[Rõ ràng là lời kịch giống nhau, tại sao lại cho ra kết quả không giống nhau? Tôi không phục!]
[Lầu trên, này rõ ràng là chép bài tập, ai đó cứ cho rằng sẽ được tổng điểm, kết quả lão sư sớm đã nhìn thấu, nên mới cho 0 điểm na.]
[Chính xác!]
"Bác sĩ......"
Bác sĩ đi tới, mang theo mặt nạ mỏ chim lại lộ ra sự lạnh nhạt vốn có, như là Tử Thần đang hành tẩu trong đêm đen, chẳng có lấy chút cảm tình nào của nhân loại.
Từ Thiên Thu theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Không đúng.
Sao lại như vậy?
Vừa rồi, lời cậu ta nói đều là lời mà Tạ Tiểu Chu đã nói qua, nhưng phản ứng của bác sĩ lúc ấy và hiện tại lại chẳng giống nhau.
Chẳng lẽ, là do cậu ta nói còn chưa đủ sao?
Từ Thiên Thu nuốt nước bọt: "Bác sĩ, chẳng lẽ tôi nói không đúng à?" Thanh âm có chút trúc trắc, lại cố tình phải làm ra bộ dáng khinh miệt, trông cũng buồn cười y như lời nói.
Trông mèo vẽ hổ, chẳng ra cái gì cả.
Nhưng hắn lại không nhớ gì hết.
Bác sĩ dừng động tác, sau đó hắn tháo bao tay xuống rồi ném qua một bên, tựa hồ sự lạnh nhạt vừa rồi chỉ là ảo giác, giờ đã khôi phục lại trạng thái ôn hòa: "Ngươi nói...... Rất đúng."
Nghe được lời này, Trái tim vốn đang treo trên cổ cũng quay lại đúng vị trí.
Quả nhiên vẫn là hữu dụng.
Đề này Tạ Tiểu Chu đã từng giải qua, hơn nữa còn được tổng điểm. Mà cậu ta lại biết được đáp án, chỉ cần lặp lại lần nữa, tuyệt sẽ không thể làm sai.
Từ Thiên Thu yên tâm, nói: "Bác sĩ, tôi nghĩ anh cần nhiều thực nghiệm có tính sáng tạo hơn, chứ không phải cứ cứng ngắc lặp lại hành vi khâu vá của mình, bởi nó vô vị mà còn lãng phí thời gian."
Giọng nói lại vừa dứt.
Phòng thí nghiệm một mảnh an tĩnh, chỉ có vật thí nghiệm là phát ra tiếng cầu xin hoảng loạn.
Bác sĩ liếc nhìn vật thí nghiệm liền mất đi hứng thú, hướng tới từ thiên thu đi qua, một đôi lược hiện tái nhợt bàn tay ấn ở trên vai hắn.
Từ Thiên Thu theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi, nhịn không được mà muốn chạy khỏi cái chỗ quỷ quái này.
Lần trước, cậu ta chính là ở chỗ này mà bị chế tác thành tiêu bản não người. Cái cảm giác âm trầm lại tuyệt vọng kia vậy mà len lỏi vào theo từng tấc da tấc thịt của cậu ta, khiến cho cậu ta cả người đều run bần bật.
Không, không...... Lần này chắc chắn sẽ không thất bại!
Cái cơ hội thứ hai này, ngay từ đầu khai cục đã rất thuận lợi, làm sao có thể để thua lần nữa!
Từ Thiên Thu cố nén sợ hãi, đứng không nhúc nhích.
Bác sĩ tăng lực đạo trên tay, nắm chặt bả vai Từ Thiên Thu, sau đó cúi đầu, chậm rãi vươn người ra trước.
Mặt nạ mỏ chim càng dựa càng gần, cơ hồ ngay sát mặt Từ Thiên Thu rồi.
Từ Thiên Thu lại bắt đầu không thể khống chế được biểu tình sợ hãi trên mặt.
Thấy một màn này, bác sĩ nhịn không được cười khẽ một tiếng, mặt nạ mỏ chim cũng run nhè nhẹ.
