Chương trước
Chương sau
Xuyên thấu qua cửa kính, kim đồng hồ cùng kim phút trên gác chuông điên cuồng mà chuyển động về phía trước, nhanh đến mức chit còn lại bòng đen.

Đang ——

Trong Gác chuông truyền ra một tiếng vang trầm vang.

Thứ này như đang thông báo, kim đồng hồ cùng kim phút phía trên dần ngừng lại, từ qua nhích tới hiện tại.

Tạ Tiểu Chu mở mắt, thế giới vốn chỉcó hai màu trắng đen giờ đã bình thường như cũ.

Ngọn lửa màu cam thiêu đốt, cỏ dại quấn quanh ở cửa sổ màu xanh thẫm, thảm thủ công màu vàng trên mặt đất......

Nhưng trong tròng mắt cậu còn ảnh ngược ra hình ảnh của quá khứ.

Gác chuông ở trong ánh lửa cùng chấn động giải thể.

Chỗ bị cháy và mái ngói tường gạch cùng rơi cuống, chốc lát liền sẽ sụp đổ. Nhưng Giáo phụ nhỏ không chỉ không nghĩ muốn thoát thân, ngược lại đi về phía trước hai bước. Hắn vươn tay, muốn giữ lại Tạ Tiểu Chu, nhưng lại chạm vào không khí, thứ gì cũng đều không để lại.

Ánh lửa giây lát lướt qua,trong đoạn bích tàn viên, chỉ còn lại Giáo phụ nhỏ một mình lẻ loi.

Hắn rũ đầu, sợi tóc tán loạn mà dừng ở giữa trán, trên má dính lấy hơi thở trắng, để lộ chút cô đơn.

Tạ Tiểu Chu muốn mở miệng trấn an, nhưng chỉ trong chớp mắt, bộ dáng của Giáo phụ nhỏ đã tiêu tán, ngược lại xuất hiện ở trước mắt chính là người đàn ông thẳng tắp nghiêm chỉnh.

Giáo phụ đứng thẳng ở bên cạnh cậu.

Tạ Tiểu Chu hơi ngửa đầu, lấy góc độ của cậu, có thể thấy bả vai giáo phụ và độ cong khỏe mạnh của phần eo, cảm xúc nội liễm, không hiện chút ít.

Giọng nói trong ánh lửa kia là của...... giáo phụ?

Tạ Tiểu Chu dời ánh mắt, phát hiện trong tay giáo phụ hình như đã bóp nát thứ gì đó, mảnh nhỏ nửa trong suốt dừng ở bên mũi chân hắn, bàn tay lại xuất hiện dấu vết bỏng cháy.

Giáo phụ đem cánh tay bị thương rũ ở bên người, giày da bóng lưỡng dẫm lên mảnh nhỏ trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hắn đi tới chỗ Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút không khoẻ.

Nhìn quen Giáo phụ nhỏ bản manh hóa rồi, lại đối diẹn với giáo phụ trước mặt, cứ cảm thấy có chút không thói quen.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng có ý nghĩ.

[Giáo phụ nhỏ của tôi đâu?]

[Không có Giáo phụ nhỏ sao......]

[Tôi thật muốn biết sau khi Tiểu Chu Chu biến mất, Giáo phụ nhỏ sẽ có phản ứng gì, tổ tiết mục ra chỉnh màn hình đi!]

[Đám người hoa tâm các người, tôi chính là thích giáo phụ]

Tiếng bước chân dần tới gần.

Giáo phụ từ trong tối tăm đi ra, ánh lửa của lò sưởi trong tường nhảy lên, chiếu vào sườn mặt của hắn, càng có vẻ góc cạnh lãnh ngạnh rõ ràng.

Nhưng nhìn kỹ thì, vẫn có thể nhìn ra một phần bóng dáng của Giáo phụ nhỏ như cũ.

