Nhìn thấy chiếc xe sắt đang lao nhanh tới. Giang Như Ý liền biết, đây là Lục Viễn Chu đến! Cuối cùng anh cũng đã đến!
Đôi mắt Giang Như Ý sáng rực lên vì xúc động, cô chạy về phía chiếc xe sắt lá, chiếc xe cũng phanh gấp dừng lại ngay trước mặt cô.
Rất nhanh, Giang Như Ý liền sững sờ.
Cô thấy Lục Viễn Chu mở cửa xe bật ra, sải bước từ trên xe bước xuống một cách gấp gáp.
Mắt anh đầy rẫy tơ máu, râu lún phún cũng đã mọc ra, nghĩ là hai ngày nay đều không có thời gian chăm sóc. Trông có vẻ tiều tụy.
"Anh, đến rồi." Giang Như Ý dừng bước chân, đứng tại chỗ gọi một tiếng.
Giọng nói chứa đựng một tia tủi thân mà chính cô cũng không nhận ra, thậm chí trong mắt còn ngập tràn hơi nước, làm nhòe đi tầm nhìn của cô.
Thạch Thịnh Hoa ở bên cạnh kinh ngạc nhìn cô. Điều này khác hẳn với sự tàn nhẫn khi cô đánh chết con zombie biến dị, như hai người khác nhau.
Giang Như Ý hoàn toàn không chú ý đến người khác, trong mắt cô chỉ có Lục Viễn Chu.
Trời mới biết ngày một đêm này, cô rốt cuộc đã căng thẳng đến mức nào! Tuy cô đã từng thấy sự khốc liệt và hoang tàn của mạt thế, nhưng mỗi lần xung quanh đều có rất nhiều người. Nhưng ngày một đêm này, chỉ có mình cô.
Cô thật sự cảm nhận được, cuộc sống ở mạt thế khó khăn đến nhường nào. Cũng biết những người có thể giữ vững đạo đức và mục tiêu trong lòng, có ý chí lực mạnh mẽ đến mức nào!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691997/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.