Hắn dùng cái loại ngữ khí cổ vũ mà nói: "Ngươi nói rất đúng, lại nói thêm vài câu đi."
Từ Thiên Thu thở dài phào một hơi.
Tạ Tiểu Chu đã từng nói với Bác sĩ rất nhiều, nhưng cậu ta cũng không thể nói đúng từng câu từng chữ, chỉ có thể chọn vài câu mà nói.
Có đôi khi cậu ta nói không đúng hay bịa chuyện thì vừa đưa mát nhìn lên, bác sĩ ở một bên vậy mà lại nghe đến nghiêm túc, thậm chí còn gật đầu, như đã mê muội rồi vậy.
Từ Thiên Thu vốn đang cứng đờ chỉ vì chuyện này mà dần khôi phục độ ấm.
Xem ra, phương pháp cậu ta chọn quả nhiên hữu dụng. Chỉ dăm ba câu đã khiến cho bác sĩ thần phục, lại chỉ cần Tạ Tiểu Chu không xuất hiện, cậu ta tuyệt đối có thể lấy lòng bác sĩ.
Nghĩ thế, Từ Thiên Thu nói càng ngày càng trôi chảy, thậm chí còn tự mình lý giải. Đem những lời này nói xong, cậu ta lần thứ hai nhìn về phía bác sĩ, tự tin hỏi: "Bác sĩ, anh cảm thấy sao?"
"Ta cảm thấy rất đúng. Nhưng......" Bác sĩ thanh tuyến ưu nhã, "Ta có một vấn đề."
Từ thiên thu: "Anh hỏi đi."
Khoảng cách gần như vậy, Từ Thiên Thu còn có thể thông qua hai cái lỗ trên mặt nạ mà thấy được đôi mắt màu đỏ sậm đặc trưng kia, nhan sắc xem ra cũng thâm thúy giống viên hồng thạch(Ruby) vậy.
"Vậy......" Bác sĩ nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Những lời này là ai nói?"
Từ Thiên Thu lại như rơi hầm băng, nhưng cậu ta rất nhanh liền phản ứng lại —— Bác sĩ chắc chắn không thể còn giữ được đoạn ký ức của cảnh quay trước.
Thế là cậu ta trấn định mà tự nhiên nói: "Bác sĩ, anh đang nói cái gì vậy? Những lời này đương nhiên là chỉ có tôi nói, chẳng lẽ còn có người khác sao?"
Bác sĩ gật gật đầu: "Có."
Ở trong trí nhớ mơ hồ kia, có một vị thiếu niên khác cũng từng nói qua mấy lời này với hắn.
Nhưng, không phải biểu tình như thế, cũng không phải miệng lưỡi như này.
Đó là khinh miệt, nhạo báng, mọi thứ người kia nói đều phát ra từ nội tâm điên cuồng.
Chứ không phải cái vật thí nghiệm này, đã thấp kém mà còn dám ra lệnh cho hắn.
Từ Thiên Thu thấy bác sĩ ngữ khí khẳng định, có chút hoảng loạn: "Còn có ai sẽ nói mấy cậu như vậy chứ?"
Bác sĩ ấn huyệt Thái Dương của mình: "Vậy ta hỏi ngươi. Vị thiếu niên kia...... Là ai?"
Từ Thiên Thu liên tục lui về phía sau.
Không, không thể.
Bác sĩ như thế nào khả năng còn nhớ rõ tạ thuyền nhỏ? Hắn nói ngược lại là tự tìm tử lộ, hắn là không có khả năng nói!
Bác sĩ thấy thế cũng hiểu rõ.
Không chịu nói?
Không sao, bác sĩ hiểu rõ nhất chính là, làm người chết mở miệng.
Tử vong quen thuộc lại lần nữa tới gần.
"Tổ tiết mục, tổ tiết mục mau ra đây ——" Từ Thiên Thu cả người đều là mồ hôi lạnh, hướng tới hư không hô, "Chỗ này chắc chắn đã có Bug!"
Nhưng là, tổ tiết mục cũng chẳng cho cậu ta cái trợ giúp gì.
Từ Thiên Thu đối diện với bác sĩ ánh mắt.
