Chương trước
Chương sau
Quý ngài vẫn luôn là một học sinh nghe lời.

Nếu Tạ Tiểu Chu nói, muốn làm thêm nhiều chuyện khác, càng hiểu rõ mới có thể sinh ra tình cảm, hắn liền không chút nghi ngờ mà đi làm.

Quý ngài đọc nhiều sách vở, lại xem qua rất nhiều điện ảnh trên TV, y dạng họa hồ lô, đem những chuyện mà nhóm nam nữ chính kia đã làm đều viết xuống, vậy nên mới có một cái danh sách lớn như vậy.

Xúc tua mấp máy một chút, cọ tới cọ lui mà đưa tới một tờ giấy thật dài, lúc đưa đến, còn phải quệt qua mặt đất.

Quý ngài cầm lấy liền thấy, thứ mới nhất vừa hoàn thành chính là —— cùng nhau dùng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

"Lãng mạn" nghĩa giải thích quá mức phức tạp, quý ngài không rõ lắm, thế là đi hỏi Tạ Tiểu Chu: "Cậu có thấy lãng mạn không?"

—— đây cũng là thứ Tạ Tiểu Chu dạy hắn, lúc ở chung, cần phải để ý đến cảm giác của một bên khác.

Nghe thấy vấn đề này, Tạ Tiểu Chu dừng động tác, nhìn lướt qua xung quanh.

Trên bàn cơm bày một cái giá nến, ánh nến lay động, dưới sự bao phủ của ánh vàng, mọi thứ trước mắt đều rất mông lung.

Đặc biệt là trong bóng tối không được ánh sáng chiếu đến, xuất hiện một ít thân ảnh vặn vẹo.

Càng không cần phải nói, những tư thế đi đường quái dị của thứ đó, không đem đầu của mình coi như đồ ăn đến phục vụ là may rồi.

Tạ Tiểu Chu: Không thể nói rất lãng mạn, chỉ có thể nói là cực kỳ mà dọa người.

Để một tên tâm lý kém tới đây, có khi đã trực tiếp ngất xỉu luôn rồi ấy chứ.

May mà tố chất của cậu có thể vượt qua ải này, ngồi ở trong đây, tận hưởng bữa tối "Lãng mạn" dưới ánh nến.

"Rất tốt." Tạ Tiểu Chu cười không lộ răng.

Quý ngài được câu trả lời khẳng định, cúi đầu tiếp tục xem xét.

Trên trang giấy rậm rạp mà ghi lại từng điều nên làm, thô sơ giản lược nhìn qua ước chừng có đến trăm điều, mấy thứ đó đều là do quý ngài hắn viết xuống.

Ánh mắt quý ngài nhìn xuống công việc tiếp theo: "Buổi tối hôm nay, chúng ta đi ngồi xe đu quay."

Rõ ràng biểu tình vẫn rất đạm mạc, Tạ Tiểu Chu lại từ đó nghe ra được chút hưng phấn, cứ như chó con cắn lấy ống quần chủ nhân cầu xin muốn đi công viên vậy.

Không, không được!

Không thể lại để quý ngài lại sinh ra ảo giác kỳ quái.

Quý ngài thấy Tạ Tiểu Chu không nói lời nào, buông tờ giấy trong tay xuống, hỏi: "Cậu không muốn đi sao?" Hắn săn sóc mà nói, "Không muốn đi, có thể không đi."

Đây là từ mới mà quý ngài học được—— săn sóc.

Đây cũng là Tạ Tiểu Chu dạy hắn, săn sóc ý là, hắn nên biết rõ tâm trạng của Tạ Tiểu Chu, cũng kịp thời mà quan tâm cùng chăm sóc.

Quý ngài giống như là một khối bọt biển, không ngừng hấp thu tri thức của bên ngoài, mà đống tri thức đó đều là do Tạ Tiểu Chu dạy hắn.

Mấy thứ này rất thú vị, quý ngài rất —— hắn nghĩ nghĩ, dùng một từ mới học để hình dung —— thích.

