không có bài trí dư thừa, chỉ có ngai vàng đối diện với cửa bậc thang.

Ngai vàng dĩ nhiên là từ vàng tạo ra, phía trên điểm xuyết các loại đá quý nhiều màu, tản ra ánh sáng chói mắt.

Tạ Tiểu Chu ngừng lại, từ xa mà liếc mắt nhìn ngai vàng một cái.

Ngai vàng trống rỗng.

Kẻ Lừa Đảo cũng không ở trong đại sảnh.

Tạ Tiểu Chu thử bước về trước một bước.

Ở thành phố nói dối cũng lâu rồi, cậu lúc kinh lúc rống, cái đuôi và hai tai đều dựng lên, sợ có bẫy gì đấy.

Nhưng có lo lắng hãi hùng thế nào thì một chân dẫm đi xuống cũng không xảy ra chuyện gì.

Cậu đột nhiên nhớ tới người cá trong con sông kia từng bảo —— ngồi trên ngai vàng và trở thành chủ nhân mới của thành phố nói dối liền có thể giết Kẻ Lừa Đảo, đạt được tự do.

Những lời này vang vọng ở bên Tạ Tiểu Chu, hơn nữa ngai vàng lại gần trong gang tấc, cục kỳ mê người.

Trong mắt Tạ Tiểu Chu như bị sương mù bao phủ, theo bản năng mà đi về phía ngai vàng.

Chỉ cần ngồi trên đây......

Là có thể......

Tay Tạ Tiểu Chu đặt trên ngai vàng.

Trên tay vịn của ngai vàng điêu khắc hoa văn tinh xảo, đó là một con rắn đang ngẩng đầu, hai mắt của nó được khảm hồng thạch, cứ như là đang nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu, nói cho cậu biết —— ngồi lên trên, cậu có thể lấy được tự do.

Lúc Tạ Tiểu Chu đang muốn ngồi lên thì đột nhiên dừng lại, nghịch ngợm mà chớp mắt, hỏi: "Kẻ Lừa Đảo, thứ này có ý nghĩa gì sao?"

Thanh âm quanh quẩn ở trong đại sảnh trống trải.

Tạ Tiểu Chu xoay người, cái đuôi phía sau đảo qua ngai vàng tinh xảo lạnh băng, giọng nói tựa như đang oán giận lại như đang ghét bỏ, "Chút trò vặt như vậy một lần là đủ rồi, quá nhiều lần sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy nhàm chán." Cậu nheo nheo mắt, "Hay là nói, anh đã hết thời, không có ý tưởng mới mẻ gì có thể đem ra?"

"Vậy sao?"

Vừa dứt lời, thanh âm Kẻ Lừa Đảo liền từ phía sau truyền tới.

Tạ Tiểu Chu đang muốn quay đầu lại thì đã bị một đôi tay đè xuống bả vai, gắt gao mà bị ấn ở tại chỗ.

Khoé mắt chỉ có thể thoáng nhìn thấy mấy sợi tóc đỏ rực kia.

Tạ Tiểu Chu thấy không rõ vẻ mặt của tên kia, nhưng nghe giọng nói của hắn thì vẫn là ngả ngớn như trước.

"Kẻ Lừa Đảo......"

Lời còn chưa kịp nói xong, Tạ Tiểu Chu liền cảm thấy vai mình lại bị đè nặng. Cậu đột nhiên không kịp đề phòng mà mất cân bằng, lảo đảo một chút liền đặt mông ngồi trên ngai vàng.

Tạ Tiểu Chu: "......"

Phản ứng đầu tiên của cậu lại là ngồi trên cái ngai vàng này cũng chẳng thoải mái gì lắm, còn rất là cộm đít.

[Sao Chu Chu lại ngồi lên ngai vàng rồi]

[Kẻ Lừa Đảo muốn làm cái gì vậy?]

[Chắp tay nhường nhịn]

Trong nháy mắt ngồi trên đấy, câu nói kia lại lần nữa xuất hiện bên tai Tạ Tiểu Chu —— ngồi trên ngai vàng, giết chết Kẻ Lừa Đảo......