Hắn đầu óc bay nhanh mà chuyển động lên, uy hiếp nói: "Nếu anh giết tôi, thì anh liền vĩnh viễn không thể biết được tên kia là ai!"
Bác sĩ dừng bước.
Từ Thiên Thu thấy thế, lại nói: "Chỉ cần......"
Lời nói còn chưa nói xong, Từ Thiên Thu liền cảm nhận được một trận đau đớn truyền đến, cậu ta chậm rãi cúi đầu, đã thấy một cây dao phẫu thuật đã cắm sâu vào ngực.
Đồng thời, cậu ta nghe thấy thanh âm nhu hòa của bác sĩ, như là đang thủ thỉ với tình nhân nhỏ: "Không sao, cái chết, sẽ nói cho ta hết thảy."
Tí tách.
Một giọt máu đỏ nương theo chuôi đao mà chậm rãi rơi xuống.
Bác sĩ lần nữa thay bao tay, thong thả ung dung mà giải phẫu thi thể trên giường.
Đường gân cơ thịt, xương trắng tinh xảo, xinh đẹp trái tim......
Từng cái một hiện ra ở trước mặt.
Hắn nghĩ hắn cách chân tướng đã càng ngày càng gần rồi.
Leng keng ——
Cuối cùng dao phẫu thuật rơi xuống, bác sĩ đem đám thịt khối rớt đầy chỗ mà khâu lại, xuất hiện ở trước mặt chính là một cái "Người" mới tinh.
Bác sĩ nhìn tác phẩm của hắn, hỏi: "Vị thiếu niên kia là ai?"
Từ Thiên Thu run yết hầu, phát ra thanh âm cứng đờ: "Hoa, hồng......"
Chỗ cổ áo Bác sĩ vẫn còn một cánh hồng trắng, hắn giơ tay vuốt ve, trải qua khoảng thời gian thăng trầm mà trắc trở sinh trưởng, hoa hồng vẫn tươi đẹp và kiều nộn như vậy.
Bác sĩ hỏi: "Ta cùng cậu ta, đã xảy ra cái gì?"
Những lời này tựa hồ kích thích tới Từ Thiên Thu, thân thể cậu ta không ngừng run rẩy, mấy chỗ được kim chỉ khâu lại đều chảy ra từng đợt máu đen.
Cậu ta được bác sĩ trị liệu chết đi sống lại, nhưng cũng bởi vậy mất đi một ít thứ, lúc này chỉ có thể nói ra mấy thứ vốn đã khắc sâu vào tiềm thức cậu ta.
"Cậu...... Đê tiện......"
"Hoa ngôn xảo ngữ......"
"Lấy lòng...... Bác sĩ......"
"Tình yêu...... Thiệt tình......"
Tác phẩm thấp kém vô pháp thừa nhận nhiều cảm xúc như thế, nói xong mấy câu này, Từ Thiên Thu liền ầm ầm ngã xuống, lại biến thành thịt nát rơi đầy đất.
Bác sĩ cầm lấy dụng cụ rửa sạch, đem đám này quét sạch vào thùng rác.
Chờ làm xong chuyện này, bác sĩ lại lâm vào trầm tư.
Tình cảm?
Liên hệ đến ký ức rách nát lúc trước, chẳng lẽ nói...... Hắn thật sự cùng cái vị thiếu niên kia sinh ra tình cảm?
Nhưng là tình cảm này lại là cái gì?
Bác sĩ có chút ngu muội, là bởi hắn vốn chưa từng trải qua thứ cảm xúc gọi là tình yêu này. Nhưng vừa nhớ tới vị thiếu niên kia, hắn liền cảm nhận được lồng ngực như bị thiêu đốt, tim đập cũng nhanh hơn bình thường.
Chẳng lẽ đây là cảm giác của tình yêu sao?
Có chút không biết nên làm sao, nhưng...... hình như cũng không chán ghét lắm.
Thử tưởng tượng đến vị thiếu niên kia, những ký ức vụn vặt lại lần nữa hiện lên, chỉ là vẫn bị sương mù che đi, muốn xem cũng chẳng rõ.
