Bố mẹ ruột? Giang Như Ý ngạc nhiên nhìn bà ngoại. Bà ngoại bị lẫn sao?
“Bố, mẹ, con về rồi!” Cô gọi vọng vào nhà, bước chân vào cửa.
Chưa kịp đứng vững, một bóng người đã lao tới như sói đói vồ mồi: “Con ơi, con về rồi, mau về nhà với bố mẹ đi, bố mẹ tìm con lâu lắm rồi!” Vương Tuấn Mai nhào vào lòng Giang Như Ý, bật khóc nức nở.
Giang Như Ý giật mình, vội lùi lại một bước, đẩy người phụ nữ ra: “Bác, bác là ai?”
“Con ơi, nhìn mẹ này, mẹ là mẹ ruột của con đây mà!” Vương Tuấn Mai vươn tay, định nắm lấy tay cô. Lần này, Giang Như Ý đã có sự chuẩn bị, cô nhanh chóng né tránh.
“Cô là Như Ý đúng không?” Lúc này, một người đàn ông lạ mặt lên tiếng.
Giang Như Ý còn đang ngỡ ngàng, nhẹ nhàng gật đầu xem như đáp lại.
“Chúng tôi là bố mẹ ruột của con.” Trương Phúc Kiến nói, rồi chỉ vào người phụ nữ đang đứng lúng túng phía trước: “Tôi là bố, bà ấy là mẹ của con. Chúng tôi là bố mẹ ruột thất lạc con 23 năm rồi.”
Bố mẹ ruột ư? Thật nực cười!
Giang Như Ý im lặng một lát, rồi quay sang nhìn bố mẹ Giang. Sắc mặt bố mẹ cô hơi tái đi, họ đang lảng tránh ánh mắt cô, không dám nhìn thẳng vào cô. Tim Giang Như Ý chùng xuống. Chẳng lẽ, cô thật sự không phải con ruột của họ?
Có lẽ thấy phản ứng của cô quá bình thản, Trương Phúc Kiến nhíu mày khó chịu: “Con bé này, bố mẹ đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691901/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.