Tạ Tiểu Chu thật sự hiểu rất nhiều thứ, khó trách những tồn tại đó đều sẽ có tình cảm với cậu, quý ngài không có chọn sai người.

Tạ Tiểu Chu không biết quý ngài lại nghĩ đi đâu, vội vàng ngăn lại suy nghĩ của hắn, nói: "Tôi không phải không muốn đi."

Quý ngài: "Ồ, vậy chúng ta xuất phát thôi!"

Quý ngài hiện tại rất giống một cậu học sinh đã lấy được đồ chơi, hứng thú bừng bừng cũng tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Cho dù Tạ Tiểu Chu nói cái gì cũng đều sẽ tin tưởng, cái gì cũng muốn làm thử một chút.

Tạ Tiểu Chu không biết đây là tốt hay là xấu.

Hiện tại, quý ngài ngây thơ vô hại, cũng sẽ không thương tổn cậu. Nhưng cũng chỉ là hiện tại, quý ngài vẫn không phải nhân loại, vạn nhất hắn chơi chán rồi thì sao?

Càng không cần phải nói, quý ngài chỉ là muốn học tình cảm là gì, chờ đến khi học xong rồi, sẽ để cậu ta rời khỏi tiết mục sao?

Tạ Tiểu Chu không quá chắc chắn, cũng không dám buông cảnh giác với quý ngài, chỉ là trên mặt không lộ vẻ. Cậu cầm lấy khăn ăn, lau khóe môi một chút, hơi mỉm cười: "Chúng ta đi thôi."

Tạ Tiểu Chu đứng lên.

Trong bóng đêm một cái xúc tu lăn ra, quấn lấy bốn cái chân ghế dựa, yên lặng mà đem chiếc ghế dựa này kéo đến bên cạnh, để cho Tạ Tiểu Chu tiện đi ra ngoài.

Quý ngài đã đi tới, hơi cúi người, vươn tay —— đây là lễ nghi của nhân loại, quý ngài cảm thấy chính mình rất giống một con người rồi.

Tạ Tiểu Chu đem tay đặt lên.

Hai tay cùng nhau giao điệp, đang muốn rời khỏi cái nhà ăn "Lãng mạn" này, bước chân quý ngài đột nhiên một dừng lại.

Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn qua, đối diện là đôi mắt vàng kim kia.

Đôi mắt quý ngài giống như cất chứa sao trời, lúc này chậm rãi chuyển động, lập tức tràn ngập nguy hiểm.

Trước mắt Tạ Tiểu Chu rõ ràng chỉ có đôi mắt kia, lại như thấy được cả biển xanh sâu thẳm tối tăm, nước biển mặn tanh đột nhiên phả vào mặt, ẩn ẩn sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông.

Lộc cộc.

Lộc cộc......

Vô số chiếc xúc tua từ nơi sâu nhất đáy biển vươn lên, lay động kéo dài về phía trên, dễ như trở bàn tay mà che lấp chân trời.

Đây là thứ tà ác nhất, tồn tại hắc ám.



Nhưng còn may, loại tình huống này chỉ duy trì trong nháy mắt, Tạ Tiểu Chu ngay lập tức bình tĩnh, nước biển cùng với quái vật biển sâu biến mất không thấy, xuất hiện ở trước mặt lại là quý ngài hoàn mỹ không tì vết, cậu như nghĩ cái gì.

"Quý ngài......" Tạ Tiểu Chu giọng nói có chút khô khốc, "Anh vừa rồi làm sao vậy?"

Quý ngài nghiêng đầu, dưới ánh nến, hình dáng của hắn duỗi thân lan tràn, mãi cho đến trên vách tường cũng không ngừng lại. Như là dưới lớp da người tinh xảo, cất giấu một con quái vật khổng lồ.

"Có người tiến vào, bọn họ rất phiền, rất ầm ĩ, tôi không thích." Quý ngài nỗ lực biểu đạt ý nghĩ trong lòng chính mình.