Một khi hắn muốn đi phá vỡ sương mù, thấy rõ cái kia thiếu niên bộ dáng, liền lại làm hắn cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Loại này đau đớn thật giống như là có một đám con kiến, không ngừng gặm cắn hắn đại não thần kinh, làm hắn vô pháp bình tĩnh trở lại, cũng vô pháp bình tĩnh tự hỏi.
Nhưng bác sĩ cũng không sợ hãi đau đớn.
Hắn giống như là tự ngược giống nhau, không ngừng đi nhìn trộm bị sương mù bao trùm ký ức, dần dần, thậm chí từ trong thống khổ nhấm nháp tới rồi một tia sung sướng.
Đúng vậy.
Này sung sướng, là hắn tường vi giao cho.
Có lẽ, đây là tình yêu.
Bác sĩ mở mắt, đỏ sậm hai tròng mắt trung cuốn lên một trận cuộn sóng.
Hắn sinh bệnh, yêu cầu chữa bệnh.
Mà hắn dược...... Chính là tường vi.
Như vậy, hắn tường vi, ở nơi nào đâu?
***
Đồng thời.
Phù thủy bên này vẫn đang ở trong tầng hầm.
Tầng hầm trên giá đặt một cái nồi lớn, chất lỏng ùng ục sôi trào, khói theo từng tiếng mà bay lên, mà bên trong lại chính là tròng mắt, ngón tay ở trên đĩa, chỉ chờ được gia nhập.
Nhưng phù thủy cũng không thèm để tâm đến nó.
Bởi vì, cô ả hiện tại lại đang cùng một vị khách không mời mà đến múa máy chân tay.
Ở một góc tầng hầm.
Đĩa nhạc ở máy quay đĩa xoay tròn, kim máy đặt trên đĩa nhạc, cứ vậy mà phát ra tiếng nhạc du dương.
Trên đỉnh tầng hầm là ánh đèn tối tăm.
Làn váy phù thủy uyển chuyển hất lên một đóa hoa xinh đẹp.
Bạn nhảy phù thủy lại chính là thiếu niên khoác áo choàng hồng.
Thiếu niên một tay nắm tay phù thủy, một tay ấn sau eo phù thủy, cùng điệu nhạc du dương mà đi tới đi lui.
Nhưng đến khi nhìn kỹ, thân thể phù thủy vốn đã cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, nom chẳng khác gì rối gỗ không có sinh mệnh, tùy người điều khiển.
Thiếu niên xoay người một cái, ngoái đầu nhìn lại, có thể thấy ở đuôi mắt cậu lại hiện ra dáng vẻ của một bông hồng, ngây thơ lại vô tội, tràn ngập mùi vị dụ hoặc.
Một lúc sau.
Vũ khúc đi tới động tác cuối cùng.
Tạ Tiểu Chu buông tay lui về sau một bước, hướng tới chỗ phù thủy hành lễ.
Nhưng bạn nhảy của cậu lại không thể đáp lễ.
Sau khi mất đi vật chống đỡ, phù thủy thẳng tắp mà ngã rạp trên mặt đất. Chỉ thấy cô ả trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn về phía đi trước, trên mặt không hề có huyết sắc, đồng tử giản ra, hiển nhiên là đã chết từ lâu.
【Tiến độ đánh dấu: Phù thủy ( 1/1) 】
Nghe được âm báo của tổ tiết mục, Tạ Tiểu Chu nhẹ nhàng bước qua thi thể phù thủy, đi tới cái nồi đang sôi trào kia.
Cậu có chút tò mò mà nhìn thoáng qua, lại múc ra một muỗng, tựa hồ muốn nếm thử.
Nhưng chờ đến khi ngửi được hương vị tanh tưởi kia, lại chán ghét mà thè lưỡi, ném nó trở về.
Tạ Tiểu Chu lại đi qua nhìn mấy lọ đựng đồ của phì thủ.
Nào là nhện, thằn lằn, bọ ngựa......
Tròng mắt, ngón tay, tâm can......
Không có ý nghĩa.
Tạ Tiểu Chu rất nhanh liền mất đi hứng thú với phù thủy.
