Chương trước
Chương sau
:sinh ra hứng thú

Lúc ấy mắt kính nói mấy lời này, Tạ Tiểu Chu tự nhiên cũng nghe hết rồi.

Anh ta chính là kiêu căng khinh thường mà nói, chờ Tạ Tiểu Chu khóc lóc kêu cứu.

Nhưng cũng chỉ là nói miệng, mắt kính cũng chẳng làm ra chuyện gì hại người, Tạ Tiểu Chu cũng không muốn cùng anh ta so đo.

Nhưng vừa quay đầu, lại thấy mắt kính khóc lóc cầu cứu cậu.

Kể từ đó, liền có chút hoang đường.

Nhưng hoang đường vẫn rất nhiều, Tạ Tiểu Chu lại cảm thấy một màn này có chút kỳ quái.

Chỉ thấy mắt kính vẻ mặt khủng hoảng, miệng thì kêu "Cứu mạng" một bên lại vọt tới chỗ Tạ Tiểu Chu.

Thoạt nhìn, tựa hồ có đồ vật gì đó rất khủng bố đang đuổi theo phía sau hắn.

Nhưng Tạ Tiểu Chu lướt mắt nhìn qua, lại chẳng thấy cái gì. Sau lưng chỉ có từng khu dạy học yên tĩnh, không hề có ai.

Công ty hướng dẫn nhiệm vụ công tác, trong trường học chỉ có một vật dị thường, mà vừa nãy cậu đã giải quyết được vật dị thường cấp Ⅰ kia là phòng học tro tàn rồi.

Như vậy Mắt kính đã gặp cái gì?

[Cười chết. Vừa nãy còn nói muốn chờ Chu Chu kêu cứu mạng, giờ vả mặt cũng nhanh thật.]

[Anh ta tốt xấu gì cũng là khách mời cấp A, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?]

[Chắc sẽ không có ai chú ý đến kẻ mang vẻ mặt pháo hôi đâu ha?]

Tạ Tiểu Chu xa xa mà nhìn Mắt kính.

Trong nháy mắt, cậu nhìn thấy đôi mắt kép như con bọ ruồi xuất hiện dưới cặp kính gọng đen nặng nề kia,đang phản chiếu lại ảnh ngược của cậu.

Nhưng ngay lúc cậu muốn thấy rõ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, mắt kính cũng đã khôi phục lại bộ dáng bình thường.

Lại dường như, vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy đầu có chút choáng, cảnh vật trong tầm mắt liền bắt đầu vặn vẹo lên. Cậu liền nghĩ tới lời của nhân sự về "Linh cảm".

Linh cảm cao hơn người bình thường, có thể thấy một số thứ mà người khác nhìn không thấy.

Đồng dạng, cũng khiến chính bản thân gặp càng nhiều nguy hiểm.

Phương thức ứng phó tốt nhất chính là, làm bộ như không nhìn thấy, nghe không thấy, vờ như mấy thứ này căn bản không tồn tại.

Biết đến càng ít, liền sẽ càng an toàn.

Tạ Tiểu Chu tận lực bỏ qua cảm xúc cổ quái kia, cảm giác choáng đầu đến nhanh đi cũng nhanh.

Cậu hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Mắt kính ngừng lại, nặng nề mà thở hổn hển một hơi: "Đã chết, cô ấy chết rồi——" Anh ta như chịu đả kích lớn, nói năng lộn xộn.

Tạ Tiểu Chu nghe xong, mới hiểu được Mắt kính nói "Cô ấy đã chết", chỉ hẳn là Tóc mái.

Có thể bị lựa chọn cùng đi vào tiết mục đoàn đội đối kháng này, Tóc mái hẳn là cũng là khách mời hạng A đi, chắc chắn sẽ có vài món đạo cụ cùng thẻ thân phận bảo vệ.

Không dễ chết như vậy được.

Tạ Tiểu Chu nghe được tin người chết, cảm giác không chân thật liền xuất hiện.