Nhưng cậu rất nhanh đã tỉnh táo lại. Tuy rằng không biết lời này có phải thật hay không, nhưng ngồi trên cái ngai vàng này chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì cả.

Tạ Tiểu Chu cân nhắc một chút, cảm thấy thời gian ngồi trên đây không quá dài, vẫn có thể cứu vãn một chút. Thế là tay cậu lại đặt trên tay vịn muốn đứng lên —— chuyện này giống kiểu đồ ăn rớt trên mặt đất vẫn có thể nhặt lên ăn. Chỉ cần thời gian ngồi trên đấy đủ ngắn thì chẳng khác nào cậu chưa ngồi qua.

Chỉ là chút mánh khoé này của Tạ Tiểu Chu bị nhìn thấu, còn chưa kịp đứng lên thì Kẻ Lừa Đảo chỉ tiện tay dùng sức, mạnh mẽ đè lại bả vai cậu.

"Không muốn ngồi sao?" Kẻ Lừa Đảo cười nói, ngón tay xuyên qua cái cổ mảnh mai của Tạ Tiểu Chu mà nắm lấy cằm cậu, khiến cậu phải ngẩng đầu lên.

Kẻ Lừa Đảo tại thượng, sợi tóc đỏ rực kia như có như không mà đảo qua gương mặt thiếu niên phía dưới.

Tạ Tiểu Chu cố sức mà chớp mắt, môi mấp máy muốn nói cái gì.

Nhưng cái tên này lại dựng một ngón tay lên, để ở bên cạnh môi, ngăn lại lời Tạ Tiểu Chu muốn nói: "Hừm —— để ta trình diễn một màn ảo thuật cho cậu."

Lời này vừa nói xong liền thấy ngón tay Kẻ Lừa Đảo mở ra, các đốt ngón tay cách đều nhau, giống như bạch ngọc dưới ánh sáng.

"Bùm ——"

Tạ Tiểu Chu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, lần nữa tập trung nhìn lại thì trong tay Kẻ Lừa Đảo đã xuất hiện một chiếc vương miện.

Giữa vương miện được khảm một viên kim cương rất lớn, mặt cắt rất phẳng, chiết xạ ra ánh sáng lộng lẫy mê người.

"Đẹp không?" Kẻ Lừa Đảo đem vương miện đưa đến gần mặt Tạ Tiểu Chu, "Muốn không?"

Tạ Tiểu Chu bị này thứ này làm dao động trong chớp mắt, rất nhanh đã phản ứng lại: "Không muốn."

Kẻ Lừa Đảo cũng không miễn cưỡng, tản mạn mà dựa vào bên cạnh ngai vàng, đùa nghịch vương miện giá trị xa xỉ này.

Động tác của hắn tùy ý, cứ khiến người ta hoài nghi vương miện sẽ ngay lập tức rớt trên sàn nhà.

Thưởng thức một lúc thì Kẻ Lừa Đảo cứ như mới vừa tỉnh lại, hắn tiến đến bên tai Tạ Tiểu Chu, nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi...... Cậu vừa mới nói cái gì?" Thanh tuyến bình thường, nhưng có thể nghe ra sự nguy hiểm bên trong.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy tim mình đập hơi nhanh một chút, theo bản năng mà liếm khóe môi: "Kẻ Lừa Đảo......"

Kẻ Lừa Đảo từ trong miệng phát ra một tiếng: "Ừm?"

Tạ Tiểu Chu ổn định tinh thần, cuối cùng vẫn quyết định làm theo: "Anh cho rằng là anh khống chế tất cả, nhưng thật ra anh cũng chỉ là quân cờ của người khác."

Nghe được lời này, động tác của hắn dừng lại.

Một cái tay khác dùng lực véo cổ Tạ Tiểu Chu, ở trên làn da trắng nõn để lại một vệt đỏ.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy yết hầu đang bị đè lại, nhưng cậu cũng không sợ hãi, chính là vì Kẻ lừa đảo ra tay nên cậu mới yên tâm - chiêu này có hiệu quả.

Cậu nở nụ cười, một bên cười, một bên dùng sức mà từ trong yết hầu phát âm thanh: "Kẻ Lừa Đảo, hiện tại có lẽ anh đang rất tức giận nhỉ? Hay là bất an?"