Nếu đã đánh dấu phù thủy xong rồi, vậy chỉ còn thiếu mỗi đồ tể cùng sương mù nữ yêu.
Sương mù nữ yêu tạm thời không có manh mối, vậy bây giờ liền đi tìm đồ tể là ok luôn.
Tạ Tiểu Chu nhón mũi chân đi tới trước máy quay đĩa, lấy tay đụng một chút.
Sau khi buông tay, kim máy lại lần nữa chuyển động, phát ra tiếng nhạc.
Tạ Tiểu Chu trên mặt mang theo ý cười, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng mà dạo quanh một vòng, lại cười nhỏ rồi đi ra ngoài.
Đơn khúc còn chưa kết thúc.
Phù thủy quái gỡ lại đón phải vị khách không mời thứ hai.
Này là một vị khách cả người lấy tông đen làm chủ đạo, mang theo mặt nạ mỏ chim. Hắn đi đến, giày da dẫm trên mặt đất, mỗi một bước đặt xuống, đều có thể hòa làm một với nhịp của đơn khúc.
Liền ở ngay lúc đơn khúc đang cao trào, thì hắn đứng ở trước mặt phù thủy.
Bác sĩ nửa ngồi xổm xuống, ngón tay ấn ở cổ phù thủy, lại nhìn tình huống của đồng tử đã giãn ra.
Thi thể còn có độ ấm.
Thời gian tử vong, cũng chẳng quá nửa giờ trước. Trừ cái này ra, hắn còn ngửi được mùi hoa thoang thoảng xung quanh.
Chính là tại hiện trường đã chẳng còn ai.
Đến không đúng lúc rồi.
Vậy là...... Hoa hồng của hắn đang cố ý muốn trốn hắn?
Quạc quạc ——
Ngoài phòng, quạ đen hót vang, phát ra câu trả lời khẳng định.
—— cậu ấy đang trốn hắn.
Quạ đen mang theo điệu bộ vui sướng mà đáp lại chủ nhân.
Bác sĩ cũng không tức giận, chỉ đứng lên, đè xuống vành mũ.
Nên làm sao giờ nhỉ?
Cậu ấy muốn trốn hắn, rốt cuộc là muốn làm chuyện xấu gì?
Nhưng cũng không sao.
Hắn hiện tại đã thấy được hoa hồng của hắn, hơn nữa, hắn kiểu gì cũng sẽ đem hoa hồng nhỏ đặt bên người —— tựa như là những cái tiêu bản cứng ngắc kia vậy.
***
Tạ Tiểu Chu ngây thơ giờ vẫn chưa biết bác sĩ đang truy mình.
Cậu bây giờ còn đang ngồi canh đồ tể.
Lần trước, cậu vừa ra liền gặp được đồ tể.
Nhưng hiện tại đã là sau khi NG, tối qua với tối trước Tạ Tiểu Chu đều đã ngồi ở đầu ngõ này ôm cây đợi thỏ, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng đồ tể đâu.
Chẳng lẽ là không đúng chỗ?
Tạ Tiểu Chu ngồi ở bên trên tường vây trong ngõ nhỏ, hai chân rũ ở giữa không trung, có chút loạng choạng, gió đêm thổi đến khiến áo choàng hồng vang lên tiếng xồm xoạc.
Phía dưới, lưu oanh cùng nàng khách nhân rúc vào cùng nhau, cười duyên đi hướng phụ cận lữ quán.
Tạ Tiểu Chu cắn ngón tay, nghiêng nghiêng đầu.
Mục tiêu của Đồ tể, là giết hại gái điếm, lúc trước dễ dàng gặp được đồ tể như vậy, là bởi cậu lúc đó ăn mặc quá dễ dàng làm người hiểu lầm, nhưng lúc này đây......
Tạ Tiểu Chu rũ mắt xuống.
Áo choàng hồng che khuất hơn phân nửa thân hình, bên trong chính là áo gothic cổ điển, hệt như vị tiểu công tử đang rong chơi thích đi bụi.
Chậc.
Khó trách đồ tể không xuất hiện.
