Lâm Tuyền nghe Dư Ngọc Dao kể xong giấc mơ, chỉ khẽ bật cười: “Em đúng là ngốc thật đấy, như trẻ con. Chuyện trong mơ mà cũng tin à?”
Anh ta nghiêng đầu, nụ cười tự tin hiện rõ trên gương mặt có chút mệt mỏi: “Đội trưởng Lục mạnh như vậy, ai làm gì được anh ấy chứ?”
Dư Ngọc Dao vẫn cúi đầu, tay siết chặt vạt áo, giọng nhỏ hẳn đi: “Nhưng em có linh cảm… không yên chút nào.”
“Không sao đâu.” Lâm Tuyền trấn an: “Anh ấy nói sẽ quay về trước tối mà.”
Cô im lặng, mím môi, ánh mắt vẫn thấp thoáng lo lắng. Lâm Tuyền nhìn cô, rồi bất ngờ nắm tay kéo đi.
“Anh làm gì vậy?” Dư Ngọc Dao hoảng hốt, cố giật tay lại: “Đừng kéo, trông đáng sợ lắm đấy!”
Anh ta dừng ở góc hành lang, hơi cúi đầu, gương mặt bỗng căng thẳng: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì?” Cô nhìn anh, khó hiểu.
Lâm Tuyền hít một hơi thật sâu, rồi nói thẳng: “Anh thích em.”
Không khí bỗng im bặt. Dư Ngọc Dao tròn mắt, đứng sững như tượng: “…Anh nói gì cơ?”
Thấy cô chưa phản ứng, Lâm Tuyền lại nói, lần này chậm rãi hơn, từng chữ chắc nịch: “Anh thích em. Thích thật lòng.”
Cô vẫn chưa dám tin, tim đập loạn nhịp. Trong mạt thế hỗn loạn này, ai còn dám nói chuyện tình cảm? Vậy mà anh ta lại thẳng thắn như thế.
“Anh không cần danh phận, không cần lý do. Chỉ cần được ở cạnh em thôi.” Giọng anh khàn đi, mắt vẫn nhìn cô đầy kiên định.
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má Dư Ngọc Dao. Cô lao tới ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4692029/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.