Đường Á vừa động nhẹ liền cảm thấy một quả bóng lông xù dịch sát tới cổ, hơi thở nóng hầm hập phả vào mặt, mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy một đầu lưỡi hồng nhạt liếm từ cằm lên đến môi cậu. Bị liếm mới đầu cảm thấy ấm nóng, sau là man mát ẩm ướt. Đường Á sửng sốt, nâng nó ngồi dậy, nói: “Tiểu gia hỏa, đừng liếm loạn.” Cậu lấy đồng hồ ra, thấy đã 7 giờ, kho hàng chỉ có cửa thông gió không có cửa sổ, nhìn không thấy sắc trời bên ngoài, chắc đã sáng hẳn. Mặc quần áo rửa mặt trong chưa đầy 5 phút, Đường Á lấy bánh thịt và sữa chua trong không gian ra ăn sáng. Giải quyết xong bữa sáng, Đường Á dời vị trí tủ ngăn cửa một cách nhẹ nhàng, ôm Đường Ngao đến thẳng toà thị chính, tuy tạm thời được yên ổn, nhưng cậu còn rất nhiều chuyện phải làm. Chỉ riêng việc nội thành bị một lưới điện cao thế vây quanh, cậu nhất định phải nghĩ ra cách ra ngoài mới được. Trên đường có binh lính tuần tra, nhìn thấy Đường Á lẻ loi một mình ôm một con chó con, lại đi thẳng đến hướng toà thị chính, liền nhìn nhiều hơn một chút, nhưng không quá để ý. Rất nhanh Đường Á đã đến nơi, ngoài cửa không có bảo an, cậu trực tiếp đi vào, thấy một tấm biển lớn ghi “Khu vực đăng ký”, phía dưới tấm biển là một quầy tư vấn chỉ có một người. Đường Á đến đó chào hỏi, nói mình là sinh viên vừa đến hôm qua, hôm nay muốn tìm việc để kiếm điểm, muốn hỏi có thể tìm việc ở đâu. Đây không phải lần đầu tiên có người hỏi vấn đề này, nhưng tích cực như vậy, trời vừa sáng đã tới thì đúng là không nhiều, hơn nữa cũng không phải đến sớm thì nhất định sẽ tìm được việc tốt… Nhân viên trực nói chính là ở đây, bởi vì không làm việc sẽ không có cơm ăn, mặc kệ người sống sót từ đâu đến cũng đều phải đến tìm việc, vậy nên nhân viên ghi danh cũng kiêm luôn môi giới việc làm. Cô giới thiệu cho Đường Á vài công việc đang cần người, thứ nhất là xây tường —- yêu cầu có thể chịu khổ, bao một ngày ba bữa, một ngày được ba điểm, nhưng làm không tốt, lãng phí nguyên vật liệu sẽ bị khấu trừ điểm. Thứ hai là việc dọn dẹp nhà, bước đầu tiên, bao gồm quét dọn và khử trùng, được phát quần áo lao động, nhưng có nguy hiểm bị lây nhiễm do tiếp túc vật mang virus —- tuy rằng khả năng rất nhỏ —- một ngày 30 điểm, không bao ăn. Và cuối cùng, đó là theo quân đội đi dọn dẹp tang thi xung quanh hoặc thu thập vật tư —- trực tiếp đối mặt tang thi, nguy hiểm nhất, không đảm bảo an toàn tính mạng, cung cấp một vũ khí lạnh, một lần được 300 điểm. Bình thường, hai công việc đầu tiên tuyển được nhiều người nhất, việc thứ hai phần lớn tuyển nữ giới, việc thứ ba do quân đội không đủ người nên đưa ra, nhưng hầu như không ai chọn. Mạt thế ngày thứ hai mươi lăm, đa số mọi người vẫn chưa có dũng khí quyết tử đối mặt với tang thi, đa số đều là trốn được sẽ trốn, chỉ là có đôi khi, trốn cũng không thể giải quyết vấn đề. Sớm hay muộn đều phải đối mặt, lừa mình dối người trốn tránh không bằng sớm chuẩn bị, dùng trạng thái tốt nhất thử đối mặt, Đường Á chính là như