Tạ Tiểu Chu chú ý tới trọng điểm: "Là ai?"

Quý ngài hỏi gì đáp nấy: "Là một đám nhân loại."

Tạ Tiểu Chu: "Nhân loại......?"

Quý ngài cũng không bủn xỉn mà giải thích nghi hoặc, nói: "Tôi có thể cảm nhận được, có một ít người mới tiến vào, bọn họ có chút kỳ quái, không phải nhân loại thế giới này." Hắn cũng không biết nên hình dung như thế nào, nhìn nhau với Tạ Tiểu Chu một lát, "Giống các cậu vậy."

Giống cậu, cũng chỉ có khách mời.

Tạ Tiểu Chu trong lòng rùng mình.

Nhưng theo đạo lý mà nói, tiết mục《Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》còn chưa kết thúc quay chụp mà...... Không, không đúng, phải nói là đã kết thúc rồi.

Tổ tiết mục đều đã nhắc nhở các khách mời, tiết mục quay chụp xong.

Tất cả các khách mời khác đều đã rời đi, mà chỉ có Tạ Tiểu Chu là bị kéo lại ở đây.

Một lần trước, cậu bị Thần Sông giữ lại, tổ tiết mục lúc đó vẫn có tuyên bố yêu cầu hoàn thành cốt truyện phiên ngoại của mình.

Nhưng lúc này đây, cái gì cũng không có, tổ tiết mục cứ như vậy mà đột nhiên biến mất, không có cái gì đáp lại.

Hiện tại một đám khách mời tiến vào, chẳng lẽ lại có một tiết mục mới bắt đầu quay chụp? Chẳng lẽ, tổ tiết mục lại quên mất còn có một khách mời như cậu ở chỗ này sao?

Dưới tình huống không có tổ tiết mục chỉ đạo, Tạ Tiểu Chu có thể nói là hai mắt một bôi đen, xảy ra cái gì cũng không biết.

Cậu có dự cảm không tốt.

Một bên, quý ngài còn đang tò mò hỏi: "Cậu vừa rồi là đang...... Quan tâm tôi sao?"

Tâm tư Tạ Tiểu Chu có chút loạn, nhưng diễn viên tự mình tu dưỡng ở chỗ này, lập tức liền về trạng thái, trả lời nói: "Đúng vậy, tôi quan tâm quý ngài."

Quý ngài biết "Quan tâm" là có ý gì, từ điển có ghi, chỉ chính là để ý cùng yêu quý những người khác.

Mấy thứ này quý ngài đều biết, nhưng chưa từng có người sẽ làm vậy với hắn.

Quý ngài cảm thấy loại thể nghiệm này rất mới lạ, cũng không chán ghét. Vì thế nói: "Tôi không sao, những người đó có chút đáng ghét, nhưng không ảnh hưởng đến tôi, mặc kệ bọn họ."

Tạ Tiểu Chu gật đầu.

Quý ngài nhạy bén mà đã nhận ra cảm xúc Tạ Tiểu Chu thay đổi, lúc đầu vốn có chút loạn nhịp, hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Là vì lời hắn nói sao?

Đây là quan tâm sao? Đó là thứ quý ngài chưa từng trải qua, nhưng...... Cảm giác bị "Quan tâm" cũng không ghét lắm.

Quý ngài còn muốn trải nghiệm lần nữa, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ hếch cằm, nói: "Cậu có thể quan tâm tôi nhiều hơn."

Tạ Tiểu Chu: "...... Tiên sinh, 'quan tâm' không phải dùng như vậy."

Quý ngài lại có một vấn đề: "Vậy dùng thế nào?"

Tạ Tiểu Chu đã quen tính cách của quý ngài, trả lời: "Là muốn được thương, lúc cơ thể không thoải mái mới có thể bị 'quan tâm'."

Quý ngài cái hiểu cái không: "Tôi biết rồi."

