Chương trước
Chương sau
Đường Ngao phát hiện một tiểu đội sống sót, có khoảng bảy mươi người, phần lớn là thanh niên trai tráng, chỉ có vài người là phụ nữ và thiếu niên, trong đó còn có hai khuôn mặt quen thuộc, chính là Từ Vĩ và Chu Lăng mà Đường Á không nghĩ còn có thể gặp lại.
Phần lớn người trong đội quần áo đều dính máu đen chưa kịp tẩy rửa, thần sắc cũng mỏi mệt tiều tụy. So ra, hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ lại khác hẳn: Quần áo sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, thiếu niên cao lớn còn ôm một đứa bé. Trước mạt thế cảnh tượng hạnh phúc này có lẽ không có gì kỳ quái, nhưng hiện tại là mạt thế! Sao bọn họ còn có thể sống tốt như vậy… Chỉ có thể nói rằng bọn họ có thực lực! Cho nên đội trưởng vô cùng hoan nghênh bọn Đường Á gia nhập —- chỉ là cùng đường mà thôi, nhưng có thêm kẻ mạnh giết tang thi đúng là quá tốt.
Đội trưởng là một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, tự giới thiệu với Đường Á bọn họ là những người từ căn cứ N thị, sau khi thoát khỏi vòng vây thì tụ tập lại, chuẩn bị đi căn cứ B thị hòng cầu đường sống, mời Đường Á và Đường Ngao cùng hành động. Đường Á cũng giải thích, nói cậu và Đường Ngao cũng ở căn cứ N thị, chỉ là mấy hôm trước ra ngoài làm nhiệm vụ với bộ đội, còn chưa trở lại N thị đã gặp phải nhóm người bọn họ.
Cũng có người mất hứng khi hai người Đường Á gia nhập, cảm giác bọn cậu mặt dày vào nhóm là muốn được che chở, liền nói: “Diêu Quảng này, hai người lớn này thì còn được, nhưng còn có một đứa bé kìa! Nếu nó đột nhiên khóc lên gọi tang thi tới thì sao đây?” Ngụ ý tất nhiên là phản đối.
Diêu Quảng chính là tên đội trưởng, nói là đội trưởng, kỳ thật cũng chỉ là trong mấy chục người không mục tiêu hắn ra sức nhiều nhất thì được cho là lợi hại nhất, được chọn để tạm thời dẫn đội mà thôi, cho nên kỳ thật lời hắn nói cũng không có uy tín quá lớn, vẫn có rất nhiều người không phục hắn, người nói chuyện này chính là một trong số đó.
“Nó rất im lặng,” Giọng nói của thanh niên hờ hững, tựa hồ cũng không để ý lời bọn họ, “Chúng tôi có xe, chỉ là tiện đường cùng các người đi B thị mà thôi, sẽ không mang phiền toái đến cho các người.” Thiếu niên cao lớn phía thanh niên giật giật khẽ động, bị cậu giữ lại.
Xác thực, bên cạnh thanh niên là một chiếc xe, hai người ngồi vẫn rộng rãi, chỉ là không biết trên đó có bao nhiêu đồ ăn và xăng… Có người xem xét rồi nghĩ đến gì đó, cùng mấy người bên cạnh trao đổi một ánh mắt ngầm.
Bên kia, Từ Vĩ và Chu Lăng cũng thấy Đường Á, Đường Ngao, trên mặt đều hơi lộ ra kinh ngạc. Lúc hai người Đường Á bị bài xích, môi Từ Vĩ giật giật muốn nói gì đó, nhưng bị Chu Lăng kéo góc áo, cuối cùng vẫn không nói ra.
Đường Ngao lái xe, bảo trì tốc độ ổn định không nhanh không chậm đi sau đoàn xe, khoảng cách thật sự không có ý định muốn đoàn xe che chở, bởi vì một khi gặp chuyện, với khoảng cách này dù cậu cần cứu, đợi đoàn xe tới nơi cũng đã muộn. Ô tô trong đoàn nhìn qua kính chiếu hậu chỉ có thể thấy xe Đường Á như một điểm đen giống con bọ cánh cứng mà thôi.
N thị cách B thị 1000 km, phần lớn đường cao tốc đã bị các loại xe chặn đứng, đoàn xe chỉ có thể đi qua đường nhỏ, nhưng tuyết đọng tan chảy khiến đất nhiều nơi bị lở, còn có tang thi lởn vởn khắp nơi, đường sá vô cùng nguy hiểm và khó đi, mỗi ngày bọn họ đi không tới 200 km. Trời tối, bọn họ liền dừng lại, thời tiết tuy đã ấm hơn nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, không thể đốt lửa, xăng không đủ cho họ tiêu phí, không thể làm ấm không khí, mọi người chỉ có thể ở trên xe mơ mơ màng màng ngủ.