thế. Không đảm bảo an toàn tính mạng, chỉ cung cấp một vũ khí lạnh? Thằng điên mới chọn! Thật vất vả sống sót, ai lại muốn đi chịu chết! “Tôi chọn cái thứ ba.” Người điên xuất hiện rồi. “!?” Nhân viên sửng sốt, lập tức phản ứng lại, vội vàng kéo ngăn tủ tìm một bộ hồ sơ có bìa trong suốt, bên trong có một con dấu “Văn kiện tạm thời” nổi bật trên giấy trắng, có lẽ vì thời gian gấp gáp, thẻ công tác nhìn khá thô. Nhân viên vừa muốn đưa qua, một đôi tay trắng nõn thon dài liền đỡ lấy, động tác đơn giản vậy mà thanh niên thực hiện lại có loại cảm giác ưu nhã khiến cô không khỏi ngẩng đầu, hiếu kì ngoại hình của chủ nhân đôi tay ấy. Bích thủy tâm quyết khai phá tiềm năng con người, để họ có thể lợi dụng qui luật vạn vật một cách tốt nhất nhằm đạt được mục đích của mình, làm người biết thời biết thế. Thế gian vạn vật có quy luật của nó, cơ thể con người dĩ nhiên cũng có. Bích thủy tâm quyết thời kì đầu cần tĩnh tọa tu luyện, nhưng đến giai đoạn sau, khi chân chính hiểu được tinh tuý của Bích thủy tâm quyết, mỗi động tác của người tu luyện đều chứa qui luật vận động đặc biệt của chính mình, không cần tĩnh tọa cũng có thể tu luyện, trong cận chiến dù không cố ý, Bích thủy tâm quyết cũng sẽ tự động vận hành. Tựa như đại hiệp võ công cao cường, trong hành động ẩn chứa nội lực lưu chuyển, hoàn toàn sẵn có, sinh sôi không ngừng. Chính Đường Á cũng không phát hiện, sau khi cơ thể được linh tuỷ cải tạo cùng không ngừng tu luyện qua thực tiễn, cậu đã bước vào cảnh giới tu luyện Bích thuỷ tâm quyết chân chính, vượt qua cánh cửa ngăn cách thực lực một trời một vực —- Tuyết hồ không hiểu Bích thủy tâm quyết, không biết sáu tầng đầu chỉ là nền móng sơ cấp, đến tầng thứ bảy mới bắt đầu ẩn chứa tinh hoa. Đường Á cũng không biết, may mắn tính cách cậu không nóng nảy, hoàn toàn phù hợp qui luật thuận theo tự nhiên của Bích thủy tâm quyết, tâm tình phù hợp, cho nên mới có thể bứt phá. Nhân viên vừa ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên khí chất sạch sẽ, đội mũ màu đen, mặc một chiếc áo lông đen cao cổ, áo khoác cũng đen, càng tương phản với làn da trơn bóng trắng nõn của cậu. Thấy ngực người thanh niên động đậy, lúc này cô mới phát hiện, chỗ đó có một cái đầu lông xù, là một con chó đen vẫn còn nhỏ, nhếch răng nhìn chằm chằm cô, lưng cô bất giác chảy xuống một tầng mồ hôi lạnh, hồ sơ vừa muốn đưa cho Đường Á kí tên liền dừng giữa không trung. Cuối cùng vẫn là Đường Á chủ động nhận lấy, ký xong đưa trả, lúc này cô mới hoàn hồn lại từ ánh nhìn chăm chú, trái tim bởi vì chấn kinh mà đập dữ dội, thanh âm có chút run run: “Thẻ… sau khi cậu làm xong việc… sẽ đưa lại… tôi… đóng dấu xong là được… Về sau cần chỉ huy đóng dấu……” “Được, tôi biết rồi.” Đường Á nói xong liền xoay người rời đi, vừa vặn gặp một đám người đang đi tới, chính là bọn Lý Lâm. Ánh mắt Lý Lâm và cậu chạm nhau, cậu thu hồi ánh mắt trước, Lý Lâm phía sau cậu âm trầm dõi theo, Trương Tình Tình kéo nhẹ áo cậu ta, bọn họ mới tiếp