Chương trước
Chương sau
Tao muốn mày chết!”
Ngữ điệu của những lời này lạnh lẽo mang theo oán hận cực kỳ lớn, nhanh chóng ngược gió vang lên bên tai của Đường Á, nghe không quá rõ ràng nhưng cậu đã biết được — rốt cuộc Lý Lâm hận cậu đến nhường nào.
Cậu cũng không có thời gian đi nghe tiếng cười cuồng dại sau lưng của Lý Lâm, không có thời gian suy nghĩ xem Đường Ngao đã giải quyết hết bọn tang thi kia chưa, không có thời gian suy nghĩ xem căn cứ có phải lại lâm vào nguy cơ lần nữa hay không… Bởi vì, cậu đang rơi xuống — từ trên tháp truyền hình 80 tầng, khi thuốc giải độc bị ném ra ngoài cửa sổ trong nháy mắt đó cậu đã vọt tới, để Vượng Tử vào không gian, sau đó cậu làm chuyện Lý Lâm cực kỳ muốn thấy: nhảy xuống khỏi cửa sổ.
Tốc độ rơi càng ngày càng nhanh, gió thổi qua cũng càng ngày càng lớn, Đường Á nheo mắt, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào ống dịch nhỏ kia — bởi vì sự tiếp xúc với bề mặt không khí nhỏ cho nên nhận lực ma sát cũng nhỏ, nhưng nó tương đối nhẹ, cho nên khi rơi qua mười tầng cuối cùng Đường Á cũng chộp lấy nó vào lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng đưa vào không gian.
Đường Á đương nhiên không phải do đầu nóng lên biết rõ sẽ chết còn làm chuyện này — cậu cũng không có tinh thần hy sinh bản thân lớn đến thế. Bản thân sống lại một lần cũng không phải vì để đi tìm cái chết, hơn nữa, nếu cậu chết không gian cũng sẽ vỡ nát những gì bên trong đó cũng dần biến mất, vậy cứu hay không cứu Vượng Tử có gì khác nhau…. Đây cũng không phải việc ngu ngốc cậu muốn làm. Sở dĩ cậu không chút do dự mà nhảy xuống là do cậu đã nghĩ được một biện pháp.
Thật lâu trước kia, khi bị tang thi bao vây trên mái nhà ở thị trấn X, cậu đã từng nghĩ làm cách nào có thể an toàn rơi xuống đất? Tuy rằng sau này nhờ Đường Ngao mà an toàn thoát thân, nhưng Đường Á cũng không ngừng tự hỏi vấn đề này.
Cậu phát hiện bất cứ cái gì trước khi vào không gian là trạng thái gì, thì sau khi vào không gian sẽ vẫn duy trì đúng trạng thái đó, ví dụ như cậu cong người rồi vào không gian, như vậy trong nháy mắt vào không gian cậu vẫn sẽ đang cong người như thế cho đến tận khi cậu thay đổi trạng thái ấy. Đồng nghĩa với chuyện nếu cậu ở tư thế ngồi trong không gian, vậy khi cậu trở lại bên ngoài trong phút chốc, cậu sẽ vẫn duy trì tư thế ngồi.
Vậy nên nếu cậu đang ở trạng thái rơi thì khi vào không gian sẽ thế nào? Quán tính của cơ thể sẽ muốn giảm tốc độ lại, nếu tốc độ rơi quá lớn cậu sẽ bị thương nhưng nếu tốc độ không lớn cậu có thể điều chỉnh tốt cơ thể, rồi lấy trạng thái yên lặng ra khỏi không gian, tốc độ rơi sẽ tăng lên. Sau đó cậu đi vào không gian rồi lại đi ra… Cứ lặp lại như thế, là có thể an toàn đáp xuống mặt đất, nhưng điều kiện tiên quyết là —- lần đầu tiên cậu đi vào không gian, tốc độ rơi xuống phải không lớn, mà lúc này hiển nhiên đã muộn rồi.
