Giang Như Ý vẻ mặt cạn lời: "Được rồi, nước miếng chảy ra kìa."
"Hả?" Đàm Phỉ giật mình, vội vàng lau miệng, cuối cùng phát hiện bị lừa. Chẳng có tí nước miếng nào cả.
Bị Giang Như Ý bóc mẽ ngay trước mặt, cô ấy ngượng ngùng đến nỗi khuôn mặt thanh tú ửng lên một lớp hồng mỏng.
Giang Như Ý lo lắng cô ấy thực sự nảy sinh tình cảm, nên dặn dò: "Thân phận của anh ta không phải là thứ mà cậu có thể đùa giỡn đâu."
Đàm Phỉ ấp úng. Cuối cùng, cô ấy nói: "Cảm ơn Như Ý, tớ biết cậu lo cho tớ."
Giang Như Ý gật đầu.
Nên tránh thì hơn. Cô không ở lại lâu, chào Anh Hắc rồi cùng Đàm Phỉ rời đi.
…
Bên kia mạt thế, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thời tiết đã trở nên rét buốt.
Giang Như Ý đưa Đàm Phỉ về cửa hàng an toàn, rồi lái xe đến chợ hải sản. Lần trước đến căn cứ, cô nhận thấy Trần Nguyên, Lâm Tuyền và Lục Viễn Chu đều rất lo lắng cho cô, luôn bảo vệ cô. Cô dự định mời họ một bữa lẩu.
"Thịt cừu, thịt bò, tôm he, bao tử, tôm tươi, cổ họng heo, huyết vịt, lòng vịt, chả cá viên, trứng cá viên, thanh cua, mỗi thứ hai mươi phần. Rau củ, mì, miến, mỗi thứ mười phần."
Đóng gói xong, Giang Như Ý lái xe về vườn rau của mình, gọi to: "Lục Viễn Chu, tôi mang lẩu đến, có muốn qua ăn cùng không?"
"Được!"
Nghe Giang Như Ý nói sẽ đến, Lục Viễn Chu vội thay một bộ quần áo sạch sẽ. Vừa nãy họ ra ngoài giết không ít zombie, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691926/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.