Nhưng bây giờ nhìn con bé này kiếm tiền giỏi như vậy, thì cũng coi như là một niềm vui bất ngờ: “Con súc sinh đó, nếu thật sự có thể cứu con trai tôi, thì coi như tôi sinh nó ra cũng đáng giá.”
“Đúng, không thể bỏ qua dễ dàng thế. Chúng ta phải tìm cách khác, nhất định phải lừa con bé đó về!” Sau một hồi bàn bạc, Vương Tuấn Mai và Trương Phúc Kiến cùng nhau cười ranh mãnh.
…
Tại nhà họ Giang, Giang Như Ý cảm ơn những người hàng xóm, đặc biệt là bà Thôi và Viên Việt. Sau khi mọi người giải tán, cô mệt mỏi đóng cửa lại.
Trong nhà, mắt mẹ Giang đỏ hoe, rưng rưng nước mắt: “Ông, nếu Như Ý thật sự đi rồi, cái nhà này của chúng ta sẽ thế nào đây? Con gái nuôi hơn hai mươi năm, đột nhiên có người nói nó là con của họ, chẳng phải là muốn lấy mạng tôi sao!”
“Ai, bà nghĩ tôi không đau lòng à?” Bố Giang thở dài: “Không có chúng ta che chở, Như Ý còn không biết phải chịu khổ bao nhiêu nữa.”
Giang Như Ý bước vào cửa, nghe những lời đó, lòng cô dâng lên cảm giác chua xót. Bố mẹ cô tuy chỉ là những người nông dân bình thường, nhưng lại sống rất tình nghĩa. Trong những năm tháng đói khổ, họ đã nhận nuôi cô. Suốt bao năm, họ chưa bao giờ bạc đãi cô. Cô thật sự biết ơn công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ.
Giang Như Ý đi đến bên giường, vỗ tay mẹ Giang, giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Bố mẹ yên tâm, con sẽ không rời đi đâu. Con hứa với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691904/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.