"Có phải bắt đầu cảm thấy những thứ anh cho là thú vị, tất cả giả dối vĩ đại mà anh bện ra ở trong mắt của người khác cũng chỉ là một vở diễn được sắp đặt?"

Đuôi mắt Tạ Tiểu Chu lại xuất hiện một chút vệt nước: "Như vậy, anh là kẻ lừa đảo, hay là......Tên hề?"

Kẻ Lừa Đảo chậm rãi buông lỏng tay.

Lần đầu tiên, khóe môi hắn hạ xuống, vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

Người nghiêm túc có lẽ không đáng sợ.

Nhưng một khi người luôn mỉm cười nghiêm túc trở lại liền sẽ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Tạ Tiểu Chu che kín yết hầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Đương nhiên, ngài Kẻ Lừa Đảo, tôi không cho rằng anh là tên hề."

Câu nói này rất nói giảm nói tránh.

Nếu cậu không cho rằng Kẻ Lừa Đảo là vai hề, vậy thì là ai sẽ cho rằng là như vậy? Đương nhiên là tổ tiết mục phía sau màn rồi!

Cậu chỉ là một con mèo vô hại, có thù hận ân oán gì đều đi tìm tổ tiết mục ấy, cậu không có liên quan gì tới hết!

Tạ Tiểu Chu nhanh chóng bổ sung: "Lời nói dối của anh vẫn là rất tinh diệu, có thể lừa gạt được nhiều người như vậy......"

Biểu tình trên mặt Kẻ Lừa Đảo hơi dao động: "Mèo con, nói nhiều như vậy cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Chuyện Tạ Tiểu Chu muốn làm rất nhiều.

Cậu muốn hoàn thành quay chụp, rời khỏi thành phố nói dối.

Nếu có thể cậu còn muốn đánh thức Kẻ Lừa Đảo, để tên này giúp cậu thoát khỏi sự khống chế tổ tiết mục. Dù sao thì đây cũng là BOSS trong tiết mục có độ khó cao, chắc chắn rất hữu dụng.

Nhưng muốn đi thì phải đi từng bước.

Tạ Tiểu Chu: "Kẻ Lừa Đảo, tôi đối với tài nghệ của anh cảm thấy rất hứng thú. Chỉ là...... Anh lừa lừa gạt gạt, đơn giản là bện ra một lời nói dối để lừa một ít người bình thường, một lần hai lần có lẽ sẽ thú vị, nhưng ngày tháng trôi qua như vậy không cảm thấy nhạt nhẽo sao?"

Những lời này vừa lúc chọc trúng tim đen của hắn.

Hắn thật sự cảm thấy rất nhạt nhẽo.

Cho dù là thành phố nói dối hay là những người đó, đều ngu muội nhàm chán, cho dù là mắc mưu cũng bần cùng như vậy, không có chút thú vị gì.

Con ngươi vàng kim của hắn trầm xuống: "Vậy, cậu có ý tưởng gì?"

Trong mắt Tạ Tiểu Chu mang theo ý vị mê hoặc: "Kẻ Lừa Đảo, vì sao không dứt khoát mà chơi một trò lớn?"

Kẻ Lừa Đảo nhìn chăm chú vào mèo con.

Đáng yêu, giảo hoạt.

Cho rằng chút mưu kế nhỏ của mình đã che đậy rất tốt, nhưng cái kia lại quá mức sinh động đã bán đứng ý nghĩ của cậu.

Mèo con đang lừa hắn.

Nhưng không hề nghi ngờ, nội dung trong lời này thật sự khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Kẻ Lừa Đảo mấp máy ngón tay, đem vương miện đặt ở lòng bàn tay, nói với vẻ trịch thượng: "Vậy được, ta có thể nghe một chút."

[Đại sư trị liệu bằng lời nói gọi tên Chu Chu]

[Tài ăn nói của Chu Chu thật đáng khâm phục, ngón cái.jpg]

[Kẻ Lừa Đảo gạt người lâu như vậy, các người nghĩ hắn sẽ mắc mưu sao?]