Nhìn một màn này, Tạ Tiểu Chu đột nhiên nghĩ tới một chút —— cậu về quá khứ, gặp Giáo phụ nhỏ. Như vậy, giáo phụ còn sẽ nhớ rõ chuyện lúc trước xảy sao?

Cậu có chút chột dạ mà sờ sờ chóp mũi.

Ầm...... Có lẽ vẫn là không nên nhớ rõ thì tốt hơn.

Lúc ấy cơ thể Tạ Tiểu Chu trở nên khá trẩu, suy nghĩ cũng thấp hơn chút, làm ra một ít hành động kỳ quái.

Hiện tại nghĩ lại có chút xấu hổ.

Đang nghĩ ngợi lung tung, giáo phụ đã đứng yên trước mặt, xích bạc rũ ở bên mặt run nhè nhẹ, mắt kính một gọng bên trái ảnh ngược ra ánh sáng cam.

Tạ Tiểu Chu đối mặt với giáo phụ, lại nghĩ tới hành động khi còn nhỏ xoa nắn vuốt ve ôm hôn Giáo phụ nhỏ, trong lòng càng thêm chột dạ.

Đối mặt với giáo phụ tới gần, cậu theo bản năng mà lui ra sau một bước, gót chân đụng vào sô pha.

"A ——" Tạ Tiểu Chu liền cảm nhận được gót chân đau xót, không giữ được thăng bằng, ngã người về phía sau.

Cậu cho rằng sẽ ngã thật mạnh trên sô pha, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, chờ đợi trường hợp không xong này tiến đến.

Nhưng đợi một lát, hình ảnh trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Trong bóng tối, Tạ Tiểu Chu nghe thấy được củi ở lò sưởi trong tường bị lửa bùm bùm thiêu cháy, cũng nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở bình tĩnh.

Lông mi mảnh dài rung động một chút, tùy theo Tạ Tiểu Chu mở mắt. Chỉ thấy thân ảnh giáo phụ gần trong gang tấc, một bàn tay to dày nâng lấy sau lưng cậu.

Tạ Tiểu Chu: "......"

Loại động tác này, hình như chỉ xảy ra trong phim truyền hình.

Còn ổn, loại trạng thái này cũng không có giữ lại lâu lắm, lúc Tạ Tiểu Chu đã an ổn mà ngồi ở trên sô pha, giáo phụ liền thu tay.

Tạ Tiểu Chu khóe môi giật giật: "Giáo phụ......"

Giáo phụ trầm mặc mà thẳng sống lưng.

Ánh mắt Tạ Tiểu Chu nhìn một vòng ở trên người hắn. Chỉ thấy Phụ Thần tình vẫn đạm mạc giống lúc trước, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chắc là...... Không nhớ rõ đâu ha?

Chỉ là dưới chiếc mắt kính một gọng, cậu cũng không phát hiện, ở trong mắt giáo phụ ẩn giấu một cảm xúc nói không rõ.

Giống như là trên mặt tuyết đóng băng ngàn năm ngọn lửa bùng lên, hoặc là nói...... Ngọn lửa này cho tới nay đều luôn tồn tại, chỉ là vì Tạ Tiểu Chu, lại một lần nữa bậc lửa.

[Oa nha ——]

[Mấy người nói coi, giáo phụ còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc trước không?]

[Tôi cảm thấy là nhớ rõ, Chu Chu không phải về tới quá khứ, thay đổi chuyện đã từng xảy ra sao?]

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp kịch liệt mà suy đoán.

Cho dù là người xem, hay là Tạ Tiểu Chu và giáo phụ, bọn họ đều quên mất thiên sứ ở trên không trung.

Thiên sứ không cam lòng, chui ra tìm cảm giác tồn tại, thịt cánh xấu xí giãy giụa một chút: "Ác ma, ngươi nên thực hiện lời đánh cược giữa chúng ta!"

Tạ Tiểu Chu buột miệng thốt ra: "Đánh cược gì?"