Tạ Tiểu Chu nhảy xuống tường vây, áo choàng hồng ở giữa không trung bay tán loạn, thân ảnh dần dần biến mất trong bóng đêm.
Không lâu sau.
Một con quạ đen vỗ cánh từ trên trời đáp xuống, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, nó dừng ở chỗ Tạ Tiểu Chu đã từng ngồi qua trên tường vây.
Nhanh.
Hắn sắp tìm được rồi.
Hoa hồng của hắn......
Tốt nhất, tốt nhất là được để hắn bắt được.
***
Hôm sau, lúc chạng vạng.
Chỗ lưu oanh tụ tập.
Ngõ nhỏ này là nơi chi tiêu tiện nghi nhất, chỉ cần mười đồng bạc, liền có thể sung sướng một đêm.
Tầng dưới chót chỗ nhóm lưu oanh tụ tập hiện tại vẫn chưa phải là thời gian đón khách, các nàng tốp năm tốp ba mà nói chuyện với nhau, hoặc đàm luận khách nhân hào phóng, hoặc là nói đồ tể hung tàn.
Sau khi nữ nhân xinh đẹp tên Jenny và Lily này đó bị đồ tể giết hại, nơi này chỉ còn lại vài nữ trung nhân, trông khốn cùng đến càng không thể thất vọng hơn.
Ngay cả khi đã đến giờ đón khách thì cũng chẳng có lấy một ai.
Đồng vàng thật là chẳng dễ kiếm gì......
Chính là trong lúc nói chuyện, đột nhiên một thân ảnh từ đầu hẻm đi đến, hấp dẫn nhóm ánh mắt.
Tiếng nói chuyện với nhau đột nhiên im bặt.
Xuất hiện ở trước mặt chính là một vị thiếu nữ.
Nàng mặc váy kiểu phong cách Rococo*, làn váy điểm xuyết lớp ren mềm mại, phần eo bị viền áo dán chặt, bày ra độ cong mảnh khảnh, nửa người dưới liền có vẻ giống như là nụ hoa đang nở rộ. Đỉnh đầu là mũ lông chim, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm tiểu xảo cùng đôi môi hồng nhuận.
Thiếu nữ thoạt nhìn kiều nộn, tựa như là một nụ hoa trên cành hồng đỏ, khiến người lập tức muốn ngắt lấy.
Lúc nhìn đến thiếu nữ, nhóm lưu oanh nhóm như cùng tia sóng não mà nghĩ: Nàng nhất định rất là quý.
Thiếu nữ đứng ở ngõ nhỏ, rõ ràng là đã gấp không chờ nổi mà muốn trong đêm nay đem chính mình đi bán một cái giá thật tốt.
Nhưng nàng thoạt nhìn thật sự là quá quý.
Chắc chắn sẽ khiến phần lớn khách nhân ngượng ngùng mà nhìn túi, chi phí không thể trả nổi là chuyện đương nhiên. Thế là, thiếu nữ cứ vậy hấp dẫn hàng loạt ánh mắt, nhưng chẳng ai dám tiến lên hỏi giá cả.
Thiếu nữ còn tưởng rằng là chính mình không đủ hấp dẫn người, liền vén mũ lên che mặt lên, tròng mắt trắng đen rõ ràng chuyển động, tràn đầy dị vực phong tình.
[Cái này......]
[ Này không phải Chu Chu sao???]
[Tôi chết, Chu Chu mặc nữ trang, đúng là tuyệt mỹ a a a a! Thất thần cái gì, chụp hình đi!]
[Đây đều là vì câu dẫn đồ tể, bác sĩ thấy mà nước mắt lăn dài!]
[Bác sĩ: Hoa hồng không chỉ trốn tránh ta, còn đi câu dẫn người khác.]
Tạ Tiểu Chu: "......"
Gió đêm thổi qua người quả thực có chút lạnh căm căm.
Cậu cố tình thay một thân nữ trang, trang điểm thành bộ dáng của lưu oanh, chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của đồ tể. Hiện tại chỉ còn chờ vị khách nọ đến diễn với cậu.
Chính là, đợi đến nửa cái buổi tối, vẫn là sân trời vắng vẻ, không có một người khách nhân viếng thăm.