Người rơi từ tầng bao nhiêu thì sẽ chết? Mọi người rất khó đưa ra kết luận, nhưng có một chuyện được công nhận, đó là ngã từ tòa nhà hơn mười tầng thì tuyệt đối không sống được.
Thân thể Đường Á đang rơi nhanh giữa không trung đột nhiên biến mất, chỉ có ánh trăng sáng chứng kiến khoảnh khắc ma thuật này. Mà trong không gian đột nhiên xuất hiện một thanh niên có vòng eo mềm dẻo ngửa ra sau tạo độ cong không tưởng, trên không trung vẽ nên một nửa vòng tròn cực kỳ đẹp mắt, như chiếc đuôi của mỹ nhân ngư vọt vào sông băng đầy linh tủy.
“Oành!” Thân thể rơi nhanh xô mạnh vào mặt nước trong nháy mắt tạo ra tiếng động cực kỳ lớn, bọt nước văng lên tứ tung. Đường Á đã dùng hết sức tăng tốc và rơi vào mặt nước, nhưng dòng linh tủy chỉ cao đến nửa người cũng không giảm tốc được nhiều, thân thể Đường Á nhanh chóng chìm xuống đáy dòng linh tủy, va chạm lớn khiến trước mắt cậu hóa đen.
Á!!!
Trên tầng cao, Lý Lâm đứng đầu ngọn gió mà cuồng dã cười to, cười được vài tiếng thì bị gió thổi lạnh đến ho khan, cậu ta vốn muốn buông cái nút ra, nhưng một bàn tay lớn giữ tay cậu ta lại, ngón tay kia đúng lúc đè lên ngón cái, Lý Lâm hét toáng lên, quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi mắt thú đỏ hằn đầy sát ý, mà ngón tay đặt trên ngón cái của cậu ta bắt đầu dùng sức.
“Đừng nhấn! Đừng nhấn!” Lý Lâm liều mạng giãy dụa, lại không thể dao động được một ngón tay của thiếu niên cao lớn này, ngược lại làm móng tay cậu ta bị nứt ra, máu chảy thành dòng. Người này điên rồi! Chính cậu ta cùng không muốn cùng chết với hắn! Nhưng cái nút vẫn bị ấn xuống trong nháy mắt, chất khí màu vàng ập vào mặt, Lý Lâm đứng mũi sào mà chịu.
“A a!!” Giống như bị tạt nước sôi vào da, Đường Ngao thả tay ra, Lý Lâm liền hét lớn lăn lộn trên mặt đất. Da mặt, tay, cổ của cậu ta đều nhanh chóng phồng lên những vết to cỡ đồng tiền, những bọt nước trong suốt, hơn nữa lại nhanh chóng vỡ ra, chảy ra chất dịch màu vàng tanh hôi, chất dịch chảy qua chỗ nào, chỗ ấy lại phồng lên nhiều bọt nước hơn.
“Ưm ưm…” Đầu lưỡi cậu ta cũng lan ra nhiều bọt nước, lan rộng trên toàn cơ thể, vượt qua giới hạn chịu đựng khiến cậu ta không nhịn được mà dùng hết sức để gãi, những chỗ bị cọ qua trực tiếp rơi ra từng mảnh từng mảnh cơ thịt, giống như sương sườn được ninh nhừ trong nồi, vừa chạm vào đã tách cả xương cốt ra. Đầu Lý Lâm sưng to gấp hai đầy máu me lẫn lộn, không chảy ra chất dịch màu vàng nữa, ngược lại bắt đầu chảy máu.