tục đi tới quầy. Hôm nay có gió, Đường Á bị gió thổi làm hơi hơi híp mắt, cậu đột nhiên phát hiện, hình như cậu không để ý lắm chuyện đời trước Lý Lâm hại mình. Lúc mới sống lại, bởi vì vội vàng chuẩn bị đồ dùng, rất ít khi nhớ tới chuyện này, nhưng mỗi khi nhớ tới trong lòng đều oán hận, sau này chậm rãi suy nghĩ cẩn thận, đời trước cậu thật sự rất yếu, cho dù Lý Lâm không hại cậu, trong mạt thế cậu cũng sống không được bao lâu. Nghĩ như vậy không phải vì cậu đột nhiên thánh mẫu không tính toán nợ cũ, mà là tâm tình thay đổi, không muốn mệt mỏi hận thù. Vì sao đời trước Lý Lâm có thể hại chết cậu? Bởi vì cậu quá yếu, nhưng đời này cậu đã mạnh hơn rất nhiều, có tự tin cho dù Lý Lâm làm gì, ít nhất cậu sẽ không khoanh tay chịu chết. Đường Á cầm tấm thẻ đi tới quân doanh, trước cửa đã đậu một loạt xe quân dụng chờ xuất phát, người chỉ huy đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, nói xong quay đầu lại liền thấy Đường Á, Đường Á cũng thấy rõ ông ta —- là Quý Chính Vân. Hôm qua Quý Chính Vân vừa về liền nhận được thông báo khẩn cấp, bị gọi đi họp, sau đó nhận được một nhiệm vụ: Đi thu thập các loại thiết bị xây dựng ở khu luyện đá và khu vật liệu xây dựng quanh N thị, như gạch, ống nước, vật liệu bằng thép…… Lương thực tạm thời chưa thiếu, không gấp, hiện tại quan trọng nhất là phải xây một bức tường cao, vững chắc ngăn trở tang thi —- lưới điện cao thế chỉ có thể lừa người thường, nếu muốn thực sự ngăn tang thi phải dùng ống thép. Ông có chút kỳ quái nhìn Đường Á đi tới, cấp dưới hẳn đã sắp xếp cho bọn họ? Còn chuyện gì sao? Đường Á chỉ là người thường, không bị Quý Chính Vân chú ý, cho nên binh lính cũng không nói cho ông biết chuyện Đường Á ở một mình trong một toà nhà. Đến khi Đường Á đưa tấm thẻ trong tay cho ông xem, sắc mặt Quý Chính Vân nghiêm túc hẳn lên, búng đi phần tàn thuốc đã cháy, dụi tàn thuốc, ông nhả ra một vòng khói trắng, hỏi: “Cậu nghĩ kĩ chưa? Chúng tôi chỉ chú ý hoàn thành nhiệm vụ, không đảm bảo an toàn tính mạng cho cậu được đâu.” Ngụ ý, nếu cậu chỉ không muốn xây tường hay dọn dẹp thôi thì đừng chạy đến đây, nếu không, chết thế nào cũng không biết. “Tôi có thể tự bảo vệ mình.” Xe Đường Á đậu ở bãi đỗ xe, vì công việc nên không đi xe của mình, mà cùng binh lính ngồi chung một xe. Thủ vệ mở lưới sắt, đoàn xe chậm rãi chạy ra. Phía trước mấy cây số gần như không gặp tang thi, đoàn xe tăng tốc, sau khi ra khỏi N thị thì dần dần chậm lại. Họ bắt đầu gặp được những nhóm tang thi nhỏ, Đường Á và binh lính cùng nhau xuống xe chiến đấu với tang thi. Vì tiết kiệm đạn cùng tránh thu hút bọn chúng, binh lính đều dùng vũ khí lạnh như mã tấu, Đường Á cũng nhận được một lưỡi lê dài tầm cánh tay. Đại khái là người khác nhìn vóc người tinh tế của cậu, cố ý cho cậu vũ khí tương đối dùng ít sức. Thứ đao sắc bén có thể thoải mái đâm vào hốc mắt tang thi xuyên qua óc —- điều kiện tiên quyết là có thể bình tĩnh ổn định đâm trúng hốc mắt. Đường Á là người thường đầu tiên