Thiên sứ trả lời: "Tìm được một như tấm lòng như viên kim cương lộng lẫy."

Thiên sứ thân là thư đại diện cgo chính nghĩa thiện lương, nhưng nó chưa bao giờ tin tưởng nhân loại có thể tồn tại lòng tốt.

Đối với nó mà nói, nhân loại đều là chủng tộc ti tiện, miệng thì lễ nghi đạo đức, sâu trong nội tâm lại tràn đầy dục vọng tà ác.

Cho nên, nó căn bản không tin Tạ Tiểu Chu sẽ giúp đỡ Giáo phụ nhỏ ở quá khứ.

Thiên sứ cực kỳ có nắm chắc hỏi: "Ngươi đã lựa chọn cái gì? Ngươi nhất định là vì muốn bảo vệ mạng, muốn giết chết ác ma đê tiện nhỉ?"

Tạ Tiểu Chu: "?"

Trong mắt Thiên sứ lập loè ánh sáng ác độc: "Hay là, ngươi vứt bỏ ác ma, một mình chạy trốn?"

Kết cục đơn giản chính là hai loại này.

Thiên sứ cho rằng, dưới tình huống như vậy sxe có người ngu xuẩn đến mức, vì một tên ác ma mà từ bỏ mạng mình.

Vô số đôi mắt chớp nháy, ảnh ngược ra khuôn mặt của Tạ Tiểu Chu, nó dùng một loại giọng điệu ôn nhu nói: "Không sao, ngươi cứ nói đi, cho dù đưa ra quyết định gì, đều sẽ được tha thứ."

Tạ Tiểu Chu nói: "Ta không có bỏ rơi Giáo phụ nhỏ."

Thiên sứ: "?"

Một lát sau, thiên sứ phát ra tiếng cười cổ quái: "Ngươi cho rằng lừa gạt có tác dụng sao? Hiện tại ngươi lại đi gạt người. Ác ma, ngươi thua, nên dựa theo đánh cược mà nộp mạng đi."

[hôm nay thiên sứ lầm bầm lầu bầu là đang nói cái gì ấy?]

[Có thể nói tiếng người không vậy ạ]

[Chu Chu cũng nói rồi, cậu không có từ bỏ Giáo phụ nhỏ]

Tạ Tiểu Chu không biết chuyện giữa thiên sứ và giáo phụ đánh cược rốt cuộc là như thế nào, nhưng nghe thấy những lời này, liền ngước mắt nhìn về phía giáo phụ.

Trên mặt Giáo phụ không hề gợn sóng.

Tạ Tiểu Chu đang muốn nói gì đó, trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng tối, chặn tầm mắt. Ngón tay thô ráp của Giáo phụ cọ qua trán cậu, đem mái tóc nhỏ vụn vuốt qua một bên.

Cậu thấy giáo phụ mở miệng nói: "Ta đi ra ngoài một chút." Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, "Không cần lo lắng."

Ai thèm lo lắng chứ.

Tạ Tiểu Chu chửi thầm một câu, bóng đen che ở trước mắt tan đi, thân ảnh giáo phụ cũng biến mất ở trong phòng.

Cùng hắn biến mất, còn có thiên sứ giống như gà chết.

Tạ Tiểu Chu nhìn căn phòng trống rỗng, giơ tay sờ chỗ giáo phụ đã từng chạm đến.

Bởi vì ác ma hàng năm sinh hoạt ở trong vực sâu âm u, cùng ngọn lửa dung nham làm bạn, cho nên nhiệt độ cơ thể của bọn họ cao hơn nhân loại.

Hiện tại vuốt ve chỗ đó, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể giáo phụ để lại.

Là ảo giác của cậu sao?

Cảm giác Giáo phụ trở nên có chút không giống lúc trước.