Tạ Tiểu Chu: "?"

Cậu hiện tại đã không tin quý ngài nói "Biết".

Chỉ thấy quý ngài đem một cánh tay đặt ở phía sau, lúc lại lần nữa lấy ra, ngón tay thiếu một ngón, mặt trên bóng loáng.

"Cậu xem." Nghe tới, quý ngài còn có chút kiêu ngạo, "Tôi bị thương.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Không Biết Bao Giờ Gặp Lại
3. Thế Giới Song Song
4. Mượn Giống Sinh Con
=====================================

Tạ Tiểu Chu: "............"

Tạ Tiểu Chu có chút bất đắc dĩ, cầm bàn tay khuyết tật của quý ngài, như đối đãi với trẻ con mà thổi.

"Phù phù ——" Cậu cố ý làm mềm thanh âm, "Thổi rồi sẽ tốt thôi."

Đôi mắt quý ngài hơi mờ mịt.

Làm nhân loại thật thú vị.

Xúc tua cũng cảm thấy rất tốt, mấp máy tới cạnh Tạ Tiểu Chu.

Nó đứng ở bên chân Tạ Tiểu Chu, đầu nhọn lắc lư một chút, chỉ nghe "Lạch cạch" một tiếng, đầu xúc tua nhỏ rơi xuống đất, phần còn lại cũng ủ rủ rũ xuống.

Xúc tua cũng học, học theo quý ngài mà "Bị thương", muốn được Tạ Tiểu Chu quan tâm.

Tạ Tiểu Chu thoáng nhìn đồ vật nhỏ đen đen trên mặt đất, đang muốn cúi đầu nhìn lại, nhưng quý ngài càng nhanh một bước, mặt không đổi sắc mà một chân dẫm lên xúc tua.

Tạ Tiểu Chu hỏi: "Thứ gì vậy?"

Quý ngài: "Không có gì."

Xúc tua: "QAQ......"

Quý ngài thúc giụci: "Không cần phải nhìn nó, cậu tiếp tục quan tâm tôi."

Tạ Tiểu Chu bất đắc dĩ, lại nhẹ nhàng phù một hơi: "Quý ngài, còn đau không?"

Quý ngài: "Đau? Có ý gì?"

Tạ Tiểu Chu lại giải thích lần nữa: "Bị thương, liền sẽ đau. Nhân loại đều sẽ đau."

Này lại là thứ mà quý ngài chưa từng trải nghiệm qua.

Quý ngài có chút ngây thơ: "Nhưng tôi không có bị thương, cũng sẽ không đau. Vậy thế nào mới đau?"

Tạ Tiểu Chu: "............"

Quý ngài thật sự có quá nhiều vấn đề.

Tạ Tiểu Chu sợ hắn lại dùng một vấn đề này kéo theo càng nhiều vấn đề khác, lập tức dời đề tài: "Quý ngài còn không muốn đi xe đu quay không?"

Quý ngài dễ dàng mà bị dời lực chú ý: "Muốn đi."

Hai người rời khỏi nhà ăn.

Thân ảnh quý ngài cũng khôi phục lớn nhỏ bình thường, dừng ở phía sau hắn. Nhưng thân ảnh đó cũng không an phận, thỉnh thoảng lại vươn ra một cái xúc tua, nhẹ nhàng mà dừng ở cái bóng của Tạ Tiểu Chu, giống như là đang ôm nhau, tuy hai mà một.

***

Chương trình ở《Tạp Kỹ Kinh Dị 》 có rất nhiều loại.

Tỷ như vườn trường loại chân nhân tú, đáp đề sấm quan loại, loại theo con đường thám hiểm...... Mỗi một loại chịu chúng quần thể không giống nhau, ở đại số đếm hạ, rất ít sẽ có người xem quần thể trọng điệp.

Hiện giờ phát sóng 《 Kêu Gọi Biển Sâu 》, là chương trình thuộc loại thám hiểm, về cơ bản rất ổn định, ngày thường người xem khu này khá ít.