"Chết như thế nào?" Cậu nhíu nhíu mày, hỏi, "Đã xảy ra cái gì?"

Mắt kính sắc mặt tái nhợt, không ngừng chảy mồ hôi: "Chúng tôi đi vào một cái phòng học, sau đó...... Không biết đã xảy ra cái gì, đầu cô ấy liền rớt xuống, vô số sâu từ hốc mắt chui ra, tôi......" Anh ta sợ hãi đến nói cũng không thuận.

Mắt kính tuy miêu tả chẳng ra hình tượng gì, nhưng Tạ Tiểu Chu vì linh cảm quá cao, liền tự chính mình não bổ mà nghĩ ra hình ảnh kia.

Trong căn phòng.

Đầu đột nhiên rơi xuống.

Thân thể biến thành một bãi thịt nát, trở thành sào huyệt của sâu......

Sắc mặt Tạ Tiểu Chu lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ dần trắng xuống.

Không.

Không thể tiếp tục nghĩ nữa.

Tạ Tiểu Chu ngừng lại sức tưởng tượng đang dần quá mức nguyên vẹn kia: "Sau đó thì sao?"

Mắt kính nói: "Sau đó tôi liền chạy, tôi sợ cũng biến thành cái dạng này......"

Mắt kính vừa mới nói xong, Tạ Tiểu Chu liền nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm: "Đừng nghe cậu ta, cậu ta đang nói dối đó!"

Chính là thanh âm của phụ nữ.

Tạ Tiểu Chu quay đầu lại.

Ở trong miệng Mắt kính nam Tóc mái vốn đã chết, hiện tại lại êm đẹp mà đứng ở nơi đó.

Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà nhìn về phía cổ Tóc mái.

Nơi đó, có một đoạn tơ hồng, vòng quanh toàn bộ phần cổ, phảng phất như...... Đã từng tách ra.

Cậu chớp chớp mắt, cái tơ hồng kia lại biến mất, làn da bóng loáng như lúc ban đầu.

Tóc mái chỉ vào Mắt kính nói: "Tôi không chết, rõ ràng người chết chính là cậu ta, cậu ta không cam lòng, mới đi tìm thế người thế thân vào chỗ cậu ta!"

Một trận gió thổi qua.



Trong góc, truyền đến đến tiếng nói nhỏ.

Tạ Tiểu Chu: "........."

Tóc mái nói rõ chứng cứ: "Cậu tin tôi đi, thi thể của cậu ta đang ở phòng học."

Mắt kính gương mặt đỏ lên, phản bác lại: "Rõ ràng là thi thể của cô đang ở phòng học! Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta chết!"

Hai người đồng thời nhìn về phía Tạ Tiểu Chu, hỏi: "Cậu tin ai?"

Đối mặt với ánh mắt của hai người, Tạ Tiểu Chu lui về phía sau một bước.

[Này không phải là quỷ chuyện xưa sao, tui sợ!]

[Lầu trên, ngươi chính là quỷ, sợ cái rắm.]

[Cho nên ai mới đang nói thật đây?]

[Chu Chu đừng mắc mưu mà, nếu bị chọn sai, sẽ bị kéo đi làm thế thân! Tôi chính là sợ cậu thành như vậy.]

Tóc mái nôn nóng mà nói: "Cậu ta chính là muốn lừa cậu, cậu ta muốn hại cậu!"

Mắt kính nói: "Rõ ràng là cô ta muốn hại cậu! Cô ta đã biến thành quỷ rồi!"

Hai người kịch liệt mà tranh luận.

Sau đó, không biết là ai bước tới trước: "Cậu theo tôi đi phòng học, nhìn thử thi thể trong phòng học đi, liền biết ai người chết!"

Tạ Tiểu Chu rốt cuộc cũng có cơ hội chen miệng, cậu yên lặng mà giơ tay, nói: "Tôi có một vấn đề."

Tóc mái cùng Mắt kính trăm miệng một lời mà nói: "Hỏi đi."

Tạ Tiểu Chu chớp chớp mắt: "Xin hỏi, tôi và các người...... Rất thân nhau sao?"

