Lục Phượng Bình hiểu rõ tính cách của cháu trai mình hơn ai hết. Từ nhỏ, Lục Viễn Chu đã bướng bỉnh, một khi đã quyết thì chín con trâu cũng không kéo lại được.
Bà không muốn vì một cuộc liên hôn mà ép buộc người thân duy nhất còn lại của mình, cũng chẳng muốn cấu kết với kẻ ngoài để đổi lấy chút an toàn tạm bợ.
Huống chi, đứa bé tên Như Ý ấy ngoan ngoãn, dịu dàng, lại từng chăm sóc bà dọc đường. Làm sao bà có thể quên ơn?
Nghĩ đến đó, Lục Phượng Bình chậm rãi nói, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát: “Có thể được thủ trưởng Dư để mắt đến, là phúc khí của Tiểu Chu. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, tôi không thể thay nó quyết định.”
Không khí trong phòng chùng xuống. Sắc mặt thủ trưởng Dư lập tức sa sầm.
Ông chưa kịp mở miệng thì cửa đã bị đẩy bật ra.
“Thủ trưởng Dư, có gì cứ nói với tôi. Đừng làm khó cô tôi.” Lục Viễn Chu bước vào, ánh mắt lạnh và kiên định. Phía sau là Vương Chí Thành, mặt đầy lúng túng.
“Xin lỗi thủ trưởng, tôi… tôi không ngăn được cậu ấy.”
“Không sao.” Thủ trưởng Dư phất tay, ra hiệu cho anh ta lui.
Khi cửa đóng lại, căn phòng chỉ còn ba người.
Thấy Viễn Chu tới, Lục Phượng Bình thở phào nhẹ nhõm. Sức ép từ người đàn ông quyền lực kia khiến bà suýt nghẹt thở.
“Tiểu Chu, cháu đến thật đúng lúc.” Bà nói: “Thủ trưởng Dư vừa đề cập… muốn gả con gái Ngọc Dao cho cháu.”
“Cháu biết rồi.” Lục Viễn Chu khẽ gật, trấn an cô mình bằng một ánh nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4692027/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.