Tạ Tiểu Chu thấy sắc trời đã muộn, vẫn là quyết định chủ động xuất kích.
Cậu xách lên làn váy hoa lệ, đi ra ngoài.
Vừa vặn, có một vị khách nhân từ đầu ngõ đi đến.
Tạ Tiểu Chu thấy có người tới, cũng chưa xem là bộ dáng gì, đã trực tiếp đâm vào ngực người ta.
Người tới theo bản năng mà vươn tay, ôm lấy vị thiếu nữ ngập tràn mùi hoa hồng.
Một bên, một vị khách nhân ôm lưu oanh đi qua, thấy thế liền cười ha ha: "Bằng hữu, ngươi có diễm phúc rất lớn đó, bất quá vị tiểu thư này thoạt nhìn liền bộ dáng rất quý, cũng không biết ngươi có hay không phúc khí hưởng thụ......"
Tạ Tiểu Chu: "......" Cậu sợ người này lui bước, vội vàng nhỏ giọng giải thích nói, "Ta, miễn phí."
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn qua.
Vị khách nhân này là một vị thanh niên thân hình cao lớn. Hắn có cái đầu sáng màu bạch kim, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt tự như viên hồng thạch, tràn ngập ánh sáng mê muội. Có thể là người Châu Âu có vấn đề về huyết thống, làn da hắn cũng rất trắng, như là đã lâu không tiếp xúc với ánh sang, không có huyết sắc.
Tạ Tiểu Chu ngẩn ra một chút, không nghĩ tới một nơi như này còn có thể giấu được một tên như vầy.
Nhưng che giấu hay không che giấu cũng đều không sao cả, dù sao cũng chỉ là công cụ hình người dùng để hấp dẫn đồ tể.
Tạ Tiểu Chu nghĩ đến đây, nhấp môi hơi hơi mỉm cười, dựa sát vào nhau nói: "Bên cạnh còn có khách sạn." Cậu cố tình làm dẹo thanh âm, tựa như trong từng lời nói đều đang trộn mật vậy.
Thanh niên nhìn chăm chăm vào Tạ Tiểu Chu, môi mấp một chút, tựa hồ muốn nói cái gì. Nhưng còn chưa kịp nói, đã bị Tạ Tiểu Chu dùng sức kéo đi, không tự chủ được mà bước vào hẻm nhỏ.
Đợi bọn họ đi rồi, một trận sương mù cũng dần dần tiến lên, ngăn cách ánh nhìn của những người khác.
Vì để diễn giống hệt như lưu oanh, Tạ Tiểu Chu nâng góc váy, nhu nhược như không xương mà dựa vào lòng ngực thanh niên, trêu đùa: "Ngài lớn lên tuấn tú như vậy, sao lại ra ngoài tìm lưu oanh?"
Thanh niên cũng không nói chuyện.
Tạ Tiểu Chu cũng chẳng thèm để ý, cứ lo cho nghiệp diễn của mình: "Xem ngài như thế, chẳng lẽ ngài vẫn là trai tân? Yên tâm, đêm nay...... Ta sẽ làm ngài hưởng thụ được sự sung sướng vô ngần."
"Đúng rồi, ngài làm nghề gì? Ta nên xưng hô thế nào với ngài?"
Trong lúc nhất thời, ngõ nhỏ liền tràn ngập thanh âm của Tạ Tiểu Chu.
Cộc.
Ngõ nhỏ lại tiếng vọng tiếng bước chân.
Hai người đi về hướng khách sạn, dần dần, đã có thể thấy được ánh đèn u tối nơi đầu ngõ.
Phía sau.
Một bóng đen bước đến, cầm trong tay đao nhọn tới gần.
Mà hai người phía trước lại không hề phát hiện.
Đồ tể trên mặt treo nụ cười quỷ dị.
Lưu oanh không biết xấu hổ này, cả ngày chỉ dựa vào việc giạng chân kiếm tiền, hạ lưu, xấu xí, hám giàu...... Một sinh vật như vậy, cần phải được gọt rửa.