Cậu ta dùng hai mắt phù thũng không dám tin nhìn bản thân đã bị lòi ra những khớp xương trắng hếu ở mười ngón tay, cánh tay bị cậu ta cào gãi cũng lẫn lộn máu thịt hòa với đau đớn trên dưới toàn thân, thần kinh đau nhức đã gần như tê liệt thật lâu sau mới cảm nhận được. Cậu ta cũng không dám gãi tiếp nhưng cơ thể đã ngứa tới tận xương tủy, ngứa ngáy khiến tinh thần cậu ta mơ mơ hồ hồ, sau đó là cơn đau đến mất đi cảm giác, trong vô thức cậu ta lại dùng sức tiếp tục gãi bằng bàn tay đã lộ ra xương trắng.
Hơn nữa, vừa không ngừng gãi ngứa, một loại cảm giác đói khát bùng lên từ dạ dày, cơn đói ngày càng mãnh liệt dịch dạ dày tiết ra càng ngày càng nhiều, khóe miệng cậu ta chảy ra nước dãi đen đen vàng vàng, đồng tử màu đen nhanh chóng co rụt lại, sau đó cậu ta ngửi thấy mùi thịt, mùi thịt nồng nàn phân tán khắp bốn phía….
“Hà hà….” Thứ đã không nhìn ra được hình dạng con người vặn vẹo trên đất, bởi vì không thấy rõ được cái gì trước mắt nên dùng tay quờ quạng, khi mò được thịt vụn đang tỏa ra mùi hương liền gấp gáp nhét vào cái miệng đang chảy nước dãi rồi nuốt xuống… Đến khi thịt vụn trên mặt đất bị chén sạch, cậu ta — không đúng, hiện tại đã là “nó” — cơn đói vẫn không giảm bớt, nó mẫn cảm tìm kiếm máu thịt mới mẻ rất nhanh tìm đến “thức ăn tươi” mới, khớp xương trắng hếu lộ ra xé một mảnh thịt ở trên người xuống, sau đó như quỷ đói nhét hết vào mồm rồi lại xé thêm một mảng lớn hơn khác…
Đường Ngao cũng không ở lại xem Lý Lâm gặp phải cái gì, sau khi ấn nút xong, hắn trực tiếp vọt tới bên cửa sổ đã vỡ rồi nhảy xuống, thiếu niên cao lớn ở trên không trung khớp xương răng rắc nhanh chóng biến hình thành một con dã thú màu đen to lớn, chân dã thú dẫm lên ngọn lửa đen, nháy mắt vọt theo mùi của Đường Á tới nơi mùi biến mất. Dã thú màu đen như đoán được chuyện gì, ở nơi đó xoay vòng quanh, dã thú nôn nóng kêu gào như muốn gọi gì đó nhưng vẫn không có lời đáp lại, cuối cùng dã thú to lớn ngửa mặt lên trời rú lên một tiếng gầm vang tới tận chân trời, thân hình của nó đột nhiên biến mất trên không trung.
Tiếng dã thú gầm rú ở ngoài tháp truyền hình, có người bị tiếng kêu dọa sợ lạnh run, có người cảm thấy cực kỳ bi ai rớt cả nước mắt, có người bắt đầu hỏi nhau, “Từ khi nào trong căn cứ lại nuôi cả dã thú vậy, đây là hổ à? Không giống lắm…”
Có người cố gắng lấy hết dũng khí tìm kiếm nơi phát ra tiếng gầm ở xung quanh đài truyền hình nhưng không có dấu vết gì. Mà sau khi nghe thấy tiếng đánh nhau trên tầng 80, mọi người rốt cuộc cũng đuổi đến nơi thì thấy vô số tài liệu trân quý rải rác khắp nơi, những xác tang thi bị giết chết để lấy nguyên châu vất vả sưu tập được, trong lòng đau đớn vô cùng, có một số người bị khí độc phát tán ảnh hưởng tới, trên người có bọt nước nổi phồng lên…. một phen hỗn loạn.