Tóc mái: "?"

Mắt kính: "?"

Tạ Tiểu Chu buông tay: "Các người chết hay không chết, chẳng có liên quan gì với tôi." Cậu lại lui về phía sau một bước, "Hai người cứ từ từ chậm rãi mà cãi, tôi đi trước ha."

Cậu đã sớm phát giác hai người kia không bình thường.

Trong trường học nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện vật dị thường cấp Ⅰ, mà hai khách mời trước mặt này đều khách mời hạng A, lại ngu xuẩn thế nào, cũng không thể liền lúc chết hai người.

Nói không chừng, chính là đám quỷ quái khác khoác lớp da người đi gạt cậu.

Hơn nữa, cho dù Tóc mái cùng Mắt kính đều đã chết, cũng không có quan hệ gì với Tạ Tiểu Chu cậu đây.

Mà trong cái trò chơi âm phủ này, cậu có thể lựa chọn tự bảo vệ cái mạng nhỏ này của mình.

Nhưng nếu chuyện này xảy ra ở trước mặt cậu, cậu có thể tự bảo vệ chính mình, cũng sẽ đi cứu người khác. Nhưng hiện tại chuyện này không thấy được, chẳng khác nào không tồn tại.

Cậu chính là có nguyên tắc của mình, nhưng lại không phải thánh mẫu. Không thể chỉ vì hai tên xa lạ mà bay cái mạng nhỏ này.

Mắt thấy Tạ Tiểu Chu không mắc mưu, Mắt kính cùng Tóc mái liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không tiếp tục ngụy trang nữa. Bọn họ hét thảm một tiếng, làn da dần bị tan chảy, lộ ra từng mảng cơ thịt dữ tợn, tròng mắt lồi ra, khuôn mặt vặn vẹo hết cả lên.

Bọn họ, không, là chúng nó dần dần mà hợp thành một thể, biến thành một con quái vật có bốn cánh tay, động tác nhanh nhẹn mà nhào tới chỗ Tạ Tiểu Chu.

Khoảng cách gần như vậy, Tạ Tiểu Chu vốn không thể chạy thoát.

Có thể thấy được cậu vậy mà lại không chút hoang mang, ngón tay vừa động, mở ra cái nắp của đồng hồ quả quýt.

Đinh.

Quái vật tạm thời bị đình chỉ ở khắc này. Thoạt nhìn nhe răng trợn mắt, có chút buồn cười.

—— dù sao Tần Nguyên đã giúp cậu đem thọ mệnh nạp đầy, không muốn mạng mới không cần.

Tạ Tiểu Chu thoải mái mà kéo dài khoảng cách, vốn dĩ muốn trực tiếp rời đi, nhưng ngẫm nghĩ lại, vẫn quay trở về. Cậu móc di động ra, đem một màn này chụp lại, gửi tới công ty.

Cơ hồ là vừa gửi đến, cậu đã nhận được một tin.

【 Chúc mừng bạn, bạn đã thành công dọn dẹp dị thường, đang phán định, đây là vật dị thường cấp Ⅰ 】

【 Vật dị thường cấp Ⅰ -120: Tiếp tay cho giặc

Tình hình cụ thể và tỉ mỉ: Bị lão hổ ăn luôn người, sau khi chết sẽ biến thành ma cọp vồ, chuyên đi dụ dỗ người để cho lão hổ dùng ăn ①. Mà 120 sẽ ngụy trang thành nhân vật mà mục tiêu biết, thông qua một loạt lời nói dối, đi lừa gạt mục tiêu. Một khi mắc mưu, liền sẽ trở thành cái ma cọp vồ tiếp theo.

Phương thức cách ly: Trình độ nguy hiểm thấp, kiến nghị đặt ở tầng một Công ty dọn dẹp dị thường 】

Lại được công thêm 10 điểm tích lũy, Tạ Tiểu Chu liền đứng ở đầu bảng.