Vừa mới tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, liền có người xem buồn bực:

[Không phải tiết mục loại thám hiểm sao?Sao lại biến thành chương trình đoàn thể đối kháng rồi?]

[Này chính là tiêu đề lừa người xem nha]

[Tạ Tiểu Chu lại là ai? Các người biết không?]

[Nghe có chút quen tai, hình như nghe ở đâu rồi ấy]

[Không thú vị, đi đây]



[Thật ra đoàn thể đối kháng cũng rất thú vị, cứ xem trước đi đã]

Trong màn hình phòng phát sóng trực tiếp, tất cả góc nhìn đều nhắm ngay gương mặt của khách mời.

Sắc trời đã đen.

Bọn họ đứng ở dưới đèn đường, thảo luận cái gì.

Một dáng người cao gầy, thanh niên tóc đỏ dẫn đầu chiếm vị trí lãnh đạo, phát biểu ngôn lệnh: "Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được Tạ Tiểu Chu, các người ai có thẻ thân phận liên quan đến tìm người không?"

Một nữ sinh tóc ngắn giơ tay, nhút nhát nói: "Tôi có một thẻ thân phận là 'Sư chiêm tinh', có thể tìm người tìm vật."

Thanh niên tóc đỏ gật đầu, lại nhìn thoáng qua những người khác, chủ động nói: "Tôi có thẻ thân phận cấp SR là 'Trí giả ', mọi người thì sao? Biết năng lực từng người, chúng ta sẽ phối hợp càng tốt."

Thẻ SR ở 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》cũng không phải hiếm, các khách mời có thể sống đến nước này, ít nhất cũng có tới hai ba cái.

Nhưng không phải thẻ SR nào cũng hữu dụng. Thẻ SR chủ yếu chia làm bốn loại —— loại chiến đấu, loại trí tuệ, loại chữa lành, loại kỹ năng, năng lực mỗi loại thẻ đều không giống nhau.

Vì tối đa hóa lợi ích, các khách mời đều sẽ lựa chọn một loại chương trình có cùng hướng phát triển, sẽ không dễ nếm thử các chương trình theo đề tài khác.

Ví dụ như một đám ở đây, đều lăn lộn trong trong trong các tiết mục theo kiểu thám hiểm, cho nên thẻ SR trên người phần lớn đều thiên về loại trí tuệ.

Hỏi một vòng xong, các thẻ SR trên người các khách mời đều là cái gì mà "Thám hiểm gia", "Tác giả linh dị", "Người trốn thoát khỏi mật thất", vừa nghe liền biết không có sức chiến đấu.

Tóc đỏ nghe xong cũng có chút cạn lời. Thẻ thân phận của anh ta là "Trí giả", thiên về phía chỉ huy đoàn người, tiến hành phân chia cùng lợi dụng nhân viên.

Chỉ là hiện tại, ầm, trên tay người có chút keo kiệt.

"Các người thật sự không có thẻ thân phận nào thiên về loại chiến đấu sao?" Tóc đỏ lại hỏi lần nữa.

Các khách mời đều sôi nổi lắc đầu.

Tóc đỏ nhìn quanh một vòng, đột nhiên phát hiện còn có một khách mời vẫn luôn không nói gì: "Ế, cậu ——"

Đó là một thanh niên đội mũ lưỡi trai, hắn dừng chân ở nơi đèn đường không chiếu đến, một mình lẻ loi mà đứng đó.

Đè vành nón xuống, bóng đen xuất hiện trên mặt, thấy không rõ bộ dạng của hắn.

Tóc đỏ đột nhiên có chút sợ hãi, thanh âm cũng nhỏ nhẹ không ít: "Uy, thẻ thân phận của cậu là cái gì?"

Thanh niên giơ tay đè xuống vành nón mũ lưỡi trai, thanh âm tối tăm không rõ: "...... Bác sĩ."

Cách quá xa, tóc đỏ không có nghe rõ, lại hỏi một câu: "Cậu nói cái gì?"

Mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên.

Tóc đỏ lúc này mới phát hiện, trên mặt thanh niên còn đang đeo một cái khẩu trang màu đen, chặt chẽ mà che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, bị vành nón che lại, căn bản không thấy rõ.

Thanh niên giật khẩu trang, như là đang cười, ôn hòa mà lặp lại: "Tôi là một bác sĩ."

Lời này, tóc đỏ nghe rõ.

Bác sĩ.

Vừa nghe liền biết là loại trị liệu, không có lực công kích gì, nhưng cũng tạm coi như là hữu dụng, nếu bị thương cũng có thể cứu giúp một chút.

Nhưng người này khiến người cứ cảm thấy chỗ nào đó rất cổ quái, đội mũ lại đeo khẩu trang, ý thức phòng bị cũng quá mạnh rồi.

Tóc đỏ trong lòng nói thầm một tiếng, âm thầm nhớ kỹ bác sĩ, quay đầu nhìn về phía chiêm tinh sư: "Cô bói toán thử một cái xem, Tạ Tiểu Chu hiện tại đang ở chỗ nào."

Hiện tại đúng là ban đêm.

Không trung vạn dặm không mây, lấp lánh vô số ánh sao.

Chiêm tinh sư lấy ra một cái tinh bàn, mặt trên tinh bàn có các điểm sáng đối ứng với 12 cung hoàng đạo, lập loè ánh sáng nhạt.

Cô lẩm bẩm với tinh bàn, tính toán cái gì.

Các khách mời ở một bên chờ đợi.

Dưới sự thúc giục của chiêm tinh sư, tinh bàn phát ra ánh sáng nhạt, lại dần hội tụ thành một điểm sáng, đang muốn hướng tới phương xa mà đi.

Chỉ là điểm sáng mới vừa xẹt qua đỉnh thôi, như gặp phải trở ngại gì, trực tiếp rơi xuống.

Không chỉ có một điểm này, tất cả ngôi sao trên trời đều bị bóng tối cắn nuốt, không dư một điểm sáng.

Thứ che đậy trời cao kia không phải mây đen, mà là từng đợt bóng tối đang mấp máy.

Chiêm tinh sư "Phụt" một tiếng ói ra máu, máu tươi văng khắp nơi, tinh bàn chậm rãi nứt ra một khe hở, trong đó còn xuất hiện cả sương đen.

"Tinh bàn của tôi ——" chiêm tinh sư sắc mặt trắng bệch, muốn cứu vớt.

Nhưng vô dụng, tinh bàn trực tiếp vỡ thành hai nửa, bên cạnh một chỗ có dấu vết cháy xém.

Này đại biểu cho thẻ thân phận của cô đã hư, không thể sử dụng nữa.

Tóc đỏ không rảnh lo chuyện khác, vội vàng hỏi: "Cô thấy cái gì?"

Chiêm tinh sư hoảng loạn mà trả lời: "Tôi, tôi thấy được trong biển sâu, vặn vẹo...... Tà ác...... Không thể chống cự...... A!"

Chiêm tinh sư như đã thấy được hình ảnh khiến người sợ hãi nào đó, đôi tay dùng sức mà ôm mặt, điên cuồng cào mặt đến máu thịt mơ hồ.

Cho dù là như vậy, cô cũng không thấy đau, mà như đã điên cuồng, tiếng nỉ non trong miệng nghe không hiểu.

Tóc đỏ: "Bác sĩ, bác sĩ ——" anh ta một bên kêu một bên muốn khống chế chiêm tinh sư lại.

Nhưng không nghĩ tới, chiêm tinh sư gầy yếu lúc này lại dùng lực vô cùng lớn, mạnh mẽ ném tóc đỏ ra, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào trong bóng tối, trên mặt còn mang theo biểu tình thành kính si mê.

Bóng tối cắn nuốt lấy cơ thể cô.

