Thấy cảnh này, Mạnh Thiên Lỗi càng lúc càng lo lắng, trực tiếp hét lên: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ sợ à?”
Nào ngờ, sau khi nghe lời đe dọa đó, Lâm Tuyền không những không sợ, ngược lại còn cười lạnh một tiếng.
“Lâm Tuyền, đừng manh động.” May mắn là Lục Viễn Chu kịp thời lên tiếng, mới tránh cho Lư Tuấn bị Lâm Tuyền đánh chết.
Lư Tuấn thoát khỏi chân Lâm Tuyền, nắm lấy tay Lục Viễn Chu, mắt rưng rưng: “Tôi trên còn có mẹ già, dưới có…”
“Thôi, đừng diễn nữa.” Lục Viễn Chu lạnh lùng nhìn Lư Tuấn: “Nói đi, rốt cuộc làm thế nào anh mới thực hiện lời hứa?”
“Tôi, tôi có một điều kiện.” Lư Tuấn lo lắng Lục Viễn Chu trở mặt, vội vàng nói thêm: “Nhưng anh yên tâm, tôi chỉ có điều kiện này thôi. Chỉ cần mọi người chịu giúp tôi, tôi lập tức đưa anh em đi sửa cầu.”
“Ồ? Điều kiện gì?” Lục Viễn Chu nhướng mày, hỏi: “Tôi muốn mọi người, giúp tôi tìm một người.”
Ánh mắt Lư Tuấn trở nên dịu dàng.
“Tìm người? Tìm ai?” Lục Viễn Chu hỏi.
“Em gái tôi, Lư Vũ.” Lư Tuấn chậm rãi nói, trong mắt ánh lên tia ôn nhu và nhớ thương, đó là tình thân máu mủ ruột thịt.
“Khoảng thời gian trước, em ấy cãi nhau lớn với tôi, rồi một mình bỏ trốn khỏi căn cứ và lạc mất.”
“Tôi không biết em ấy hiện giờ ở đâu, sống hay chết.” Nói đến đây, giọng Lư Tuấn nghẹn lại.
“Tôi hối hận vô cùng. Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng nổi nóng với em ấy.”
Hốc mắt Lư Tuấn hơi đỏ, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4692020/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.