Bọn họ thoát ra từ biển tang thi vây N thị, không mang gì trên người, ô tô hiện tại dùng cũng là lấy trên đường, ô tô thì dễ, xăng lại không dễ như vậy, cho nên dù bọn họ có hơn bảy mươi người, lại chỉ có sáu chiếc xe. Ban ngày đi không để ý, đến tối thì quây cùng một chỗ, tứ chi đều không thể duỗi ra, sau một đêm thân thể bọn họ đều cứng ngắc cơ hồ không có cảm giác, quả thực mệt muốn chết. Từ Vĩ, Chu Lăng nghĩ: Lúc trước được Đường Á mang đến N thị thực sự tốt hơn nhiều lắm.
Lại nói đến Đường Á, đoàn xe đang nghỉ ngơi, chỉ để hai người gác đêm, cậu cùng Đường Ngao tuy không bị đêm tối hạn chế nhưng không thể để lộ, hơn nữa cũng không vội, không tiếp tục đi, vì thế ngừng xe cách đoàn 400 – 500 m để nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi, thật ra chính là cho Vượng Tử ăn, Đường Á tu luyện thêm Bích Thủy tâm quyết, Đường Ngao thì vừa trông chừng Đường Á vừa tiêu hoá tri thức của truyền thừa.
Bầu trời đen như mực, gió đêm lay động, nhánh cây phát ra tiếng xao động như quỷ khóc, không khí trong xe lại không bị ảnh hưởng chút nào, hài hòa mà yên ắng.
Bên kia, ô tô cuối cùng trong đoàn mở ra khe hở đủ cho một người chui qua, ba thân ảnh lén lút trong bóng đêm, chậm rãi tới gần xe Đường Á. Ba người không biết, ngay khi cửa xe vừa mở ra, liền có một đôi mắt thú đỏ rực nhìn thẳng bọn họ, chờ bọn họ bắt đầu tới gần xe, thiếu niên cao lớn đã biến mất khỏi chỗ ngồi.
Người canh gác không phát hiện có người rời đi, khi ba người kia cách đoàn xe 300 m, một bóng đen cao lớn xuất hiện sau lưng bọn họ. Không có ánh trăng hay ánh sao, cũng không có bất cứ thứ gì chiếu sáng màn đêm. Nếu ba người kia quay lại có lẽ có thể nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của dã thú, nhưng thật đáng tiếc, bọn họ chỉ chuyên chú vào mục tiêu trước mắt, đối với tất cả phía sau không có bất cứ cảm giác gì.
Không biết gió từ nơi nào thổi tới, thổi loạn một mảnh bụi đất, thổi loạn mặt nước tĩnh lặng. Thân cây cao to đứng lẳng lặng, nhánh cây trơ trụi kịch liệt lay động trong gió đêm, nhìn từ xa như một đám quỷ đang khiêu vũ.
“Đường Ngao?” Sau khi Đường Á vận hành Bích Thủy tâm quyết một lúc, vừa mở mắt đã thấy thiếu niên dựa tới sát mặt, kinh ngạc một chút, sau đó thả lỏng nói: “Cậu đã lái xe cả ngày rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc không?” Nhìn bên trong xe tuy khá rộng nhưng với thiếu niên mà nói vẫn rất chật hẹp, Đường Á buông hai chân, tiếp tục nói: “Nếu không gối lên đùi tôi ngủ một lát” Lại nhìn thấy ánh mắt thiếu niên rõ ràng rất tỉnh táo, “Cậu mệt không?”
“Á Á. Mệt.” Đường Ngao kéo Đường Á, nhẹ nhàng ấn đầu cậu lên đùi chính mình, nói: “Ngủ.”
“……” Đường Á nhất thời dở khóc dở cười, không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy. Cậu muốn nói cho thiếu niên, cậu vừa tu luyện Bích Thủy tâm quyết, rất tỉnh táo, không cần ngủ, nhưng kề sát hai chân thiếu niên cứng rắn lại mềm dẻo, nhiệt độ làn da xuyên thấu qua quần áo phả vào mặt, ấm áp như thế, cậu đột nhiên cảm thấy mỏi mệt, cảm giác cứ như vậy ngủ một giấc cũng không sao.
Ý thức chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào giấc ngủ, cậu mơ hồ nghĩ: Không nghĩ được chó nhỏ lúc trước chỉ bằng bàn tay cậu, nay đã trưởng thành có thể cho người khác dựa vào ……
Vượng Tử được đặt ở hàng ghế phía sau, có thắt dây an toàn không lo bị rơi xuống. Đường Á thả lỏng, rất nhanh liền ngủ say. Đường Ngao nghe hô hấp cậu trở nên vững vàng mới cúi đầu cẩn thận quan sát người thanh niên. Cậu gối lên đùi hắn, tóc đen mềm mại có chút tán loạn khiến gương mặt khi ngủ vốn bình thản lại càng thêm an tường. Một đôi tay cực nóng cẩn thận chạm hai gò má hơi lạnh của thanh niên, cậu ngủ say theo bản năng càng áp sát lại. Thiếu niên ngơ ngác duy trì động tác, hắn ôm Đường Á, giống như ôm toàn bộ thế giới.
