Ngày Đường Ngao biến hóa vừa vặn vào mùng một tháng giêng, bầu trời đổ xuống một trận tuyết trắng như lông ngỗng, toàn không gian phủ một tầng trắng xoá, thời khắc này tất cả huyết tinh hắc ám đều bị che giấu, giống như chưa từng đến thế giới này. Đường Á mở radio, chỉ có tạp âm, vì thế lại tắt. Mạt thế, ở mọi ngóc ngách trên thế giới, vô số người sống sót đang giãy dụa sinh tồn, nước Z đông dân nên càng nghiêm trọng. Năm 2014, không có tiếng hoan hô cười nói, không có chúc mừng, đáy lòng mỗi người nặng nề u ám, có người cho rằng, tai nạn này là trừng phạt của thần linh vì những hành động sai trái của loài người, họ bắt đầu cầu nguyện, cũng sám hối cho những sai lầm mình từng phạm phải, nguyện ý đánh đổi tất cả để lấy một chút bình an, hy vọng mạt thế sớm ngày chấm dứt. Hiển nhiên không thể nào… Đường Ngao không phải người, hắn sẽ không lo lắng cho người khác hay cho thế giới này, với hắn mà nói, toàn bộ thế giới chỉ cần Đường Á là đủ, tất cả mọi thứ của Đường Á mới là điều hắn để ý. Đường Ngao cảm thấy Đường Á không vui, cũng không ăn bữa tối phong phú Đường Á làm cho hắn, cánh tay duỗi ra liền đem Đường Á kéo vào trong lòng, cúi đầu kêu một tiếng: “Á Á!” Hắn vừa mới biến hóa còn chưa thể tự nhiên nói chuyện, chỉ có tên Đường Á đã thầm gọi trong lòng trăm ngàn lần, nên dễ dàng gọi lên. Hắn đưa đôi đũa inox đã bị niết đến biến dạng trong tay cho Đường Á, trông mong nhìn cậu. “Cậu a……” Quả nhiên, lực chú ý của Đường Á thành công bị dời đi, vòng ôm ấm áp khiến tâm cậu lập tức bình yên trở lại, không nghĩ lại việc khiến cậu áp lực mà lại chẳng giải quyết được gì này nữa, thay vào đó cậu chú ý tới Đường Ngao. Bởi vì Đường Ngao không dùng đũa, đũa bằng trúc hay gỗ thì hắn vừa sờ đến cũng sẽ gãy, Đường Á tìm hai thanh inox thích hợp cho hắn dùng, kết quả, món Đường Ngao thích một miếng cũng chưa động tới, mà đũa đã bị làm biến dạng. Đường Á đành phải tay cầm tay Đường Ngao trực tiếp dạy. Bàn tay Đường Ngao tương xứng với cơ thể hắn, rất lớn, dày rộng, một tay Đường Á không bao trọn, chỉ có thể điều chỉnh ngón tay Đường Ngao thành tư thế cầm đũa chính xác, đỡ tay hắn gắp đồ ăn, chỉ là, nếu không phải dùng lực quá mạnh khiến đôi đũa tách ra mỗi chiếc một đường thì là cách cầm không đúng nên không gắp được, trên mặt bàn đầy nước canh bị vẩy ra tung tóe. Đường Ngao làm sai, như một đứa trẻ to xác cao mét chín dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Đường Á, dường như có thể nhìn thấy tai đuôi đã thu hồi cũng rũ xuống. Mỗi lần hắn lộ ra vẻ mặt này, Đường Á liền không nhẫn tâm trách móc hắn, lần này cũng vậy, Đường Á nghĩ: Hắn vừa mới thành con người, học không tốt cũng là chuyện bình thường, nhiều người ngoại quốc học rất lâu cũng không biết dùng đũa như thế nào đâu! Là tại cậu yêu cầu quá cao… Còn nhiều thời gian, không vội, chậm rãi hướng dẫn là được. Trong lòng Đường Ngao