nhận nhiệm vụ của quân đội, giữa binh lính với nhau có thể phối hợp ăn ý, nhưng Đường Á không thể, hoặc nói đúng hơn, một đám xông lên, Đường Á liền bị bọn họ bỏ quên sau đầu. Một người chưa từng được huấn luyện, lại di chuyển trong vòng vây tang thi cùng một đám không để ý sống chết của cậu, tỉ lệ sống sót không lây nhiễm có thể là bao nhiêu? Có lẽ chẳng ai nghĩ Đường Á có thể sống sót trở về. Mà bên này, cho dù bị 20 – 30 tang thi vây quanh, Đường Á vẫn di chuyển nhẹ nhàng như cũ, bước chân có qui luật tuần hoàn nhất định. Mỗi vị trí cậu bước đến tang thi không thể công kích đến góc chết, mỗi lần vung lưỡi lê đều trực tiếp đâm vào óc tang thi, đụng tới nguyên châu ngay lập tức thu vào không gian. Cùng lúc đó, cũng có một bóng đen di động cực nhanh, mỗi lần nó tạm dừng đều có một tang thi đầu bị phá nát ngã xuống. Đến khi tất cả tang thi bị giải quyết, Đường Á vẫn là gương mặt trắng nõn như cũ, trên quần áo thuần đen nhìn không thấy một vết bẩn, nhưng hẳn là sạch sẽ. Bóng đen cũng dừng lại, chính là con chó nhỏ màu đen kia. Bộ lông nó cũng rất sạch, hoàn toàn không dính chút dơ bẩn nào —- bởi vì nó tạo ra một lớp gió bảo vệ, không chỉ có thể dễ dàng đánh vỡ đầu tang thi, lấy ra nguyên châu, máu cùng óc phun ra đều bị ngăn trở. Tuy nó cảm thấy trực tiếp cắn càng tốt hơn, nhưng thân thể bẩn thỉu sẽ không được Đường Á ôm vào ngực, hơn nữa, hương vị tang thi dù ngửi hay ăn đều không được tốt lắm. Binh lính cũng đang vội vàng giết tang thi, cùng vi khuẩn gây bệnh cận chiến nếu không hoàn toàn chú tâm thì chính là bọn họ muốn chết. Cho nên, bên kia Đường Á thế nào bọn họ cũng chưa chú ý, nhìn đến toàn bộ quá trình chỉ có tổng chỉ huy Quý Chính Vân ở trên xe. Ông không nghĩ tới động tác thanh niên này lại lưu loát xinh đẹp như vậy, mỗi bước, mỗi đao đều vừa đủ, không chút dư thừa, khiến ông như có cảm giác đang xem một điệu múa. Hơn nữa, lúc này ông mới phát hiện cậu thanh niên còn mang theo con chó kia. Nếu nói Đường Á mang cho ông cảm giác là dao động, thì Đường Ngao lại khiến ông chấn kinh: Nó thật sự là chó sao? Được mấy tháng tuổi rồi? Vũ lực thật sự quá mạnh! Không phải là quái thú chứ? Đường Á không định giấu giếm thực lực, bởi cậu không biết mình sẽ ở N thị bao lâu, không bức tường nào gió không lọt, tránh né giấu giếm cũng không phải biện pháp. Ở chung lâu bị người khác không cẩn thận phát hiện, sau đó bị ngờ vực vô căn cứ, không bằng ngay từ đầu biểu hiện ra, người khác ngược lại sẽ thấy cậu vốn chính là cái dạng này, về sau gặp phải cũng sẽ không thấy kỳ quái, tựa như Quý Chính Vân hiện tại: lần đầu tiên thấy Đường Á với Đường Ngao giết tang thi, tuy rằng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận, bắt đầu lại lên chủ ý bắt Đường Ngao về phối giống. Đoàn người giết tang thi xong lại lên xe, đoàn xe hướng ngoại ô thành phố tiếp tục đi tới, chỗ đó có một khu nhà xưởng, khu luyện đá và khu vật liệu xây dựng cũng ở đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]