Tạ Tiểu Chu ngồi ở trên sô pha đợi chốc lát, chưa chờ đươc giáo phụ trở về, ngược lại nghe được một tiếng tức giận gào rống: "Ta sẽ không thua, ta sao có thể thua ——"

Nghiêm túc phân biệt, có lẽ là lời của thiên sứ.

Nhưng nó không dùng giọng điệu làm bộ làm tịch kia nữa, mà là bày ra vẻ mặt chân thật. Vặn vẹo, cuồng loạn, so với một ác ma càng giống ác ma hơn.

Tạ Tiểu Chu đến gần cửa, thật cẩn thận mà đẩy cửa ra, nhìn ra ngoài.

Giáo phụ đứng trong bóng tối cách đó không xa, hắn nâng tay phải lên, phía trên là vết sẹo ngang dọc có thể thấy được cả xương, máu tươi theo cánh tay lăn xuống, cuối cùng nhỏ giọt trên mặt đất thành một vũng nước nhỏ.

Tạ Tiểu Chu không nhịn được mà thở chậm lại.

Làm sao vậy?

Bởi vì giáo phụ từ trước tới giờ đều dùng đau đớn kiềm chế bản năng, cho nên vừa thấy một màn này, Tạ Tiểu Chu liền nghĩ rằng là do giáo phụ động tay.

"Không phải ta." Giọng nói giáo phụ khàn khàn quanh quẩn trong hành lang, như đang trả lời nghi vấn của Tạ Tiểu Chu, "Ta đã đồng ý với ngươi rồi, sẽ không làm mình bị thương."

Tạ Tiểu Chu ngẩn ra.

Cậu chưa từng nói chuyện này với giáo phụ.

Chẳng lẽ.........

Tạ Tiểu Chu do dự mà mở miệng: "Ngài còn nhớ rõ?"

Giáo phụ mặc kệ máu từ miệng vết thương chảy xuôi, như không cảm giác được đau đớn: "Đương nhiên."

Dưới quy tắc hành hạ, thiên sứ không thể chủ động làm hại khách mời, vì thế liền nghĩ ra một chủ ý, đem Tạ Tiểu Chu ném về quá khứ, để thiên sứ không chịu sự ràng buộc tới giết chết cậu.

Thời gian vặn vẹo như vậy.

Mọi chuyện Tạ Tiểu Chu trải qua, đều sẽ ảnh hưởng đến bây giờ.

Thiên sứ vốn tưởng rằng, Tạ Tiểu Chu sẽ giống như một giọt nước trong sóng biển, không làm chút bọt sóng nào xuất hiện, không ngờ rằng, cậu vậy mà có năng lực thay đổi kết cục.

Mà đương giáo phụ đem tuyến thời gian thác loạn chỉnh trở về, hồi ức quá khứ và hiện tại hòa thành một, hắn đương nhiên nhớ rõ tất cả chuyện đã xảy ra.

Có lẽ, mọi chuyện thay đổi, trên người giáo phụ cũng đã xảy ra một ít thay đổi.

Tạ Tiểu Chu không rõ mà có chút xấu hổ: "Là, vậy sao?" Cậu dời đề tài, "Sao lại không thấy Thiên sứ đâu?"

Giáo phụ nhàn nhạt mà nói: "Chạy."

Kết quả đánh cược đã rõ, hắn phải đo lấy mạng của thiên sứ, nhưng thiên sứ lại không tuân theo quy tắc.

Đây là vi phạm quy tắc, thứ giáo phụ không cho phép.

Giáo phụ phải đi trừng phạt nó, nhưng hiện tại, hắn còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.

Tạ Tiểu Chu: "Sao lại chạy......"

Đang nói, giáo phụ nâng tay lên, đem bàn tay đặt ở trước mặt Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu nhìn một cái, thấy trong lòng bàn tay giáo phụ là một miệng vết thương hẹp dài, máu tươi đỏ thắm trào ra, theo bàn tay chảy xuôi, vẫn luôn chảy vào trong tay áo.

Giáo phụ cũng không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cậu.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút quái quái: "Ngài đau không......?"