có một con thú nhỏ đang nhe răng, ánh mắt lộ ra giảo hoạt, khi Đường Á nhìn qua chớp mắt lại biến thành chân chất, ăn đồ ăn Đường Á đút, hạnh phúc kêu “Ô ô”, cánh tay ôm Đường Á lại không bị cậu đẩy ra liền ngang nhiên ôm chặt, chủ động buông —- không có khả năng. Gió lạnh thấu xương với trận tuyết lớn kéo dài dai dẳng gần hai tháng, gần như mỗi ngày Đường Á cùng Đường Ngao đều phải dọn tuyết đọng trước cửa một lần, nếu không trong một đêm tuyết đọng có thể cao quá đầu, qua hai ngày sẽ cao đến mức cửa sổ lầu hai cũng bị chặn, người không ra được. Đương nhiên khi gió tuyết giảm bớt, hai người cũng sẽ ra ngoài thu thập nguyên châu. Ngày càng khó thấy tang thi ở bên ngoài, Đường Á liền bắt đầu tìm trong các toà nhà, mấy toà nhà gần đây đều bị dọn dẹp qua một lần, không gặp phải tang thi tiến hóa, tang thi bị đông lạnh rất dễ giết —- đây là đối với Đường Ngao mà nói. Lúc này nhiệt độ không khí có lẽ đã hạ được hơn 30-40 độ, Đường Á dù không ngại rét lạnh nhưng cũng chỉ là người thường, cho dù làm mọi biện pháp chống lạnh cũng không thể ở ngoài trời lạnh lẽo lâu, nên trong khoảng thời gian này hầu như đều là Đường Ngao vất vả. Đường Á ở trong nhà, phân loại những thứ mình thu thập được từ trước tới nay, không dùng thì để sang một bên —- Tuyết hồ hấp thu càng nhiều nguyên châu, không gian mở rộng thêm không ít, Đường Á trồng càng nhiều cây lương thực, hơn nữa đã thu hoạch rất nhiều lần, thêm hoa quả rau dưa trồng vào cũng chiếm một góc không gian, nhìn rất có cảm giác thỏa mãn. Bất quá, cùng lúc đó, thịt trong không gian cơ hồ chỉ còn lại loại thịt cá mà Đường Ngao không thích, Đường Á không thích ăn thịt, Đường Ngao thì lại là không thịt không vui. Bọn họ cũng tìm đến siêu thị hoặc những nơi có thịt, nhưng sau mạt thế, nhiệt độ thấp đến mức phải cắt điện, khiến thịt trong tủ lạnh đều bị biến chất không thể ăn. Ở các trang trại chăn nuôi có động vật chạy ra bị tang thi ăn không ít, đột nhiên nhiệt độ hạ thấp càng làm đông chết rất nhiều gia súc, bị con người nuôi lâu ngày, chúng nó đã mất đi một số bản năng quan trọng. Động vật may mắn còn tồn tại đều trốn rất kĩ, những loại có thể ăn thịt liền càng thiếu. Lúc trước bởi vì không gian quá nhỏ, Đường Á hoàn toàn không muốn nuôi gia súc gia cầm trong không gian, giờ muốn nuôi và cũng có điều kiện để nuôi thì gia cầm gia súc lại khó tìm. Hiện tại trong không gian cậu chỉ nuôi hai con gà hoang do Đường Ngao bắt về, dùng rào tre quây một góc trong không gian. Tuyết hồ đối với việc Đường Á mang động vật không có linh trí cũng không sạch sẽ này vào không gian vô cùng khó chịu, nhưng kháng nghị bị Đường Á bỏ qua, Đường Ngao không thèm để ý tới nó, nó chỉ có thể ôm lệ ôm hận nhìn chằm chằm đôi gà không biết sống chết được nuôi đến vui vẻ kia, nhìn đến khi gà bị yêu khí của nó doạ sợ tới mức lạnh run, trong lòng mới tốt hơn chút, ngược lại nó càng