Giang Như Ý biết mấy năm nay, vì bố cô bị liệt giường, các cậu dì đều khinh thường gia đình cô. Dì còn từng đề nghị mẹ cô tái giá, sớm thoát khỏi gánh nặng là bố cô. Mẹ cô không đồng ý, nói dù khổ dù khó cũng sẽ giữ gìn gia đình này. Chính vì vậy, các cậu dì rất bất mãn với bà.
Thế nhưng, chuyện bà ngoại tổ chức tiệc mừng thọ quan trọng như vậy mà không báo cho mẹ cô biết, thì thật quá đáng. Điều này chẳng khác nào không coi mẹ cô là người trong nhà! Mẹ Giang lập tức đỏ hoe mắt.
Người hàng xóm thấy tình hình không ổn, vội vàng lấy cớ rời đi.
Giang Như Ý nắm tay mẹ, an ủi: "Mẹ, mẹ đừng buồn, họ không mời thì con cũng chẳng muốn đi đâu!"
Mẹ Giang lại rưng rưng nước mắt, lắc đầu: "Không! Bà ngoại tổ chức tiệc mừng thọ, mẹ dù thế nào cũng phải đi!"
Thấy mẹ quyết tâm, Giang Như Ý không ngăn cản nữa. "Được, mẹ. Nếu mẹ muốn đi, chúng ta phải trang điểm một chút! Cả chuẩn bị một món quà mừng thọ cho bà ngoại nữa."
Các cậu dì khinh thường mẹ cô, chẳng phải vì hoàn cảnh gia đình cô khó khăn sao? Hôm nay, cô sẽ cho họ thấy "ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo, đừng khinh trung niên khó!"
"Như Ý, bộ dạng này của mẹ có lố quá không?" Mẹ Giang sau khi được con gái trang điểm, đứng trước gương suýt không nhận ra chính mình.
Bà mặc bộ đồ mới mà con gái mua về mấy hôm trước. Một chiếc sườn xám màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691853/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.