Giáo phụ như đang chờ đợi vấn đề này, lời cậu còn chưa nói xong, liền nghe thấy hắn trầm thấp mà nói: "Đau."

Tạ Tiểu Chu:......

Cậu nhịn không được nhìn thoáng qua giáo phụ.

Sắc mặt Giáo phụ như thường, mày cũng không nhăn lại một chút, căn bản nhìn không ra đau chỗ nào.

Nếu không phải trên hành lang này chỉ có hai người Tạ Tiểu Chu cùng giáo phụ, chỉ sợ là còn đang nói với người khác.

Tạ Tiểu Chu đành phải kéo tay giáo phụ qua, giúp hắn cẩn thận mà băng bó miệng vết thương, lại cần mẫn mà lau đi vết máu phía trên.

[Sao tui lại thấy giáo phụ thay đổi nhờ?]

[trước kia là kiềm chế cấm dục, hiện tại là...... Muộn tao?]

[chẳng lẽ là Chu Chu thay đổi Giáo phụ nhỏ, cũng thay đổi giáo phụ luôn?]

[trở lại quá khứ cứu rỗi cậu, này là câu chuyện tình yêu cảm động gì đây, tôi tuyên bố, thiên sứ chính là Hồng Nương mạnh nhất lần này!]

Tay Giáo phụ rất đẹp.

Ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, mỗi một móng tay đều cắt đến chỉnh tề, không mang theo chút đột ngột.

Tạ Tiểu Chu dùng khăn trắng lau vết máu phía trên, từ đầu ngón tay tới cổ tay, mắt thường có thể thấy được, dưới lớp da thịt tái nhợt là hoa văn màu đen, nhìn tà ác lại mỹ lệ.

Hoa văn này, Tạ Tiểu Chu từng thấy trên người Giáo phụ nhỏ.

Cậu thất thần một lát, chờ đến lúc tỉnh táo lại, đã đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Sau khi ta biến mất, hắn thế nào?"

Giáo phụ thong thả mà nói: "Hắn đang đợi ngươi trở về."

May mắn chính là, hắn chờ được rồi.

Người đã từng đứng ở bên cạnh hắn, không vứt bỏ hắn, đã trở lại.

Cho tới nay, sát ý quanh quẩn ở trong lòng giáo phụ không còn sót lại chút gì, thay thế, là cảm xúc càng thêm sâu đậm.

Xa lạ mà lại mãnh liệt.

Giáo phụ không biết nên kể ra như thế nào.

Cảm xúc này không cho phép tồn tại, nhưng giáo phụ lúc này đây, có lẽ có thể không cần lại khắc chế ẩn nhẫn.

Giáo phụ rũ mắt xuống, trong tròng mắt, xuất hiện lửa khói ửng đỏ.

Tạ Tiểu Chu băng bó xong miệng vết thương, liền cùng giáo phụ mặt đối mặt ngồi ở trên sô pha, không dám nói lời nào.

Không biết vì sao, lúc trước cậu dám mê hoặc giáo phụ, làm ra mấy loại chuyện như vậy. Nhưng chờ đến khi từ quá khứ trở về, cậu như từ trong cảm xúc đó tỉnh táo lại.

Tạ Tiểu Chu: Tôi không có loại dục vọng thế tục này.jpg

Tạ Tiểu Chu không nói lời nào, giáo phụ cũng không có ý muốn mở miệng. Trên đầu gối hắn là một quyển sách thật dày, đang nghiêm túc mà đọc.

Nhưng chỉ cần nghiêm túc quan sát, là có thể phát hiện qua hồi lâu, trang của quyển sách kia cũng không có lật qua tờ khác. Hiển nhiên là đang thất thần.

Không có người nói gì, Tạ Tiểu Chu dần dần cảm nhận được mí mắt có chút nặng.

Trở lại quá khứ hết ba ngày, cậu cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.