khó chịu —- nó là Tuyết hồ, lúc trước cũng là Yêu Vương xưng bá một phương, thế nào bây giờ lại lưu lạc đến mức bắt nạt mấy con gà tầm thường không chút yêu lực để vãn hồi tự tin là sao a…… Ban đầu Đường Á không muốn nuôi gia cầm gia súc một phần vì cậu chưa từng nghĩ sẽ rời cộng đồng một mình sinh tồn, cậu cũng không phải Robinson lưu lạc hoang đảo, nuôi gia cầm gia súc cậu có thể học, nhưng có học cũng không có kinh nghiệm, hơn nữa khi đó thời gian để cậu chuẩn bị cho mạt thế cũng không nhiều, cái việc làm nhiều công ít, học xong cũng chưa chắc làm được này không bằng trực tiếp đi trao đổi với người khác theo như nhu cầu còn tiện hơn. Cậu đã lên kế hoạch, đợi tuyết ngừng, sẽ về N thị xem tình hình, N thị có nhiều người như vậy, hẳn phải nuôi không ít gia cầm gia súc mới đúng, cậu có thể dùng lương thực để đổi, chỉ là không thể lấy đồ mới, may mà lúc trước mua dư không ít lương thực, mặt khác, không biết đám người Quý Chính Vân có an toàn trở về hay không… Tuyết ban đêm rơi nhiều nhưng tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh các chạc cây bị gẫy do không chịu nổi sức nặng của tuyết đọng, nên cho dù cách rất xa, Đường Ngao đang ngủ vẫn nghe thấy rõ ràng rất nhiều tiếng chân đạp trên tuyết cùng hơi thở mỏi mệt của con người, tiếng bước chân nhiều hơn tiếng hô hấp, có người đang bị bầy tang thi truy đuổi…… ba người. Hắn ngủ bên cạnh Đường Á, nhìn Đường Á vẫn ngủ say không bị quấy rầy, chậm rãi ngồi dậy, lặng im đi đến cửa sổ xa nhất, mở ra nhảy xuống. Trên mặt tuyết, ba người đang chạy như điên, phía sau có hơn mấy trăm tang thi đuổi theo. Tang thi bị nhiệt độ thấp đông lạnh, hành động chậm chạp nhưng kiên trì không ngừng đuổi theo, thế nào cũng không chịu buông đồ ăn sắp đến miệng. Trạng thái ba người chạy phía trước cũng không tốt, tuy tốc độ của họ nhanh hơn lũ tang thi cứng ngắc một chút, nhưng cũng chẳng hơn được bao nhiêu, chạy lâu như vậy, hít thở không khí lạnh giá không thể cung cấp đầy đủ dưỡng khí cho bọn họ, mặt bị đông lạnh đến mất cảm giác, hai chân giống như không phải của mình, trong đầu thầm nghĩ “Chạy! Đừng dừng lại! Không thể dừng!”, nhưng đồng thời cũng tuyệt vọng, trong đầu không ngừng vang lên câu nói —- Vô dụng thôi! Không chạy nổi nữa! Sẽ chết…… Khi đằng trước đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, ba người đầu tiên là vui vẻ, đến khi thấy sau lưng người đó không có ai, chỉ có mình hắn, vui mừng lại biến thành tuyệt vọng: Không ai cứu giúp, chỉ là thêm một người chết cùng mà thôi… Có hai người chạy qua người mới xuất hiện kia thì chậm lại, bọn họ muốn từ bỏ, chạy không nổi nữa, không nghĩ tới sẽ chết khi đã gần N thị như vậy… Đáng chết, chỉ cần cố thêm chút nữa sẽ đến được N thị! Đến N thị sẽ an toàn! Người còn lại vẫn chưa từ bỏ, cắn răng kiên trì chạy, kỳ thật kia tốc độ kia chẳng khác đi bộ là bao. Hắn không muốn chết! Hắn