Bác sĩ giống như vừa mới phản ứng lại, nâng mắt: "Không cứu, chờ chết đi."

Tóc đỏ: "......"

Các khách mời khác thấy một màn này, hoảng loạn.

"Chuyện gì vậy?"

"Cô ta thấy gì thế?"

"Thật là đáng sợ......"

"Tên Tạ Tiểu Chu này, lợi hại vậy sao?"

Nghe được cái tên "Tạ Tiểu Chu" này, khách mời bác sĩ vẫn luôn tự do nhìn qua.

Tạ Tiểu Chu.

Bác sĩ thong thả mà nhấm nuốt ba chữ này.

Dưới mũ lưỡi trai, trong đôi mắt màu đỏ xuất hiện ánh sáng, giống như viên hồng thạch, lộng lẫy mê người.

Các khách mời cùng nhau thảo luận một trận.

Dưới tình huống mất đi chiêm tinh sư, một chốc sẽ không có phương thức tìm người mới, các khách mời cứng người tại chỗ.

Lúc này, Tác giả linh dị đứng dậy: "Để tôi."

Đã trải qua chuyện của chiêm tinh sư, tóc đỏ chút cẩn thận hỏi lại: "Cậu có thể bảo đảm chính mình an toàn không?"

Tác giả linh dị gật đầu: "Cô ta rõ ràng là thấy được thứ không nên xem, mà tôi không cần xem, chỉ cần biên soạn ra chuyện xưa hợp lý, chuyện xưa sẽ dẫn dắt chúng ta đi tìm Tạ Tiểu Chu."

Nói, Tác giả linh dị lấy ra một quyển notebook da dê thật dày, lật tới một tờ trong đó, nhắc bút viết lên vài dòng.

【 Thành phố này là thành phố du lịch nổi tiếng, vào buổi tối, chính là xa hoa truỵ lạc, rất náo nhiệt 】

Chữ viết hiện ra, thành thị tử khí âm trầm lập tức thay đổi bộ dáng.

Đèn nê ông một loạt trản sáng, nơi xa truyền đến tiếng âm nhạc trào dâng cùng tiếng người ồn ào.



Tác giả linh dị dừng một chút, sau khi chắc chắn mở đầu chuyện xưa như vậy đã hợp lý, mới tiếp tục đặt bút viết lên.

【 Tôi cùng mấy đưa bạn đến đây du ngoạn, trời xa đất lạ, bạn của bạn tôi* nói ở chỗ này có một người bạn có thể chiêu đãi chúng ta, gọi là...... Tạ Tiểu Chu. Tôi vốn cũng không muốn làm phiền người khác, chỉ lo cho chuyện du ngoạn của chính mình, buổi tối đang đi dạo phố, đi tới đi lui, tự nhiên gặp được một người. Tôi không quen cậu ta, nhưng liền đầu tiên nhìn thấy, tôi liền biết, người này chính là —— Tạ Tiểu Chu. 】

( *thật ra chỗ này là bằng hữu bằng hữu nói nơi này có cái bằng hữu có thể chiêu đãi chúng ta, mình không chắc là tác giả có ghi nhầm không nhưng dựa theo mình hiểu thì chắc là vậy đó)

Tác giả linh dị viết xong cái dấu chấm câu cuối cùng: "Xong rồi, câu chuyện này hẳn là phù hợp logic, chúng ta đi thôi."

Có người đưa ra nghi vấn: "Cứ đi như vậy là tìm được hả?"

Tác giả linh dị trả lời: "Chuyện xưa sẽ chỉ dẫn chúng ta đi tìm Tạ Tiểu Chu."

Tác giả linh dị buông bút, khép lại notebook rồi bỏ vào bên trong ba lô.

Đoàn người lang thang không có mục tiêu mà đi đến.

Tác giả linh dị biết, chỉ cần chuyện xưa hợp lý, tất cả chuyện xưa được viết xuống đều sẽ thành hiện thực. Nhưng cậu ta lại không biết, notebook trong ba lô rõ ràng đã khép lại, vậy mà lại có thêm một hàng chữ.