Co lại thu nhỏ, gặp được Giáo phụ nhỏ, tránh né truy đuổi...... Cuối cùng lại lần nữa trở về hiện tại. Lúc trước tinh thần căng chặt, hiện tại lại thả lỏng, ý chí mệt mỏi mạnh mẽ tiến lên.

Cậu nhéo mình một cái, nỗ lực để không ngủ gật, là tốn công vô ích, cuối cùng vẫn là đầu dựa vào trên sô pha, nặng nề mà ngủ.

Trong mơ mơ màng màng, Tạ Tiểu Chu đã nhận ra một người đi tới bên này, hàm hồ mà nói một tiếng: "Để ta ngủ một lát......"

Không biết người kia có nghe hay không, không đáp lại, chỉ có một thứ rất ấm áp nhích lại gần.

Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà ôm lấy nguồn nhiệt.

Trong hoảng hốt hắn cảm thấy, chuyện này hình như đã từng xuất hiện.

Chỉ là lúc này đây, nguồn nhiệt này đã ngoan ngoãn ở trong lòng ngực hắn, cũng không còn giãy giụa, ngược lại càng mạnh bạo gần hơn.

Giáo phụ duỗi tay, đem Tạ Tiểu Chu ôm vào trong lòng ngực, để cậu dựa vào bờ vai rộng lớn của mình, chậm rãi đi vào trong bóng đêm.

***

Đang ——

Gác chuông tận trung công tác cương vị, mỗi khi cách một giờ, liền sẽ vang lên tiếng chuông.

Tạ Tiểu Chu tốn sức mà mở mắt, xoa xoa, phát hiện chính mình đang nằm ở trên một cái giường. Cậu sửng sốt một chút, ngồi dậy.

Xốc chăn lên, có thể thấy bên cạnh cậu có một dấu vết chìm xuống, hiển nhiên là còn một người khác đã từng ngủ.

Tạ Tiểu Chu duỗi tay sờ sờ, phía trên còn ấm, có lẽ chưa đi được bao lâu. Cậu xuống giường, nhẹ nhàng mà họi một tiếng: "Giáo phụ?"

Không có người đáp lại.

Tạ Tiểu Chu đẩy cửa đi ra ngoài, lại đi tới phòng có lò sưởi trong tường. Cạu nhìn một vòng, không tìm được thân ảnh giáo phụ, lại thấy chỗ cửa sổ truyền đến âm thanh "Bạch bạch".

Trong khe hở cửa sổ một khuôn mặt dò ra, có chút kích động mà nói: "Tôi biết ngay cậu ở chỗ này."

Tạ Tiểu Chu nhận ra tới, là Tóc ngắn nữ.

Tất cả khách mời khác đều chìm nổi trong ai tham lam, hiện tại còn sống chỉ có Tạ Tiểu Chu và Tóc ngắn nữ.

Tóc ngắn nữ nói: "Cậu mau ra đây, tôi biết chìa khóa đi ra ngoài ở chỗnào!"

Điều kiện hoàn thành quay chụp là rời khỏi cô nhi viện.

Mà hiện tại, đúng là ngày quay chụp cuối cùng, nếu không thể trong hôm nay kết thúc viẹc rời khỏi cô nhi viện, như vậy, chờ đợi bọn họ chính là vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này.

Cho dù là Giáo phụ nhỏ hay là giáo phụ, đối với Tạ Tiểu Chu mà nói, quan trọng nhất vẫn là rời khỏi tiết mục âm phủ.

Bởi vì giáo phụ không ở đây, Tạ Tiểu Chu đi ra ngoài rất dễ dàng, sau khi gật đầu với Tóc ngắn nữ, liền nhanh chân rời khỏiphòng.

Trên đường đi qua hành lang, cậu nhìn khung ảnh lồng kính treo trên vách tường một chút.

Trên vách tường có bảy bức họa.

Hiện tại đã có sáu bức họa bị lấp đầy, còn dư lại một bức cuối cùng, vẫn trống rỗng như cũ.

