Sao con bé chết tiệt này lại biết mình đang nghĩ gì vậy?!
Lâm Phân Phương giật mình quay đầu, trừng to mắt nhìn Giang Như Ý, mặt mày như vừa thấy ma.
Vẻ mặt kia, chẳng khác gì gặp quỷ!
【 Con bé này bị sao thế? Không lẽ trúng tà thật rồi à? 】
Giang Như Ý chỉ yên lặng đứng đó, nhìn lại bà bằng nụ cười nhàn nhạt.
“Thím hai, đi chậm thôi kẻo vấp. Nếu tin có ma quỷ thật, thì ra chùa thắp hương cho yên tâm nhé.” Nghe vậy, da đầu Lâm Phân Phương tê dại, cả người nổi da gà.
Thật sự thấy ma rồi!
Đầu óc bà ta ong ong, mặt trắng bệch, chẳng nói chẳng rằng, xoay người chạy một mạch ra xa, vừa chạy vừa suýt ngã.
Nhìn cảnh đó, Giang Như Ý không nhịn được bật cười.
Không ngờ năng lực đọc tâm — vốn chẳng mấy hữu ích trong mạt thế — ở thế giới này lại dùng tốt đến thế!
Bố Giang đứng bên, thấy Lâm Phân Phương hoảng hốt chạy đi, ngạc nhiên hỏi: “Em dâu bị làm sao thế? Chạy như bị ai đuổi vậy?”
Mẹ Giang liếc qua một cái rồi thản nhiên đáp: “Chắc về vội nấu cơm thôi.”
Bà kéo tay con gái: “Như Ý à, lát nữa mẹ nấu canh dê nhé, ăn xong rồi hẵng ra ngoài.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.” Giang Như Ý cười tươi, vui vẻ đi theo mẹ vào trong.
Tối nay cô có hẹn với Phó Bác Vũ để bàn chuyện hợp tác, nhưng món canh dê của mẹ thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.
Dù sao bây giờ cô ăn bao nhiêu cũng chẳng sợ mập.
…
Cùng lúc đó...
“Phó tổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691983/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.