Nhìn thấy lớp cáu bẩn, nấm mốc và bụi bặm trên thức ăn cho chó kia, Giang Như Ý nhíu mày đến mức có thể kẹp chết ruồi.
Người đàn ông đeo kính thấy Giang Như Ý lại còn lộ vẻ ghét bỏ! Ngay lập tức trở nên không vui.
Đây là đồ ăn đấy! Chia cho cô ăn là tốt lắm rồi! Lại còn dám chê bai?
“Mỹ nữ, cô có vẻ mặt gì thế? Cái này ăn được, đồ ăn bây giờ quý giá lắm đấy!”
Người đàn ông đeo kính vừa nói vừa quan sát thái độ Giang Như Ý.
“Hay là cô nếm thử trước đi! Món này ăn ngon lắm! Hơn nữa không độc, có thể ăn uống bình thường!” Anh ta nói, đưa gói thức ăn cho chó đến trước mặt Giang Như Ý.
“Không cần.” Giang Như Ý vội vàng xua tay từ chối, cô không thể ăn thứ này được!
Hơn nữa, cô hiểu rất rõ ý đồ của ba người này, đơn giản là thấy chiếc motorhome này vừa lớn vừa tốt, muốn đi nhờ xe miễn phí. Còn có ý đồ nào khác hay không, thì khó mà nói.
Quả nhiên, người đàn ông đeo kính lại tiếp lời: “Hai vị cứ xem như làm một việc thiện, hoặc chúng tôi cũng có thể trả cho hai vị thù lao xứng đáng, chỉ xin được đi nhờ một đoạn đường, được không?”
Một người đàn ông khác cũng vội vàng mở lời: “Đúng thế, vợ tôi thân thể yếu ớt, ở cái thời mạt thế này sống sót không dễ dàng.”
“Bây giờ cô ấy còn đang mang thai. Chúng tôi chỉ muốn rời khỏi thị trấn Cảnh Tú này, đi đến thành phố lớn Quảng Xuyên để tìm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4692014/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.