Nó đại diện cho chính là "Sắc dục".

Tạ Tiểu Chu vừa rời khỏi hành lang, liền thấy Tóc ngắn nữ đi tới.

Tóc ngắn nữ vừa đi một bên nói: "Sau khi trở lại hiện tại, tôi liền đi tới căn phòng trước kia của nữ tu sĩ ma ma, ở trong phòng bà ta phát hiện một cái rương, trong rương có lẽ là chìa khóa cửa lớn", cô thở hổn hển một hơi, "Chỉ là, yêu cầu mở cái rương ra là mấy cái chìa khóa khác."

Tạ Tiểu Chu: Dùng chìa khóa mở cái rương, trong rương chứa chìa khóa, thật giống như ở bộ oa.

Tóc ngắn nữ nói: "Mau đi."

Hai người bước chân vội vàng, xuyên qua vườn hoa rách nát, đi tới phòng nữ tu sĩ ma ma.

Đẩy ra cửa lớn cũ xưa, một lớp tro bụi phiêu tán.

Tạ Tiểu Chu duỗi tay phủi lớp bụi trước mặt, nhìn qua.

Phòng ở giữa phòng bày một cái rương nửa trong suốt, phía trên là ánh sáng vàng lộng lẫy lưu động, mơ hồ có thể thấy, bên trong là một chiếc chìa khóa nổi lơ lửng.

Tạ Tiểu Chu đi tới, phát hiện cái rương có một loạt lỗ khóa, không nhịn được hỏi: "Chìa khóa đâu?"

Tóc ngắn nữ móc ra một chiếc chìa khóa: "Tôi thử một chút, chiếc chìa khóa này hình như xứng với ổ khóa này."

Đó là chìa khóa thông qua ải "Tham lam".

Tóc ngắn nữ cầm chìa khóa cắm vào một cái lỗ khóa trong đó, chuyển động một chút, phát ra tiếng "Lạch cạch", nói lên rằng chìa khóa xứng đôi với ổ khóa.

Trên người Tạ Tiểu Chu cũng có mấy cái chìa khóa, lần lượt đều là thông qua khảo nghiệm bảy tội lỗi mà lấy được, cũng làm theo Tóc ngắn nữ, thử từng cái một.

Trên người hai người tổng cộng có sáu chiếc chìa khóa, nhưng ổ khóa cái rương lại có bảy cái, còn thiếu một cái.

Tóc ngắn nữ nôn nóng mà cầm lấy cái rương: "Làm sao bây giờ?"

Tạ Tiểu Chu tự nói: "Bảy tội lỗi."

Tóc ngắn nữ nghe ba chữ như thế, nghĩ nói: "Còn dư lại sắc dục, nhưng mà, hiện tại chúng ta nên đi nơi nào tìm mật thất của sắc dục? Hơn nữa......"

Hơn nữa sắc dục nên thông quan như nào?

Tóc ngắn nữ như nghĩ tới một ít hình ảnh kỳ quái nào đó, sắc mặt lại thay đổi.

Tạ Tiểu Chu nghĩ đến gì đó, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Một ải sắc dục này, có lẽ ở trên người cậu.

Tùy ý làm bậy đối đãi với giáo phụ, những ý tưởng không duyên cớ sinh ra, toàn bộ đều vì sắc dục mà nảy mầm.

Nhung mà, sau một chuyến trở lại quá khứ, cậu đã cản lại sắc dục, trong lòng đều không có loại thế tục dục vọng rồi này, vì sao lại chưa xuất hiện chìa khóa?

Tạ Tiểu Chu khó hiểu.

Tóc ngắn nữ thường nhìn về phía gác chuông: "Thời gian dư lại không nhiều."

Cách kết thúc hôm nay, còn dư lại mười bốn tiếng đồng hồ.