Cậu nhìn thoáng qua bảng giới thiệu vật dị thường, lại đem điện thoại bỏ về, đi ra bên ngoài trường học.

Không bao lâu, Tạ Tiểu Chu đã thấy được cổng lớn của trường học.

Ngay khi đi ra, cúc áo treo ở cổ tay cúc áo nhẹ nhàng lay động một chút, rồi lại yên tĩnh như thường.

***

Cùng lúc đó.

Trong căn phòng ấm áp, phim điện ảnh vẫn đang chiếu.

Vai nam chính cùng nữ chính vì yêu mà chết, không oán không hận.

Từ góc độ của người thường, chắc chắn sẽ không ngừng phun tào cốt truyện này quá mức nhạt nhẽo, nhưng vị nam nhân bị gọi là Quý ngài kia lại xem đến cực kỳ nghiêm túc.

Hắn ngồi trên ghế sô pha, lại không bỏ lỡ từng hoạt cảnh nào của bộ phim, thẳng tắp mà nhìn màn sân khấu, lông mi chớp lấy một cái cũng không có.

Dưới ánh nắng vàng nhạt, đồng tử trong mắt chậm rãi chuyển động, bày ra loại màu sắc lưu ly lại óng ánh.

Quý ngài như đang nghĩ cái gì đó.

Đây là cảm tình của nhân loại.

Hắn một tay chống cằm, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết xuất hiện chút mê muội: "Ta vẫn luôn học tập tất cả những thứ của nhân loại kia."

Trong căn phòng trống rỗng, không có ai khác tồn tại.

Hắn lại như đang tự thủ thỉ với chính mình.

"Nhân loại là chủng tộc rất thú vị, bọn họ thân hình yếu ớt, nhẹ nhàng chạm vào một cái liền sẽ chết. Nhưng tinh thần lại rất cường đại, có thể sử dụng tất cả công cụ, cộng với tư duy sáng tạo, còn có đầy đủ các loại cảm tình khác."

"Nhưng, ta học mãi, vẫn chẳng thể học được cái gọi là 'cảm tình' kia." Quý ngài vuốt ve khóe môi, hiển nhiên, hắn đối với chỗ này cảm thấy rất buồn rầu, "Ta đã đọc rất nhiều thư tịch về tình yêu, điện ảnh, nhưng vẫn chẳng thể hiểu được."

"Nên học như thế nào đây?"

Đại khái là bị cảm xúc của quý ngài đây ảnh hưởng, nhan sắc của ánh nắng tươi đẹp ban đầu chậm rãi rút đi, biến thành một màu xám xịt.

Trong phòng ánh đèn cũng ảm đạm hẳn.

Bóng dáng ảnh ngược của quý ngài hiện trên vách tường, nhưng lại khác với dáng vẻ không tì vết của hắn, bóng dáng trên vách tường khổng lồ lại vặn vẹo, chẳng giống nhân loại.

Không có người trả lời vấn đề của hắn.

Nhưng quý ngài cũng chẳng thèm để ý, cũng không dây dưa quá nhiều với vấn đề này, mà là cúi đầu nhìn tập hồ sơ đặt trên bàn.

Tập hồ sơ không gió tự bay, mở ra một tờ trong đó.

Mặt trên, dán ảnh của Tạ Tiểu Chu, chỉ thấy cậu khẽ mỉm cười, gương mặt lại rất ngoan ngoãn.

Ngón tay quý ngài vẫn động.

Lại mở ra một tờ.

Kế tiếp chính là ảnh chụp của Mắt kính cùng Tóc mái.

Quý ngài lẩm bẩm: "Là cái nào nhỉ?"

Hắn có thể cảm nhận được khu B xuất hiện dao động dị thường.

Kia không phải là sự cảm nhiễm của hắn, mà là...... Đến từ một thế giới khác, cũng giống sự tồn tại của hắn.

Quý ngài theo bản năng mà sinh ra vẻ chán ghét

Hắn mà tìm được hắn.

Thì....sẽ lập tức hủy diệt hắn.



