Edit: Pink2205 Cô có thể tham gia gameshow này chủ yếu là nhờ phúc của Chu Hách, bây giờ chương trình đã kết thúc, nếu bỏ cậu lại một mình thì hình như không tốt lắm. Lâm Chi ngập ngừng rồi đồng ý: “Chuyện này cũng được…” Nhưng cô còn chưa nói xong, Quý Hoài Thịnh đã ngắt lờí. “Cậu Chu, cảm ơn cậu rất nhiều vì thời gian trước đã chăm sóc bạn gái tôi, nhưng hôm nay mong cậu không quấy rầy hai chúng tôi. Hôm nào đó tôi sẽ cảm ơn cậu cẩn thận.” Quý Hoài Thịnh cứ một câu bạn gái, hai câu bạn gái, làm Chu Hách cực kỳ khó chịu. Cách nói chuyện cứ như Lâm Chi là vợ anh, còn cậu chỉ là người ngoài cuộc, rõ ràng là muốn đẩy cậu ra thật xa. Chu Hách nhếch mép, nói: “Anh Quý khách khí quá, tôi và Chi Chi làn bạn nhiều năm, không cần anh phải cảm ơn.” Quý Hoài Thịnh không muốn giả bộ ngớ ngẩn với Chu Hách nữa, nói thẳng: “Cậu Chu, không còn sớm nữa, nếu tiếp tục nói chuyện, sẽ trễ chuyến bay mất. Chúng tôi đi trước đây.” Quý Hoài Thịnh kéo tay Lâm Chi, đi tiếp. Lúc này, Chu Hách đưa tay ra, kéo tay kia của Lâm Chi lại. Cậu liếc nhìn Quý Hoài Thịnh, nhưng lại nói với Lâm Chi, hàm ý sâu xa: “Chi Chi, có một số người trông thì áo mũ chỉnh tề, nhưng lại ngấm ngầm sử dụng thủ đoạn. Chị đừng dễ dàng tin tưởng người khác.” Lâm Chi ngốc đến mấy cũng có thể nghe ra ý mỉa mai châm chọc trong cách nói chuyện của hai người kia. Nhưng cô không cho rằng Quý Hoài Thịnh làm sai chuyện gì, hơn nữa anh đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì cô, cô tin anh thực sự thích cô. Cô xin lỗi Chu Hách: “Chu Hách, không sao đâu, tôi biết tâm ý của anh ấy. Lần này thời gian gấp gáp quá, chúng ta không thể trở về cùng nhau được. Hẹn gặp lại sau, tôi đi trước đây.” Lâm Chi nói xong, liền đẩy tay Chu Hách ra, xoay người đi cùng Quý Hoài Thịnh ra khỏi biệt thự. Chu Hách trầm mặt, không cam lòng nhìn bóng dáng hai người đi xa. Rõ ràng cậu quen Lâm Chi trước, tình cảm của cậu và Lâm Chi tốt hơn nhiều so với người xa lạ là Quý Hoài Thịnh, vì sao cô lại đột nhiên ở bên anh ta. Cậu không cam lòng từ bỏ Lâm Chi như vậy, tên họ Quý này tuyệt đối không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, cậu nhất định sẽ bắt được đuôi cáo của Quý Hoài Thịnh. - -- Lâm Chi ngồi trong xe, nghĩ về những lời vừa rồi của Chu Hách. Cô lặng lẽ nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Quý Hoài Thịnh, trong lòng hoang mang. Cô đột nhiên hỏi: “Anh không giấu em chuyện gì chứ?” Một chút chột dạ thoáng lướt qua mắt Quý Hoài Thịnh, nhưng mau chóng bị anh giấu đi. Trong đôi mắt đen hẹp dài chỉ còn lại sự thản nhiên, anh nói: “Không có.” Thần sắc của anh bình tĩnh, không hề có vẻ hoảng loạn khi nói dối. Lâm Chi cũng tin tưởng, không tiếp tục truy vấn nữa. Việc này đến đây là kết thúc. Ngày hôm sau, khi Lâm Chi đang ngồi trong phòng nghỉ ở công ty quản lý xem kịch bản người đại diện đưa cho, di động đột nhiên vang lên hai tiếng, báo có tin nhắn. Vẫn vào khoảng thời gian như lần trước, người gửi cũng là Quý Hoài Thịnh. Anh nói: “Em có ở phòng nghỉ không? Anh xuống tìm em.” Lâm Chi nhìn tin nhắn vẫn còn lưu lần trước, khi đó Quý Hoài Thịnh ra lệnh cô lên tìm anh, còn hiện tại anh chủ động xuống dưới tìm cô. Vị trí của hai người đổi cho nhau, cô từ người yêu đơn phương biến thành tình nhân được sủng ái. Cô cảm khái một hồi, trả lời anh: “Vâng, anh xuống đây đi.” Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Chi đứng dậy ra mở cửa. Trong tay Quý Hoài Thịnh bê một chậu cúc nhỏ nở rực rỡ, hoa trắng điểm xuyết nhụy vàng, trông rất đáng yêu. Anh đưa hoa cho Lâm Chi, nói: “Tặng em này.” Tiếp theo anh lại chỉ xuống sàn nhà bên phải hành lang, nói: “Vẫn còn mấy chậu nữa, em chuyển vào giúp anh nhé.” Lâm Chi giật mình nhìn mấy chậu hoa kia, tổng cộng chín chậu, có chậu bị cô đập vỡ, có cả chậu cô không mang về được, bây giờ tất cả lại xuất hiện trước mắt. Trái tim rung rinh, cô vui vẻ nhìn Quý Hoài Thịnh, hóa ra anh biết cô muốn mang những chậu hoa đó về. Nhớ lại những chuyện cách đây đã lâu, lúc đó Quý Hoài Thịnh chỉ biết cho cô chi phiếu và kịch bản, chẳng bao giờ quan tâm cô nghĩ gì. Lâm Chi cảm động, nhớ tới lý do Quý Hoài Thịnh tặng hoa lúc trước, bèn đùa: “Hoa này cũng dùng để thanh lọc không khí sao?” “Khụ khụ…” Quý Hoài Thịnh mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng nói: “Đây là dùng để thể hiện tâm ý.” Thể hiện tình yêu thầm kín anh giành cho em. Khóe miệng Lâm Chi cong lên, ý cười càng đậm, rốt cuộc anh cũng quang minh chính đại thể hiện thích cô. Hai người cùng chuyển hoa xong, Lâm Chi quàng tay lên cổ Quý Hoài Thịnh, nhón chân lên, cắn cằm anh, miệng hàm hồ nói: “Quý Hoài Thịnh, vì sao anh lại thích em, em cảm thấy không thể tin nổi. Một người bình thường như em sao có thể nhận được sự ưu ái của anh.” Quý Hoài Thịnh véo má cô, chân thành nói: “Bởi vì với anh, em là người đặc biệt. Em mang lại cho anh cảm giác mà những người phụ nữ khác không thể cho được. Kế từ buổi tối gặp em ba năm trước, không còn ai có thể khiến tim anh đập nhanh như vậy nữa.” “Ba năm trước?” Lâm Chi hoang mang, tìm kiếm trong đầu ký ức của ba năm trước. “Đúng vậy, ba năm trước, anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh xuân tình nhộn nhạo của em khi nhào vào lòng anh đêm đó, khiến anh giật mình khó quên được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]