Tạ Tiểu Chu nắm lấy ngón tay Kẻ Lừa Đảo, thẳng thắn mà sáp lại gần.

Khoảng cách giữa hai người đã rất gần.

Gần đến mức giống như đang dính vào nhau.

Môi Tạ Tiểu Chu lúc đóng lúc mở: "Đi lừa gạt......Tổ tiết mục."

Trong phòng phát sóng trực tiếp còn đang ồn ào mà che khuất âm thanh của Tạ Tiểu Chu, dẫn tới việc khán giả không nghe được gì.

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, không thể nghe thanh âm.

[Chu Chu nói gì đó?]

[ Cấp bách, tôi muốn biết!]

[Tổ tiết mục phế vật, có phải lại trục trặc cái gì không hả]

[Còn không mau đi sửa đi!]

Kẻ Lừa Đảo trở tay cầm lấy tay Tạ Tiểu Chu, đem nó vây trong lòng bàn tay, hỏi: "Ví như?"

Tạ Tiểu Chu đã sớm chuẩn bị sẵn trong đầu, nói ra cực kỳ trôi chảy: "Ví như, tổ tiết mục không muốn để tôi hoàn thành quay chụp, nhưng anh lại có thể lừa gạt tổ tiết mục, giúp tôi hoàn thành quay chụp."

Cậu dám xác định.

Nếu không phải tổ tiết mục đứng sau hậu trường thì Kẻ Lừa Đảo không thể dễ dàng lừa gạt mọi người như vậy.

Khó khăn tăng cao, tỷ lệ tử vong đạt tới 100%.

Tất cả chắc chắn đều do tổ tiết mục ngầm đồng ý.

Kẻ Lừa Đảo thưởng thức lời Tạ Tiểu Chu, đột nhiên bật cười: "Thứ này hình như không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho ta."

Tạ Tiểu Chu chớp mắt: "Ngài Kẻ Lừa Đảo, trước kia anh gạt người thì có được chỗ tốt gì không?"

Kẻ Lừa Đảo lắc đầu: "Không có."

Tạ Tiểu Chu nháy mắt với Kẻ Lừa Đảo: "Nhưng nếu anh giúp tôi thì có thể khiến người điều khiển mọi thứ ở phía sau này chịu khổ, đây không phải là chỗ tốt sao?"

Kẻ Lừa Đảo bắt đầu suy nghĩ.

Chút mưu kế của mèo con cùng mánh khoé kia đã hiện rất rõ ràng.

Nhưng...... Cũng không ghét.

Tư thái như vậy, Kẻ Lừa Đảo chỉ muốn sờ cằm mèo một chút, để cậu ta phát ra vài tiếng than thoải mái.

"Vậy được, ta đồng ý." Mi mắt Kẻ Lừa Đảo cong cong, "Ai bảo ta thích cậu chứ?"

Những lời này hắn nói cực kỳ tùy ý, căn bản sẽ không có ai tin tưởng.

Ngay lúc Tạ Tiểu Chu cho rằng giữa hai người đã thành cộng sự thì tên này đột nhiên tiến tới, dán trên tai cậu mà nỉ non: "Nhưng, ta có một yêu cầu."

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đôi mắt kia trừng lớn, ảnh ngược ra nụ cười ngả ngớn của Kẻ Lừa Đảo.

Tạ Tiểu Chu có chút choáng váng, hai tai truyền đến tiếng ù tai nhức nhối.

Cũng ngay lúc này cậu nghe thấy được một cái thanh âm quen thuộc vang lên.

【Hoan nghênh tiến vào hiện trường quay chụp của Tạp Kỹ Kinh Dị】

【Nơi này là gameshow loại trải nghiệm sinh hoạt —— 《Thành Phố Nói Dối》 】đều

【Chào các vị khách mời nha, chỗ này là thành phố nói dối, các người phải trải qua thời gian 1 tháng sinh hoạt ở đây】

【Đương nhiên, nếu các người muốn rời khỏi nơi này thì phải đi thuyết phục Kẻ Lừa Đảo —— nếu hắn đồng ý thì có thể rời đi 】

Đây là điều kiện hoàn thành quay chụp chân chính đã bị che giấu.