[Thời gian để lại cho các khách mời không nhiều lắm, mọi người đoán xem xem, Chu Chu có thể thuận lợi hoàn thành quay chụp hay không, mua định rời tay]

[Tui cảm thấy có thể!]

[Mọi người đều người xem cũ, biết Chu Chu không có khả năng lật xe]

[Tôi chỉ có chút tò mò, khảo nghiệm cuối cùng của bảy tội lỗi sẽ thế nào?]

[Có phải giáo phụ tự mình lên sân khấu không, có chút chờ mong]

[Lại nói, giáo phụ hiện tại ở đâu rồi?]

Giáo phụ hiện tại đang ở đuổi giết thiên sứ.

Năng lực của Thiên sứ giống nhau, nhưng thắng ở việc có sinh mệnh ngoan cường như con gián, đánh thế nào cũng không chết. Mỗi lần cận kề cái chết, đều sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết.

Dựa theo đánh cuộc, thiên sứ đem mạng đánh cược rồi lại thua ác ma, nhưng hiện tại nó cũng không tán thành kết quả này. Cũng không tin, Tạ Tiểu Chu thật sự có được một tấm lòng như viên kim cương lộng lẫy.

"Không thể, không thể có nhân loại kiểu này."

"Bản tính của nhân loại chính là thấp kém, ta không tin ——"

Giáo phụ khởi động tay, lạnh nhạt mà bóp nát cánh thiên sứ: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đây là quy tắc, ngươi cần phải tuân thủ."

Thiên sứ hiện tại rất chật vật, mỗi một bước đi, trên mặt đất liền rơi đầy máu vàng rực rỡ. Nhưng nó còn đang chạy trốn.

Trong miệng còn gọi huyên náo: "Ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu cao thượng chứ? Cho dù ngươi thắng, ngươi cũng là ác ma! Ngươi vĩnh viễn khống chế không được nội tâm tội ác!"

"Ta nhìn ra, ngươi đã kiềm chế không được bản năng nội tâm, ngươi muốn......"

Nếu là bình thường, giáo phụ có khi sẽ bởi vậy mà dao động, nhưng hiện tại âm thanh của hắn không chút gợn sóng: "Thiên sứ không khác ác ma, ngươi cho rằng —— ngươi hiện tại là bộ dáng gì?"

Thiên sứ ở trong mắt giáo phụ thấy được một chính mình đang chật vật bất kham, này cùng ngày thường quảng cáo rùm beng quang minh chính nghĩa hoàn toàn trái ngược.

"Ngươi vĩnh viễn không giết chết ta......" Cho dù là như thế, thiên sứ vẫn là tốn sức mà nói, "Một tên ác ma, sao có thể giết chết một thiên sứ."

"Ngươi không giết chết được ta, ta còn muốn hủy diệt thứ ngươi để ý nhất......"

Nghe được lời này, giáo phụ vẫn luôn bình tĩnh tự giữ ánh mắt hơi thay đổi.

Đây là xuất phát từ bản năng, không thể khống chế.

Thiên sứ đã nhận ra cảm xúc của giáo phụ thay đổi: "Ngươi quả nhiên vẫn sa đọa, cho dù khắc chế như thế nào, ngươi chung quy vẫn có tội, mà tội này, không thể tiêu trừ, không thể khoan thứ!"

Tâm thần Giáo phụ vừa động, mà thiên sứ thừa dịp nhân cơ hội này, thoát khỏi khống chế của giáo phụ, hóa thành một đám ánh sáng lộng lẫy, đột nhiên bay vèo về một hướng phía trước.

Nếu đánh cược đã kết thúc, chế ước hai bên đều không hề tồn tại. Như vậy...... Nó không cần lại giữ lại nhân loại kia.

Nó muốn hủy diệt nhân loại kia, nhìn ác ma thua cuộc, nhìn hắn rơi vào bên trong vực sâu, bị bản năng khống chế, hơn nữa đời đời kiếp kiếp không thể tránh thoát!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.