Sau khi tia nắng đầu tiên rọi xuống mặt đất, không lâu sau mọi người cũng lục tục tỉnh đậy, trong hoàn cảnh tra tấn như thế này mọi người đều cố ngủ, dù ít nhiều cũng phải có sức để đi tiếp, nhưng ngủ bất động một đêm khớp xương cũng tê cứng lại. Bởi vậy trời vừa sáng, bọn họ liền xuống xe, có vấn đề cần giải quyết thì giải quyết, cần hoạt động thân thể thì hoạt động, đến tận khi cơm tập thể làm xong, chuẩn bị ăn cơm mới có người phát hiện thiếu ba người liền báo cho Diêu Quảng.
Diêu Quảng biết tính nết ba người này, bọn họ chính là ba người dẫn đầu không phục hắn, không nghĩ tới qua một đêm lại không thấy tăm hơi… Hắn vội vàng đi kiểm tra lương thực và xăng dự trữ, phát hiện trừ phần mọi người tiêu hao, cũng không xê xích chút nào, chỉ là thiếu một cái can đã dùng hết xăng. Không mang lương thực, không có xăng xe, lại là ban đêm, chỉ lấy một cái can… Bọn họ có thể đi đâu? Diêu Quảng ngẩng đầu, thấy phía xa xa cách 400 m, Đường Á cùng Đường Ngao cũng từ trên xe xuống, đang hoạt động thân thể.
Thân thể thanh niên thoạt nhìn vô cùng mềm dẻo, trong ánh sáng đường cong thân thể lại vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt hắn chỉ nhìn vài giây liền cảm thấy thiếu niên cao lớn nhìn về phía hắn, tuy rằng thấy không rõ khuôn mặt đối phương, nhưng Diêu Quảng lại cảm nhận được ánh mắt thiếu niên chứa đầy sát khí.
Hắn vừa muốn mỉm cười thân thiện, thiếu niên đã thu hồi tầm mắt, tươi cười cứng ngắc, do dự trong chốc lát, hắn vẫn đi về phía Đường Á. Sau đó, cách ô tô Đường Á chừng 100m thì phát hiện một cái can, hắn nhặt lên, chính là cái can đựng xăng bị mất kia. Dừng một chút, hắn lại tiếp tục đi tới, thanh niên quay đầu lại nhìn hắn. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo gió nhạt màu, sợi tóc mềm mại bị ánh ban mai nhuốm lên màu vàng óng ánh, trong nắng sớm nét mặt có vẻ nhu hòa sạch sẽ, hắn đột nhiên không lên tiếng được.
Đường Á mở miệng trước, cậu dùng thanh âm trong trẻo khiến người ta sinh thiện cảm, nói: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
“À, ừm… Là như vậy, đoàn xe chúng tôi có mấy cái người mất tích, muốn hỏi một chút các cậu tối qua có thấy động tĩnh gì hay không?.”
“Thật ngại quá, chúng tôi tối qua ngủ say, không nghe được bất cứ động tĩnh nào.”
“… Như vậy sao…”
“Hơn nữa chúng tôi còn cách các anh mấy trăm mét, ban đêm lại tối như vậy… Thực sự có gì chúng tôi cũng không thể thấy được?”
“…… Cũng đúng. Quấy rầy rồi.” Diêu Quảng nắm chặt cái can trong tay, nói: “Có lẽ bọn họ có chuyện nên đi trước, tôi đi chỗ khác tìm xem sao.”
“Hy vọng sớm tìm thấy bọn họ.” Thanh niên vẫn luôn ôn hòa, thiếu niên cao lớn đứng phía sau cậu, một đôi mắt đen thuần không có bất cứ cảm tình gì nhìn chằm chằm Diêu Quảng.
Diêu Quảng xoay người có chút lảo đảo, không ai thấy, một giọt mồ hôi từ thái dương hắn nhỏ xuống. Có thể sống trong mạt thế bình yên vô sự đến bây giờ có ai sẽ ôn hòa vô hại chứ? Ba người kia…… thôi tự cầu phúc đi! Nói đến cùng, hắn cũng không phải thánh nhân, chỉ là người chung đường mà thôi. Nếu nói thẳng ra, không có bọn họ, cũng không chừng đoàn xe sẽ càng ổn định đoàn kết hơn.
“Á Á.” Đường Ngao có chút vội vàng gọi thanh niên, bị thanh niên xoay người búng một cái vào trán, thanh niên hỏi hắn: “Giải quyết tốt chưa? Rửa tay, lên xe ăn cơm.”
“Á Á!” Dã thú to lớn vẫy cái đuôi liền lao đến, ôm Đường Á không buông tay. Trong tay Đường Á đồ rửa mặt lấy từ trong không gian, đột nhiên nhớ tới việc: “Tối hôm qua cậu ăn cơm xong không đánh răng đúng không?”
“……” Không, không đánh…
“Đi đánh răng trước.” Có sâu răng sẽ không tốt.
Nhưng, ác thú sẽ sâu răng được sao?
“Cẩn thận đừng cắn hỏng bàn chải.” Thanh niên lại dặn, vừa dứt lời chính là “Rắc!” một tiếng, miệng dã thú đầy bọt, trong tay cầm một nửa bàn chải, trong miệng còn một nửa, mở to đôi mắt đen láy vô tội nhìn cậu.
“……” Đường Á bóp trán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.