Chương trước
Chương sau
Trong lòng thư sinh vui mừng quá đỗi, suýt nữa hoa chân múa tay để thể hiện vui sướng, phá hủy hình tượng đại nam tử mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo. Lúc này gật đầu nói, "Dĩ nhiên dĩ nhiên, cho dù thân phận của tiểu nương tử có ra sao, tiểu sinh khẳng định là không chê bai." Trong lòng lại nói, tiểu nương tử lớn lên xinh đẹp như hoa như vậy, mặc dù thân phận đê tiện gần chết, nếu như chỉ là tham lam sung sướng thể xác nhất thời, tất cả những chuyện khác cũng không có gì kiêng kỵ.
Tiểu hồ ly một bên trấn an tiểu đạo cô sắp bùng nổ, một bên lại cười quyến rũ đùa với thư sinh tự cho là đúng kia, nói, "Vậy có thật không, công tử chớ bắt nạt tiểu nữ tử không hiểu việc đời như ta."
Thư sinh kia lập tức nịnh nọt một phen, suýt nữa mổ ruột mổ gan, máu chảy đầu rơi để biểu lộ trái tim yêu quý sắc đẹp, trung can nghĩa đảm của mình.
Tiểu hồ ly nói, "Nhưng đây chính là miếu thờ sơn thần, ngươi không sợ làm nhục thần gia tiên nhân ở đây?" Thư sinh hơi chột dạ liếc mắt nhìn tượng sơn thần tuy cũ nát nhưng vẫn sừng sững không ngã uy phong lẫm lẫm như cũ, rất là không đủ khí thế mà nói, "Thành tựu chuyện tốt vốn là việc thần gia phải làm, chỉ sợ sơn thần này nếu như thấy ngươi ta hành sự(*) ở đây, cũng sẽ nổi lên lòng nhớ thương trần tục hồng trần. Tiểu nương tử, không cần nhiều lời nữa, chúng ta vẫn là nắm chặt thời gian làm chuyện quan trọng mới đúng, dù sao đêm xuân khổ đoản(*)!"
(*) hành sự/ hành phòng đều là từ chỉ chuyện phòng the thời xưa
(*) ý chỉ thời gian tốt đẹp thường ngắn ngủi qua nhanh
Bên kia, hắn cũng không chút tiết tháo lại bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, thậm chí đã cởi chỉ còn thừa một cái nội khố.
Tiểu đạo cô mặt lạnh như băng, lạnh lùng trừng mắt tiểu hồ ly, "Ngươi lại thật sự muốn làm việc cẩu thả kia với tên thư sinh sắc đảm bao thiên này tại đây?" Vừa nghĩ đến một hồi tiểu hồ ly cũng có khả năng cởi sạch trần truồng giống tên thư sinh này, trong lòng nàng chính là một mảnh lửa giận phừng phừng, vừa đốt cháy bản thân, song song cũng muốn đốt luôn tiểu hồ ly thành một đống tro bụi.
Nhưng bởi vì vừa nghĩ đến con hồ ly kia cởi sạch trần truồng, đã nghĩ đến mấy ngày nay, hình như nàng vẫn gần như trần truồng nằm ở trong lòng mình cọ trái cọ phải chìm vào giấc ngủ...
Không sai, vì sao miệng khô lưỡi khô, yết hầu còn có một chút xu thế bốc hoả?
Hồ ly kia vỗ về hai gò má của nàng, cảm giác một mảnh ấm áp từ da thịt dưới lòng bàn tay truyền đến, chậm rãi có chút cảm giác nổi lên, bên môi bất giác mọc lên một phen rung động. Tiến đến bên tai tiểu đạo cô thổi một hơi, cảm giác thân thể người bên cạnh cứng đờ, lập tức cắn cắn lỗ tai nàng, "Tiểu đạo cô đây là xuân tâm nhộn nhạo, ha hả, nhưng nghĩ lại người làm cho nàng nhộn nhạo là ta, người ta lại thấy vui vẻ đến bay lên trời? Bất quá lúc này chờ người ta xử lý tên chướng mắt kia xong, chúng ta lại tiếp tục nhộn nhạo."
Xem xét thấy tên thư sinh chỉ còn nội khố là chưa lột xuống, tiểu hồ ly âm thầm chế giễu một phen, thư sinh này vóc người gầy bẹp, da vàng như nến, quả thực làm ô nhiễm một đôi mắt to ngập nước linh động lòng người của nàng. Vẫn là tiểu đạo cô nhà nàng tuyệt nhất, vóc người cân xứng kia quả thực làm cho nàng gấp gáp vô cùng.
Đúng lúc ngăn lại hành vi không tiết tháo của thư sinh kia, tiểu hồ ly nói, "Thư sinh kia, nô gia nghĩ chỉ xem một mình ngươi cởi quần áo quả nhiên là rất không thú vị, nô gia cảm giác sau cổ có hơi khó chịu, ngươi có muốn giúp nô gia nhìn xem hay không?"
Thư sinh vừa nghe có chuyện tốt thế này, lúc này gật đầu nói có. Tiểu hồ ly vừa quay người, bỗng dưng từ sau cổ toát ra chín cái đuôi tuyết trắng, hù đến thư sinh kia lập tức căng thẳng thân dưới, theo sau là một tiếng kêu thảm thiết còn lanh lảnh hơn cả nữ tử, lúc này quỳ xuống dưới đất không dậy nổi.
Tiểu nương tử... Đại tiên, đại thần tha mạng vân vân, mặt dán dưới đất, chết sống không dám giơ mặt lên nhìn mỹ nhân kia nữa. Thân thể run rẩy như cái sàng, từ trong cái nội khố mà hắn cởi thế nào cũng cởi không được tràn ra một luồng mùi hôi ngập trời của nước tiểu. Thân thể mềm nhũn, trên mặt đất là một đống hỗn độn do đại tiểu tiện mất khống chế.
Tiểu hồ ly bóp mũi, vẫn cười quyến rũ, "Thư sinh, không phải ngươi nói dù nô gia có thân phận gì, vẫn yêu nô gia muốn chết, sao lần này lại nói không tính toán gì hết?"
Thư sinh kia vừa nghe, quả nhiên là sợ đến mặt như màu đất, trong lòng rùng mình, rất sợ yêu quái này cho mình một móng vuốt đập chết trên mặt đất, ấp úng nói không nên lời.
- ----------------------------------
mấy ông thần này cứ lại phóng uế vô cái miếu của người ta =))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.