Nụ cười trên môi của quý ngài vẫn bất biến, nhưng dưới túi da nhân loại kia, mấy cái xúc tua đang không ngừng vặn vẹo.

***

Tạ Tiểu Chu một mình đi về chỗ Công ty dọn dẹp dị thường.

Lúc này đã là buổi chiều, đã gần giờ tan tầm.

Trong văn phòng đã có bốn năm người đang ngồi, nhiệm vụ công tác ngày đầu tiên không khó, không có nhân viên nào thiệt hại.

Tạ Tiểu Chu ngồi ở một chỗ trong chốc lát.

Người của Hội Phục Sinh, trừ bỏ Lý Tiêu ra cậu đều không quen ai, mà đến cả người của Hiệp Hội Diễn Viên lại càng không cần nói tới, cậu nhàn đến chán, mở máy tính chơi trò quét mìn.

Cậu một tay chống cằm, một tay khác không ngừng ngừng bấm chuột, một cái lại một cái ô vuông đều bị cậu đánh dấu, chơi đến cực kỳ nghiêm túc.

Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm vào màn hình, không chú ý đến người bên cạnh. Không biết từ khi nào, các khách mời khác đã dừng nói chuyện với nhau, tất cả đều quay đầu, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Tạ Tiểu Chu.

Tròng mắt bọn họ dần dần khuếch tán, dần phủ qua cả tròng mắt, cuối cùng chỉ còn lại khoảng đen vô tận.

Cạch——

Tạ Tiểu Chu run tay, không cẩn thận click mở "mìn", giao diện trò chơi từ gương mặt tươi cười liền biến thành mặt khóc.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, cậu cảm mắt có chút cay, duỗi tay xoa xoa, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Ngay trong lúc cậu ngẩng đầu nhìn lên, các khách mời khác cũng đều khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tiếp tục động tác của bọn họ.

Xem biểu tình cùng thần thái này, sẽ chẳng phát hiện được cái gì khác thường.

Tự nhiên, Tạ Tiểu Chu cũng không có phát hiện được biến hóa trên người bọn họ.

[Thật là, tiết mục này cũng quá khủng bố rồi đi, tuy nhìn rất bình thường, nhưng trên thực tế thì càng nghĩ càng thấy ớn na.]

[Đây là kịch bản do tổ tiết mục an bài sao? Cũng quá trâu bò rồi!]

[Chu Chu cẩn thận chút! Những người kia có lẽ đều đã bị quỷ nhập hết rồi đi.]

[Tôi thấy Tạ Tiểu Chu này cũng chỉ có như vậy, bởi tiết mục này có độ khó rất cao, cậu ấy chắc sẽ không ra ngoài được đâu.]

[Lầu trên, đừng nói lời tạm biệt quá sớm, coi chừng bị vả mặt nà]

Tạ Tiểu Chu duỗi cổ, nghe được tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài—— các khách khác cũng đã trở lại.

Cậu còn thấy trong đám người có thân ảnh của Tóc mái cùng Mắt kính.

Xem ra, hai con quái vật kia đều là ngụy trạng mà gạt người, bọn họ vốn không có gặp bất trắc gì.

Biết điều này, Tạ Tiểu Chu vẫn là nhịn không được nhìn bọn họ thêm hai lần.

Đại khái là bị nhìn đến phiền, Mắt kính đã nhận ra ánh mắt Tạ Tiểu Chu, quay đầu đi tới.

Tạ Tiểu Chu rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, dư quang thoáng nhìn Mắt kính tràn đầy phẫn nộ, động tác tay chân cũng cực kỳ phong phú, thoạt nhìn là muốn choảng nhau một trận.

Tóc mái thấy thế, chạy nhanh kéo hắn lại, một bên khuyên nhủ vài câu, lúc này mới tạm thời áp chế được sự phẫn uất của Mắt kính.

Lại một lát sau, tất cả khách mời đều đã trở lại.

Mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều được điểm tích phân, chỉ có Mắt kính cùng Tóc mái xếp dạng dưới cùng là 0 điểm

Thoạt nhìn, tích phân đều là dựa vào phần trăm cống hiến để phân phối. Tạ Tiểu Chu một mình hoàn thành dọn dẹp, cho nên toàn bộ tích phân đều ở trên người cậu.

Buổi chiều 5 giờ.

Công ty đúng giờ tan tầm.

Không thể không nói, phúc lợi đãi ngộ của công ty cũng không tồi, tiền lương cao, bao ăn ở, còn thêm vào phí tăng ca. Ký túc xá lại cách công ty không xa, muốn đi tới đó cũng chẳng mất tới 5 phút

Nếu là trong hiện thực có một cái công ty như vậy, sợ là nhân sự đã bị đống hồ sơ lý lịch kia bao lấy người

Tạ Tiểu Chu đi theo đội ngũ, cùng nhau rời khỏi công ty, chính là lúc đang nghĩ ngợi xa xôi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi lớn na: "Cậu đứng lại đó cho tôi!"

Tạ Tiểu Chu vẫn là đi tiếp vài bước, lúc này mới kịp phản ứng lại, lời nói kia là chỉ cậu. Vì thế dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Mắt kính lửa khí hừng hực mà đi tới: "Cậu cố ý phải không?"

Tạ Tiểu Chu: "?"

Mắt kính kéo cao thanh âm: "Cậu cố ý độc chiếm tích phân, muốn hại chết chúng tôi!"

Lời này vừa nói ra, liền hấp dẫn sự chú ý của những người khác.

Công ty dọn dẹp dị thường có chế độ đào thải, nếu tích phân xếp hạng cuối, sẽ bị công ty khai trừ.

Ở trong tiết mục này, bị khai trừ chắc chắn không phải kết cục tốt.

Tạ Tiểu Chu xem như là nhân viên ngoại lai, nói như vậy, ánh mắt của đám người Hội Phục Sinh nhìn cậu liền thay đổi.

Một bên người của Hiệp Hội Diễn Viên lại không chê chuyện lớn náo nhiệt, mừng rỡ lại tới đổ thêm dầu vào lửa, còn giả mù sa mưa mà nói: "Aiz, lại làm sao vậy? Đều là cùng một đội, cho dù có mâu thuẫn gì, cũng không cần phải hại người vậy đi."

Lý Tiêu đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Chuyện của Hội Phục Sinh Hội chúng tôi, không cần người của Hiệp Hội Diễn Viên nhọc lòng để tâm."

Nam nhân bím tóc là người của Hiệp Hội Diễn Viên tiến lên quan tâm mà nói: "Đừng khách khí na, chúng ta tốt xấu gì cũng là cùng nhau tham diễn tiết mục, quan tâm chút cũng không được sao?"

"Chính là."

"Nhóm chúng tôi cũng sợ sẽ có quỷ xuất hiện trong nội bộ."

"Đúng vậy, cho nên chúng tôi mới thiện lương lại nhiệt tình như vậy!"

Lý Tiêu thấy ngăn cản không được, quay đầu lại trước nhìn về phía Tạ Tiểu Chu: "Mọi chuyện là thế nào?"

Tạ Tiểu Chu dù sao cũng là người do Lý Tiêu mang vào, lại là người mà hội trưởng Hội Phục Sinh muốn chiêu mộ, Lý Tiêu tự nhiên thiên vị cậu.

"Tôi hại cậu ta?" Tạ Tiểu Chu nhướng mày, "Nếu —— bọn họ không có bất cứ tác dụng gì, thì tôi liền tự mình đi hoàn thành dọn dẹp —— nếu vậy là hại cậu ta, vậy thì chính là tôi hại cậu ta đi."

Lý Tiêu lại nhìn về phía Mắt kính.

Mắt kính đỏ mặt, không nói được lời nào.

Tạ Tiểu Chu lại chậm rì rì mà thêm vào một câu: "Đương nhiên, loại hành vi này mà chúng ta thường nói, gọi tắt là—— phế vật." Cậu còn cố tình hỏi một câu, "Cậu nói đúng không?"