【Tôi thấy, bên người Tạ Tiểu Chu còn có một người khác】

【Hắn có được dung nhan mà nhân loại không thể có, tôi thấy cái bóng của hắn vặn vẹo lại tà ác. Không, không được nhìn hắn, không được nghe lời hắn nói, không được......】

【............】

【Tôi đã chết 】

【 chúng ta đều đã chết 】

***

Bùm ——

Pháo hoa long trọng nở rộ ở phía chân trời, trong nháy mắt xán lạn kia, lại sôi nổi như mưa rơi xuống.

Mà lúc này, xe đu quay cũng vừa lúc đi tới đỉnh cao nhất, có thể nhìn thấy cả thành thị về đêm.

Quý ngài cực kỳ có hứng thú hỏi: "Thế nào?"

Tạ Tiểu Chu bị gió lạnh vồ vào mặt, nhưng mặt vẫn mang nụ cười: "Rất tốt. Quý ngài thấy sao?"

Quý ngài xoay đầu, sợi tóc rũ ở một bên cũng lay động một chút: "Đây là 'tình cảm' sao? Tôi cảm thấy rất thú vị. Ừm...... Tôi rất thích."

Tạ Tiểu Chu: Anh vui là được.

Bánh xe quay chậm rãi đi xuống.

Tạ Tiểu Chu nhìn cảnh sắc trước mắt, đột nhiên quý ngài xích lại gần: "Cậu nghĩ cái gì vậy?"

Tạ Tiểu Chu chớp mắt một chút, quyết định thử quý ngài một chút: "Quý ngài, chờ sau khi anh học được tình cảm, sẽ làm gì tôi?"

Vấn đề này quý ngài còn chưa từng nghĩ tới, ngay cả xúc tu cũng rối rắm mà cuốn thành một đoàn.

"Có lẽ......"

"Chắc là......"

Quý ngài nghĩ mãi cũng không trả lời được, lại nghĩ tới cái gì: "Tôi quên mất một chuyện rất quan trọng!"

Tạ Tiểu Chu: "?"

Quý ngài đè lại bả vai Tạ Tiểu Chu, vội vàng nói: "Chúng ta còn chưa miệng chạm miệng, nhanh lên, sắp không kịp rồi!"

Tạ Tiểu Chu: "............"

Quý ngài sốt ruột mà tiến đi lên, còn thúc giục nói: "Nhắm mắt lại."

Tạ Tiểu Chu đành phải nhắm hai mắt lại.

Môi quý ngài phủ lên.

Quý ngài, lại là "Bùm" một tiếng, ánh sáng pháo hoa xuyên qua mí mắt truyền tới võng mạc.

Trong nháy mắt, cả thành thị đều bị chiếu sáng.

Tạ Tiểu Chu hạ mắt, ngẩng đầu. Mà một bên, quý ngài ôm cậu, nhẹ nhàng đặt xuống một cái hôn đơn thuần.

Mộng ảo mà duy mĩ.

Phim truyền hình chính là như vậy!

Quý ngài cũng "Nhìn thấy" một màn này, cực kỳ vừa lòng. Hai chiếc xúc tua đứng ở nơi đó, vui sướng mà vỗ tay.

Qúy ngài hình như có cảm giác yêu đương rồi!

Xúc tua lướt nhanh qua 《 Các mục làm việc yêu đương 》lại gạch qua một cái, một cái xúc tua bên cạnh không biết từ nơi nào lấy ra một cái mắt kính đỉnh nhọn, mà một cái xúc tua khác cũng tiếng lên, bày ra bộ dáng chống cằm trầm tư.

Nó cuốn bút, đang muốn viết vài chữ, chỉ là còn chưa kịp đặt xuống, liền cảm nhận được cái gì, đồng thời xoạc xoạc nhìn về cùng một phía.

Cái đám người đáng ghét kia...... Lại đến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.