Dĩnh Bảo vừa ngồi trong chiếc xe bảo mẫu rộng rãi, thoải mái nghỉ ngơi, vừa cầm điện thoại nghiêm túc xem bài đăng mới của Giang Như Ý.
[Nội dung bài đăng]: "Đã chuẩn bị từ rất lâu, những điều tốt đẹp sắp bắt đầu. Cửa hàng vàng bạc của tôi chính thức khai trương vào ngày mai, rất mong quý vị ghé thăm và chung vui."
Khai trương cửa hàng vàng bạc? Dĩnh Bảo mỉm cười.
Vậy có cần người phát ngôn là minh tinh không nhỉ? Nếu nữ hiệp tỷ tỷ đã giúp cô như vậy, cô không đáp lại một chút thì không được.
Giang Như Ý đã mua cho Lục Viễn Chu một chiếc điện thoại. Sạc đầy pin xong, cô chuyển nó sang cho anh. Cô chưa từng thấy tận thế thật sự, nên muốn Lục Viễn Chu chụp vài tấm ảnh cho cô xem.
Hôm qua là sinh nhật của Tiểu Tuyết. Lục Viễn Chu đã chụp một bức ảnh, ghi lại cảnh một nhóm trẻ con quây quần bên nhau, hát chúc mừng sinh nhật, chờ được chia bánh kem. Đáng lẽ đây phải là một cảnh tượng ấm áp và vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh đó, Giang Như Ý chỉ cảm thấy mũi mình cay cay, trong lòng khó chịu vô cùng.
Những đứa trẻ trong ảnh lẽ ra phải là những nàng công chúa nhỏ, những báu vật được cưng chiều, vô lo vô nghĩ trong gia đình. Nhưng vì sinh ra ở tận thế, chúng không đủ cơm ăn, từ khi có ký ức đã phải ăn những đồ ăn hết hạn, thậm chí là lá cây và rễ cỏ độc hại. Vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày, một vài đứa trẻ dù còn nhỏ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691881/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.