Hắn sẽ mổ bụng lưu oanh ra, cắt lấy đôi tai, móc ra nội tạng...... Làm những người này vô pháp dụ hoặc nam nhân, không thể lại bán đứng thân thể!
Tạ Tiểu Chu kéo cạm tay thanh niên, dư quang nhìn lướt qua phía sau, ý cười bên khóe miệng lại càng thêm động lòng.
Cá cắn câu rồi.
Tạ Tiểu Chu cũng không lập tức ra tay, mà là kéo cánh tay thanh niên, tiếp tục đi về phía trước đi. Ngay lúc sắp ra khỏi ngõ nhỏ, cậu đột nhiên dùng sức đẩy, đem thanh niên đẩy đến một bên, lại nương theo lực ày lui ra sau.
Đinh ——
Đao nhọn của đồ tể từ sườn mặt Tạ Tiểu Chu xẹt qua, da thịt cùng mũi đao chỉ kém khoảng một tấc.
Mũ lông chim của Tạ Tiểu Chu mang theo giờ đã bị ném trên mặt đất, lộ ra mớ tóc đen hỗn loạn. Cậu vừa quay đầu, đuôi mắt lại hiện lên dáng bông hồng trông sinh động như thật.
Đối mặt với sự số thình lình xảy ra này, người bình thường hẳn đã kinh hoảng hét lên.
Nhưng thanh niên lại vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm đến Tạ Tiểu Chu mang mùi hoa hồng trước mặt, lúc này mới có chút biến hóa nhỏ.
Hoa hồng.
Hoa hồng của hắn....
Không biết từ khi nào, một con quạ đen đứng ở trên đèn đường, nhìn xuống ánh đèn, lại kéo ra một cái bóng thật dài.
Tạ Tiểu Chu một bên đã cùng đồ tể vật lộn.
Đồ tể chỉ dám nhằm vào lưu oanh gầy yếu, đại biểu rằng thân thể gã cũng chỉ là người trưởng thành, muốn ỷ lại vào công cụ mới có thể giết chết người bị hại.
Tạ Tiểu Chu trước lạ sau quen.
Cậu đã từng giết đồ tể, giờ lặp lại lần nữa, cũng không tốn quá nhiều sức lực, liền tìm ra được sơ hở của đồ tể.
Dao nhỏ trong tay chẳng chút do dự mà đâm thẳng vào trái tim đồ tể, chờ đến khi rút ra, máu tươi ấm áp phun trào ra ngoài, có vài giọt dính vào góc váy Tạ Tiểu Chu, cũng có một chút dính trên má cậu.
Tạ Tiểu Chu bởi vì vận động mạnh mà hô hấp không xong, cậu nâng tay lên, dùng ngón cái cọ qua vết máu trên mặt, để lại một vệt dài lại hẹp xinh đẹp.
Ngửi đến mùi máu tươi kia, cậu có chút sung sướng mà nghĩ.
Hắn nghĩ không ra, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác quen thuộc.
Nóng bỏng, hưng phấn, kích động......
Thanh niên cảm thấy miệng khô lưỡi rát, yết hầu cũng có chút phát ngứa.
Hắn cần thuốc.
Thuốc của hắn cũng đang đi tới chỗ hắn.
Tạ Tiểu Chu giải quyết xong đồ tể, mới nhớ tới bên cạnh còn có một thanh niên, ngữ điệu cùng mới vừa rồi lại hoàn toàn bất đồng, không hề ngọt như vậy, mà là nhiều chút tùy ý: "Xin lỗi......"
Thanh niên thoạt nhìn cũng không sợ hãi mặt đất đầy máu tươi, ngược lại còn có điểm say mê.
Tạ Tiểu Chu ngừng lại, tựa hồ đã nhận ra có chút không đúng.
Thanh niên một tay đặt ở trước ngực, cúi người hành lễ xong, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện: "Cậu vừa mới hỏi ta, ta làm nghề gì, lại xưng hô như thế nào." Hắn thanh âm ưu nhã mà dễ nghe, "Ta ngày thường cứu tử phù thương, trị liệu bệnh hoạn, bọn họ đều xưng ta là——"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]