Chương trước
Chương sau
“Bạch Ngọc Kinh……” Tiểu Xuân dùng lá cây thong thả cào cào mặt hai cái, “Hắn là một người phàm.”

Doanh Chu hơi ngạc nhiên: “Con người ư?”

“Đúng thế, nhưng hắn là một người phàm rất lợi hại!” Giọng nói của nàng cao vút vui vẻ, lúc khen người khác quả là không tiếc lời, “Hắn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, biết rất nhiều thứ.”

“Sao ngươi lại quen hắn?” Thiếu niên không nhịn được ngồi thẳng lưng, “Không phải ngươi nói trong núi chưa từng có người ngoài tới sao?”

“Đúng vậy, thế nên hắn là người duy nhất.”

Doanh Chu phát hiện lúc Tiểu Xuân nói đến kẻ kia thì lời nói lập tức mang theo sắc thái khác.

“Đó là…… trước khi ta tu thành hình người. Có một năm hắn tới Bạch Vu Sơn. Cũng không biết hắn lạc đường hay đi du ngoạn mà lòng vòng trong rừng rất lâu. Trong núi chỉ có mình ta là thụ tinh, thấy hắn đơn độc một mình lại là một thư sinh yếu ớt nên ta tốt bụng dùng nhánh cây và cục đá chỉ cho hắn đường ra.”

“Nhưng kỳ quái là một kẻ phàm phu như hắn lại có thể nhìn ra bản thể của ta.”

Doanh Chu trầm ngâm suy nghĩ, “Người này là thuật sĩ sao?”

“Không biết.” Tiểu Xuân lắc đầu, “Sau lúc đó chúng ta bắt chuyện, nửa năm sau thi thoảng hắn sẽ lên núi giúp ta tưới nước, bắt sâu, mang theo ta học chữ rồi kể chút chuyện xưa bên ngoài núi. Bạch Ngọc Kinh là người có học thức uyên bác nhất mà ta gặp được, cái gì hắn cũng biết, từ yêu tới người, thậm chí tiên và phật cũng không ngoại trừ.”

Nửa năm đó chính là khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi trong mấy ngàn năm sống trên đời vì thế nàng khắc nó trong tâm khảm. Những câu chuyện xưa hắn nói càng nhiều màu sắc thì Tiểu Xuân càng hướng tới thế giới bên ngoài.

“Nhưng……” Doanh Chu liếc nàng, muốn nói lại thôi, “Tuổi thọ của người phàm cuối cùng cũng chỉ trăm năm.”

Mà nàng mới vừa vị thành niên, chỉ sợ đây đã là chuyện mấy trăm thậm chí hơn ngàn năm trước. Thời gian như bãi bể hóa nương dâu, người này có khi đã đầu thai chuyển thế được 7 – 8 lần rồi ấy chứ. Chẳng biết hiện tại hắn có bộ dạng gì và đang ở phương nào.

“Aizzz, thì cũng có cách nào đâu.” Nàng nhún vai, có vẻ không để tâm lắm, “Hắn cũng không ở quá lâu mà nhanh chóng xuống núi. Tuy sau đó hắn có quay lại thăm ta vài lần nhưng con người ấy mà, cần có gia nghiệp của bản thân, còn có tham vọng nữa, sao có thể chơi một chỗ với con yêu tinh như ta.”

Doanh Chu gật đầu tán thành.

Hắn nghĩ những giải thích kỳ quái của nàng hẳn đều là do kẻ kia. Chuyện đã qua mấy trăm năm mà làm khó nàng còn nhớ kỹ như thế.

Đám tinh quái không quan tâm chuyện ngủ sớm dậy sớm vì thế tới đêm mà vẫn còn tiếng cò kè mặc cả.

Bên này Doanh Chu đi cả ngày cũng mệt mỏi nên sau khi ăn cơm xong hắn lên giường cuốn lấy chăn mà ngủ. Là một con sói lai chó nên tốc độ ngủ của hắn trước giờ đều rất nhanh, chỉ một lát chăn kia đã có tiết tấu phập phồng lên xuống đều đặn.

Chậu hoa của Tiểu Xuân được đặt trước cửa sổ.

Tuy nói cỏ cây thích ánh sáng mặt trời nhưng tắm trong ánh trăng cũng tốt cho sự phát triển của cành lá.

Nàng chống hai cái lá lên thành chậu gỗ, thần thái sáng láng mà ưỡn ngực nhỏ nghe những tiếng nói loáng thoáng truyền tới từ bên ngoài mang theo cảm xúc phập phồng. Sau đó những tiếng nói ấy dần lặng xuống.

Những người bán hàng rong dần thu dọn sạp hàng, bàn ghế, chén đũa chạm vào nhau sẽ phát ra tiếng leng keng.

Ban đêm dưới chân núi Bạch Vu Sơn kỳ thật cũng không náo nhiệt hơn trong núi là bao. Nhưng nó vẫn mang theo hơi thở nhân gian thoang thoảng.