Mắt kính: "............"

Có người nhịn không được mở miệng cười.

Lý Tiêu nhìn Mắt kính, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là phải kết luận rằng chuyện này là ngoài ý muốn, không cần lại so đo.

Rốt cuộc đều là người của Hội Phục Sinh, cho người ta xem chuyện vui cũng không tốt.

Tạ Tiểu Chu xoa xoa chóp mũi, không nói gì, chỉ là khi đi qua Mắt kính, liếc xéo anh ta một cái.

Bề ngoài Tạ Tiểu Chu thoạt nhìn là thiên chân vô tội, khiến người rất dễ sinh ra cảm giác dễ xem thường, nhưng trên thực tế cậu đã diễn vai quần chúng nhiều năm như vậy, chuyện gì mà chưa thấy qua?

Ở đoàn phim, mấy loại như này đều xem như là tiểu thịt tươi.

Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu đã phạm ta, vậy ta cũng sẽ không khách khí đâu.

***

Trải qua loại chuyện như này, các khách mời rất nhanh đã đến ký túc xá của công nhân.

Ký túc xá của công nhân một tầng có sáu phòng, vừa lúc cả hai đoàn đội đều một người một phòng.

Tạ Tiểu Chu căn phòng bên trọng, liếc mắt đánh giá một cái.

Đây là một cái phòng đơn, phòng tuy nhỏ nhưng gia cụ bài trí đều không ít, đối diện đầu giường còn treo một bức họa.

Bức tranh vẽ bóng lưng của một người phụ nữ đang chải tóc, mái tóc đen dày của cô rủ xuống che gần hết cơ thể.

Tạ Tiểu Chu thu hồi ánh mắt, đi tới phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi.

Cửa phòng tắm khép hờ.

Trên vách tường, nữ nhân trong bích họa động đậy.

Nàng từng chút từng chút mà nhích thân.

Từ khe hở cửa phòng có thể thấy, Tạ Tiểu Chu đang đứng trước bồn rửa mặt.



Vòi nước ào ào chảy xuống, cậu cúi đầu, tầm mắt đều bị ngăn trở. Thoáng chốc, cậu lại cảm nhận được có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm phía sau lưng cậu.

Tạ Tiểu Chu dừng động tác, lại vén tóc mái ướt dầm dề lên, nhìn lại phía sau.

Trong phòng tắm chỉ có mình cậu.

Thoạt nhìn tất cả đều rất bình thường, nhưng Tạ Tiểu Chu vẫn cảm thấy không đúng, lại cầm một cái khăn xoa xoa mặt.

Bạch——

Từ khi khe hở trần nhà xuất hiện một đám thịt khối, khe hở vỡ ra, lại xuất hiện một cái tròng mắt đỏ bừng.

Tạ Tiểu Chu một chút cũng không biết, đi ra ngoài.

Vừa nằm lên giường, cậu liền đối diện với bức họa treo trên tường.

Bóng dáng nữ nhân trong bức họa bị tóc đen che lại.

Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm trong chốc lát, cảm thấy động tác của nữ nhân so với vừa rồi hình như không giống nhau, tựa hồ...... đã chuyển động một chút.

Cậu suy nghĩ một chút, dứt khoát đem khung ảnh từ trên vách tường bỏ xuống, mở cửa ra, từ khe hở mà nhét khung ảnh vào.

Trong WC hình như cũng có thứ gì đó.

Nữ nhân trong khung ảnh cũng không bình thường.

Dù sao đều muốn mạng cậu, cứ cho bọn nó đánh nhau một trận đã.

Tạ Tiểu Chu nghĩ như vậy, trực tiếp khóa trái cửa phòng tắm.

Cửa đã bị khóa, đừng có nghĩ sẽ chạy ra được.

Trong phòng tắm.

Nữ nhân trong khung ảnh lại chuyển thân, còn tưởng có thể lấy mạng ai, lại không nghĩ tới, đối diện chính là tròng mắt thịt khối đang mấp máy trên trần nhà.