Vậy hiện tại cậu đã thuyết phục được Kẻ Lừa Đảo rồi sao?

Tạ Tiểu Chu lắc đầu, cảm giác choáng váng vừa mới thối lui thì đỉnh đầu lại đột nhiên trầm xuống.

Kẻ Lừa Đảo đem chiếc vương miện kia đặt ở trên đỉnh đầu của cậu.

Lại nhoáng lên, toàn bộ thế giới trước mắt cậu đều thay đổi bộ dáng —— cậu lại bị tên kia biến thành mèo.

Một con mèo Ragdoll toàn thân trắng như tuyết nằm trên ngai vàng, đỉnh đầu là một chiếc vương miện lộng lẫy, ngơ ngác mà nhìn mọi thứ trước mặt đột nhiên phóng đại.

Kẻ Lừa Đảo ôm mèo con vào trong ngực rồi ngồi trên ngai vàng, được như ý nguyện mà sờ lông mèo.

Tạ Tiểu Chu: "......"

Cậu muốn phản kháng, nhưng sao lại thoải mái như vậy....

Bản năng động vật chiếm thế thượng phong, cậu nhịn không được phát ra vài tiếng vang dễ chịu, còn lắc mông ở trong lòng ngực Kẻ Lừa Đảo dạo qua một vòng.

Kẻ Lừa Đảo đè lại đầu mèo con, đối diện cặp mắt mèo kia: "Được điều kiện chính là —— ta đã nói ra một câu nói thật lòng."

"Đoán một câu, lời nào của ta là thật. Đoán trúng thì ta sẽ cho cậu rời khỏi nơi này."

Tạ Tiểu Chu mở to hai mắt nhìn.

Nói thật.

Kẻ Lừa Đảo từng nói thật sao?

Hình như......Từng nói nhỉ.

Tạ Tiểu Chu vặn cổ, bị ánh sáng lộng lẫy trên đỉnh đầu hấp dẫn lực chú ý, vươn móng vuốt chạm vào vương miện một chút.

Nhưng...... Rốt cuộc là câu nào đâ?

Tạ Tiểu Chu trầm tư suy nghĩ: "Meo?"

Kẻ Lừa Đảo đã nói rất nhiều lời, Tạ Tiểu Chu trong lúc nhất thời cũng không phân biệt ra.

Kẻ Lừa Đảo dựng lên ba cái ngón tay: "Cho cậu ba lần cơ hội."

Dù sao cũng có ba lần cơ hội, Tạ Tiểu Chu quyết định liều một lần, mạnh mẽ đoán một chút, dùng hết cơ hội đầu tiên.

"Méo~"

Là lúc ở trên hành lang dạy cậu nói dối, đây chính là nói thật.

Tạ Tiểu Chu muốn nói chuyện, nhưng từ trong yết hầu chỉ phát ra tiếng mèo kêu, cậu muốn trở thành hình người lại bị Kẻ Lừa Đảo đè lại.

"Sai rồi." Kẻ Lừa Đảo nói.

Tạ Tiểu Chu suy tư.

Trừ cái này ra thì là cái nào nhỉ?

Cái đuôi kia không tự chủ được mà lắc lư một cái, Kẻ Lừa Đảo duỗi tay đem cái đuôi đấy đặt ở trong lòng ngực, mân mê một chút.

Tạ Tiểu Chu như bị điện giật mà cả người à không, toàn bộ lông mèo đều cảm thấy không ổn: "Méoo ——"

Qua một hồi lâu, cậu mới hoãn lại, thở phì phò mà dùng móng vuốt đánh tên kia một cái.

Kẻ Lừa Đảo nhắc nhở mà nói: "Còn có hai lần thôi nha."

Tạ Tiểu Chu nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Mèo."

Vậy hẳn là lúc tên này chia nói dối thành 3 đẳng cấp là đang nói thật.

Sau khi nói xong, cậu mở to mắt chờ mong mà nhìn chằm chằm Kẻ Lừa Đảo.

Kẻ Lừa Đảo bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: "Vẫn sai rồi."

- --------------------------

Editor lỏd: Thở oxi đây 😇🤪
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.