Nàng lẳng lặng túm lấy những âm thanh nhỏ vụn, thậm cả tiếng gió thổi qua đầu cành cùng tiếng ghế dài kéo trên mặt đất.

Nàng vừa lắng nghe vừa cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.

Nhưng vào lúc này thiếu niên trên giường lại lật người thế là Tiểu Xuân hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua thì thấy gương mặt kia vừa vặn đang nhìn về phía mình.

Hắn xoay người vừa khéo hứng trọn ánh trăng chiếu vào cửa sổ. Muôn vàn ánh bạc ngưng tụ thành một luồng sáng, trong không khí có thể thấy rõ hạt bụi đang di chuyển.

Ngũ quan, mặt mày kia sạch sẽ, sáng sủa như núi non xanh mướt sau mưa.

Đại khái là vì bản thể có nửa dòng máu của loài chó nên dù đã hóa hình người tư thế ngủ của hắn vẫn là cong lưng cuộn người lại. Tứ chi thon dài lộ ra bên ngoài, có vẻ cái chăn lớn như thế cũng không đủ che được cả người hắn.

Tiểu Xuân lặng lẽ nghiêng người giơ hai mảnh lá cây và cách không giúp hắn dém chăn khoác lên vai.

Sợ không đủ kín thế là nàng còn đặc biệt vỗ vỗ hai cái.

Thiếu niên vẫn ngủ thật sự say.

Nàng thấy thế cũng yên tâm ngáp một cái và cúi đầu nghỉ ngơi.

**

Doanh Chu ngủ nhanh và thức cũng nhanh, xuất phát từ bản năng của mãnh thú ăn thịt chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là đủ đánh thức hắn.

Không biết là con gà rừng nào mới sáng sớm đã gáy vang chợ nhỏ, giọng oang oang, leng keng lại dài lâu.

Lỗ tai hắn giật giật, mắt mở bừng.

Mành cửa sổ nửa cuộn, bên ngoài đã có ánh sáng mặt trời. Trời mùa thu vốn sáng muộn, hẳn còn nửa canh giờ nữa mới tới sáng sớm.



Cái gì vậy, còn không đến giờ Mão mà.

Doanh Chu lười nhác dùng cái chăn mỏng che đầu và định ngủ thêm một lát.

……

Từ từ —— lỗ tai?

Hai mắt nhập nhèm của hắn đột nhiên trợn trừng. Hắn gần như bật dậy, kinh hoảng dùng tay sờ lên đầu ——

Mềm mụp, còn có lông.

Là lỗ tai của hắn.

Doanh Chu lập tức quay đầu ra sau lưng và quả nhiên thấy một cái đuôi màu xám trắng.

Đầu tiên hắn khẩn trương liếc nhìn Tiểu Xuân bên bệ cửa sổ, cũng may đối phương có vẻ như vẫn đang ngủ, hai cái lá gục xuống không có động tĩnh.

Không phát hiện là tốt.

Doanh Chu không nhịn được rũ hai vai thở dài và giơ tay sờ sờ cái cổ của mình.

Có lẽ mấy ngày trước hắn tiêu hao yêu lực quá nhiều nên ban đêm vừa ngủ đã thả lỏng và không giữ được hình người. Lúc này hắn dùng ý thức thu lại tai và đuôi sau đó kiểm tra trong ngoài một phen. Xác định không có sơ hở hắn mới ngước cổ điều chỉnh hơi thở hỗn độn sau một đêm và xốc chăn xuống giường.

Cái cây non kia vẫn an tĩnh đắm mình trong sắc trời tối tăm. Lúc nàng không ồn ào thì nhìn thế nào cũng chỉ giống một cái cây con…… nhưng cũng vẫn có chỗ đặc biệt.

Lá cây của Tiểu Xuân có màu tươi sáng hơn bình thường. Không biết vì sao nhưng nó khiến người ta để ý, còn vô cớ nghĩ tới hoa cỏ rực rỡ trên núi cùng tia nắng mai tươi đẹp vào mùa xuân.

“Tiểu Xuân?”

Doanh Chu gọi một tiếng.

Kỳ quái là chẳng ai đáp lại hắn.

Hắn tới mép giường dịch chậu hoa tới trước mặt và giơ tay chọc chọc: “Tiểu Xuân?”

Vừa dứt lời hắn đã thấy cây mầm kia cong véo một cái rũ xuống, mềm mại không có sức nằm bẹp trên mặt đất.

“?!”

Doanh Chu bị dọa nhảy dựng lên, suýt thì ném cái chậu đi. Hắn luống cuống tay chân nâng cái chậu, không biết làm sao mà dán sát hỏi: “Sao, làm sao thế?”

Chuyện gì thế này? Bị bệnh? Khô héo? Hay bị người khác đánh?

Nếu qua một đêm cây non đã khô héo vậy tinh quái bám bên trong sẽ chết sao?

Vấn đề là vì sao mới qua một giấc ngủ mà đã thành thế này…… Hôm qua không phải còn tốt ư?

Rốt cuộc là phải nuôi cái cây này thế nào đây?!