Nữ nhân trong khung ảnh: "......"

Tròng mắt thịt khối: "............"

***

Tạ Tiểu Chu lại ở trong phòng tìm kiếm một hồi, không có phát hiện đồ vật kỳ kỳ quái quái khác.

Nhưng cậu vẫn không thiếu cảnh giác, lấy ra một cái hoàng phù dán ở đầu giường, nếu có cái quỷ quái gì tiến vào, hoàng phù sẽ bốc cháy, cậu chắc chắn sẽ cảm nhận được.

Làm xong chuyện này, cậu mới an tâm nằm xuống, nhắm mắt nghĩ lại mọi chuyện.

Thế giới này nơi nơi đều xuất hiện dị thường.

Trước kia trong tiết mục đều sẽ lấy một cái chủ đề làm chủ đạo, quỷ quái xuất hiện đều ở bên trong chủ đề đó.

Tỷ như trong trường học xuất hiện Bút Tiên, ngư dân chết chìm ở làng Ven Sông, phương Tây lại có ma cà bông cùng người sói...... Nhưng trong thế giới này dị thường đều rất tùy tính, không thể đoán trước.

Còn có, mấy cảnh trước đều được cố định ở một chỗ, hoặc là trường học hoặc là thôn, phạm vi đều không lớn lắm. Cậu đây vẫn là lần đầu tiên tham gia cảnh quay có phạm trù bao quanh cả một thành phố như vậy.

Chẳng lẽ BOSS lần này cùng trước kia không giống nhau?

Hay là BOSS có thể sẽ không xuất hiện?Vẫn là nói, hy vọng không phải là bác sĩ......

Tạ Tiểu Chu nghĩ nghĩ, nhắm hai mắt, nặng nề tiến vào giấc ngủ.

Bóng đêm ngoài cửa sổ càng nồng đậm.

Gió thổi nổi qua bức màn, lại không phát ra chút động tĩnh.

Dưới lớp màn đang phập phồng, một bóng đen uốn lượn chậm rãi dò xét mà đi ra, thoạt nhìn hình như là một cái xúc tua.

Lúc xúc tua xuất hiện, hoàng phù vang lên tiếng "Xì xì", có lẽ đã sắp cháy.

Nhưng một bàn tay duỗi ra, nắm lấy hoàng phù, ngăn trở nó cháy hết.

Tiếp theo, một đôi mắt kim sắc lộng lẫy mở ra, nhìn chằm chằm vào Tạ Tiểu Chu trên giường.

Tạ Tiểu Chu một tay bỏ ở bên ngoài, có thể thấy làn da trắng nõn đang cột lấy một đoạn tơ hồng, tơ hồng lại treo một cái cúc áo.

Ánh mắt quý ngài dừng ở cúc áo vài giây.

Đây là đánh dấu? Hay là thị uy?

Quý ngài vươn ngón tay, muốn tháo cúc áo kia xuống để nhìn kỹ, chính là vừa mới chạm vào cúc áo, đầu ngón tay liền truyền đến một trận đau đớn.

Lạch cạch.

Một cái xúc tua té ngã trên mặt đất, không ngừng vặn vẹo.

Quý ngài thu hồi tay, đầu ngón tay hoàn mỹ xuất hiện một cái lỗ, mầm thịt bên trong không ngừng mấp máy, rất nhanh đã khôi phục như lúc ban đầu.

Hắn tiến lên một bước.

Nhân loại nhỏ yếu như vậy, tại sao...... Lại đeo mấy cái đồ vật như này chứ.

Quý ngài vẫn luôn bình tĩnh như nước lặng ngực, nay lại xuất hiện đợt sóng nhỏ.

Dùng từ ngữ của nhân loại mà nói, loại cảm xúc này hẳn là—— hứng thú.

Hắn đối với người này sinh ra hứng thú rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

① Tham khảo giải thích trên Bách Khoa Baidu nhấn gõ "Tiếp tay cho giặc"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.