Mà lúc này, cơn sóng tang thi giống như sóng biển đập vào đá ngầm mà vượt qua tầng tầng trở ngại tấn công vào tầng căn cứ thứ nhất, một lần lại một lần lực lượng cực lớn đập vào bức tường chắc chắn vây quanh căn cứ, gây ra tiếng động cực lớn, những âm thanh đó như trực tiếp đập vào ***g ngực mỗi người, khiến trái tim của họ cũng bắt đầu dần dần gấp gáp, nhất là những người sống sót ở tầng thứ nhất. Bọn họ có người không chịu nổi áp lực mà điên cuồng hét lớn, thậm chí tự tổn thương mình, cũng có người bị sự uy hiếp tính mạng ngay trước mắt mà trở nên tàn nhẫn, trèo lên thang cao, nhìn thấy đầu tang thi nào ngoi lên thì chặt xuống…
Quân đội tập trung xếp vài vòng trên đài cao, viên đạn chỉ cần bắn ra sẽ không thất bại, nhưng bắn vào đầu nhóm tang thi bên ngoài kia không gây ảnh hưởng gì, phải bắn trúng những bộ phần quan trọng mới được. Các loại súng ống đều được lấy ra dùng: những loại đạn có thể sát thương qui mô lớn được dùng để đối phó với những tang thi gần nhất, trang bị đầu đạn thép có thể xuyên qua được óc tang thi chuyên nhằm vào những tang thi có năng lực…
Cũng có các loại bom có tính sát thương mạnh: bom đã được cô đọng xăng đốt cháy có thể phóng ra xa nhất, bởi vì có tính nổ rất mạnh nên khi giữa đám tang thi bị nổ tung cộng thêm thời tiết khô hanh, hầu như thân thể xác khô tang thi rất dễ bắt lửa. Ngọn lửa bám vào người, chúng nó cũng không thấy đau lại vẫn lớp trước ngã xuống lớp sau tiến lên, phía sau chen lấn lên phía trước, khiến tang thi xung quanh cùng nhau bốc cháy…. Trong bóng đêm ánh lửa rọi khắp nơi giống như đóa hoa lửa rực sáng nổi lơ lửng trên dòng sông đen ngòm, cơn sóng tang thi không ngừng phập phồng dao động. Cùng lúc đó quân đội còn sử dụng cả loại bom có sức công phá và tính sát thương lớn, chỉ là những nơi bom nổ tung nhanh chóng bị tang thi đạp dưới chân, không nhìn thấy nhiều bom đốt nữa.
Đây là trận chiến sống chết, ngoài đạn hạt nhân ra tất cả những vũ khí có được đều được sử dụng. Khi vách tường có chút lỏng lẻo, tang thi hay thi thể đã vây kín chồng chất lên nhau cao như núi — không phải không có người chết, chỉ là những người chết bị rơi xuống ngay cả bộ xương cũng không còn. Vô số người trèo lên đầu tường cầm lấy vũ khí trực diện vật lộn với tang thi, thỉnh thoảng có chân tay bị cụt và máu tươi bắn ra, nhưng mà đối mặt với cơn sóng dữ tơn của biển cả xô đập không ngớt, đối mặt với nhóm tang thi mặt đen răng bén nhọn, đối mặt với bầu trời đêm chỉ có mặt trăng tròn mà không có ngôi sao nào…. Trong lòng mọi người đều không nhịn được mà sinh ra nghi vấn: bọn họ còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai hay không?
Nhìn từng vật phẩm đem ra thử bị mang về, không đợi binh lính nói chuyện những nhà lãnh đạo đã trực tiếp xoay người lại, lần đầu tiên không để ý đến hình tượng mà ôm lấy đầu mình, mười ngón tay đan vào mái tóc bạc xõa tung, sau khi mạt thế đến, mái tóc chưa hề được nhuộm là một lý do, nhưng đa số là do lo nghĩ quá nhiều, tóc gần như bạc trắng thoạt nhìn trong phút chốc già đi mười tuổi.
Ông nói thẳng: “…. Không tìm được, tiếp tục tìm kiếm? Mặt khác…”
Ông ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Báo cho bên Tây Bắc, chuẩn bị đầu đạn hạt nhân.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.