còn rất nhiều việc chưa làm! Không thể cứ từ bỏ vậy! Chết như thế, hắn thành quỷ cũng không cam tâm! Phải đến khi hai người phía sau sợ hãi kêu lên, hắn mới quay đầu nhìn thoáng qua, một cái liếc mắt khiến hắn dừng bước, ánh mắt trợn lên, quả thực không tin được điều mình nhìn thấy. Hắn nhìn thấy cái người đàn ông mới xuất hiện kia —- không, không đúng, trong ánh tuyết trắng chiếu rọi, hắn nhìn ra người đó chỉ là một thiếu niên dáng người tương đối cao lớn —- vậy mà chỉ dựa vào sức mạnh bản thân, chặn lại bầy tang thi đang không ngừng xông tới! Vũ khí hắn cầm chỉ là một chiếc xẻng công binh bình thường, mỗi nhát đều chuẩn xác nện lên đầu lên cổ tang thi, nơi hắn đi qua, màu đen thẫm bắn lên đầy đất. Sống đến lúc này, từ L thị đi đến N thị, mỗi người bọn họ đều từng giết qua vài tang thi, nhưng đó đều là những tang thi lạc đàn bị đông gần như không cử động nổi nữa, bọn họ không tấn công vào nhược điểm của tang thi giống Đường Á, cũng không mạnh mẽ giống Đường Ngao, tang thi đông cứng chém vào hệt như chém những khối đá, sức mạnh của bọn họ không đủ để làm ra động tĩnh lớn như vậy. Cảnh tượng óc chảy ra bọn họ cũng đã thấy qua, nhưng cảnh tượng máu me bạo lực, mảnh thi thể văng khắp nơi như vậy nhiều nhất cũng chỉ thấy qua trên phim, nhất thời sắc mặt đều trắng bệch, dạ dày đói khát muốn nôn lại chỉ nôn ra nước. Đường Ngao không cần biết bọn họ nghĩ gì, hắn chỉ là thấy nguyên châu đưa tới tận cửa như vậy không thể không cần, nhờ truyền thừa hắn học được ‘cách không thủ vật’, giờ không cần trực tiếp tiếp xúc cũng có thể lấy được nguyên châu. Kỳ thật hiện tại Đường Á cũng làm được, mà chính xác ra là Tuyết Hồ làm được, Đường Á không thể tu tiên, không học được tâm pháp bí quyết gì đó, Tuyết hồ chậm rãi khôi phục, ‘cách không thủ vật’ thì không thành vấn đề, nhưng làm vậy đều cần một điều kiện tiên quyết —- đó chính là vật bị lấy sẽ không kháng cự, cho nên Đường Ngao vẫn tấn công tang thi, khiến chúng mất năng lực hành động hoặc hoàn toàn tử vong. Nguyên châu là virus kết tinh trong đầu tang thi, không có nguyên châu, tang thi sẽ hoàn toàn tử vong. Một nguyên nhân khác, chính là hắn không muốn Đường Á bị bọn họ đánh thức. Trước cửa nhà đã dọn sạch tuyết, liếc một cái có thể nhận ra là dấu vết do con người gây nên, nếu mấy người này hoảng loạn chạy đến chỗ đó gõ cửa, Á Á ngủ không sâu nhất định sẽ bị đánh thức, hơn nữa một khi đánh thức, cậu sẽ rất khó ngủ tiếp. Có thể đánh thức Á Á chỉ có hắn mà thôi! Kẻ khác đến một người cắn chết một người! Đường Ngao nhe răng, bốn cái răng nanh của nó so với người bình thường dài hơn một chút, răng nanh so với tuyết còn trắng hơn —- nên biết rằng, thời viễn cổ con người cũng là thức ăn của ác thú! Hắn chưa từng nếm qua thịt người, nhưng cũng không ngại nếm thử, khai phá món ăn mới đâu! _____
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]