Hắn đang vội vàng xoay quanh lại nghe thấy cái chậu kia truyền đến một tiếng gọi hồn nghẹn ngào mang theo tang thương: “…… Doanh…… Chu……”

Doanh Chu: “……”

Chỉ thấy cây non tiều tụy kia hơi hếch đầu rồi kéo hơi tàn mở miệng hỏi: “Ngươi…… ngủ…… đủ chưa……?”

Không đủ thì hiện tại hẳn cũng khỏe rồi ha.

“Ngươi làm sao thế?” Hắn không nhịn được dịch gần chậu gỗ, “Sao lá cây lại héo thành thế này?”

“Ta đói quá……”

Tiểu Xuân đỡ cái eo già cỗi mà gian nan vươn lá, “Cho ta uống nước……”

Đói?

Bấy giờ Doanh Chu mới ý thức được hôm qua mình có ăn uống nhưng lại quên mất nàng. Ngoài nửa chén trà hắn cũng không hỏi xem nàng muốn ăn cái gì.

Nhưng nói đi cũng phải nói lai, một cây mầm thì có thể ăn cái gì?

“Được, ta lập tức đi lấy nước.” Hắn đặt chậu hoa lên bàn và vội vàng nói, “Một gáo đủ không?”

Tiểu Xuân dựng thẳng cái lá yêu cầu, “Trước múc một thùng đi.”

Doanh Chu: “……”



Nàng bổ sung: “Phải là nước suối sạch sẽ.”

Vì thế hắn tìm chủ quán mượn một cái thùng gỗ rồi rửa sạch hai lần mới chạy tới dòng suối gần nhất múc đầy một thùng. Tiếp theo hăn dựa theo lời nàng đặt chậu gỗ trên mặt thùng nước, bên dưới có lỗ nhỏ để hút nước.

Ngay sau đó hắn trơ mắt thấy một thùng nước cạn dần với tốc độ mắt thường có thể thấy. Trong bồn giống như có một lực hút mãnh liệt, chỉ lát sau một xô nước đã bị hút gần như không còn.

Nhưng rõ ràng cái chậu gỗ này chỉ có từng đó, đất cũng tầm 10 cân là cùng, sao có thể hút nhiều nước thế được? Đã vậy đất vẫn lộ ra khô ráo.

Tiểu Xuân vẫn còn thèm, cảm giác không tồi mà giơ ngón cái lên khen hắn rồi nói: “Lại thêm một thùng.”

Chủ tiệm ngồi ở trước quầy tính sổ. Ông ta là một con sóc tinh, đôi mắt tròn nho nhỏ vừa ngước lên đã thấy con sói xám lại đi xuống. Hắn cứ thế ra vào múc vài thùng nước, chẳng biết là đang làm gì.

Cái chậu chừng một tấc mà như cái động không đáy.

Vệt nước trên mặt đất ngày một nhiều, Tiểu Xuân mang theo thế nuốt núi sông mà uống bảy tám thùng nước trong. Lúc này rễ cây và phiến lá của nàng mới xanh tươi hơn một ít, tụi nó lại sinh cơ bừng bừng mà đứng thẳng.

“Cách ——” Rốt cuộc nàng cũng nhẹ nhàng ợ một cái sau đó xoa xoa cái “bụng nhỏ” rồi thẹn thùng nói: “Ta no rồi.”

Doanh Chu: “…… Ngươi cũng nên no rồi.”

Hắn ném thùng nước qua một bên và phát ra cảm thán từ đáy lòng: “Đám thụ tinh các ngươi đều uống nhiều như vậy sao? Nhưng ngươi vẫn chỉ là cái cây con thôi cơ mà?”

“Không giống nhau đâu.” Tiểu Xuân đã khôi phục thể lực nên nói chuyện cũng lưu loát hơn, “Yêu tinh tức là đã thành tinh, không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để so sánh được. Huống chi ta chỉ mượn cái cây này để đầu thai, còn bản thể vẫn là cây sồi đại thụ trong núi, phải duy trì bộ rễ khổng lồ nên đương nhiên cần uống nhiều nước.”

Doanh Chu đau đầu mà gẩy thùng gỗ, “Theo như ngươi nói thì chẳng phải mỗi ngày ngươi đều muốn uống nửa ao nước à?”

Cũng quá phiền toái.

“Không cần thế.” Tiểu Xuân xoa cằm cân nhắc: “Khả năng ngẫu nhiên ta sẽ ăn uống quá độ một lần, ngươi xem hiện tại ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!”

Hắn bán tín bán nghi mà nhìn nàng rồi thầm nghĩ, tốt nhất là như thế.

Cây sồi trắng hồi sinh dưới hình dạng cây non và lập tức như biến thành một loài cây khác. Nàng sinh long hoạt hổ ở trong chậu gỗ lải nhải, cả người như mọc đầy miệng. Mỗi ngày có mười hai canh giờ nhưng nàng phải lải nhải tới một nửa số đó. (Hãy đọc thử truyện Người bên lầu tựa ngọc của trang Rừng Hổ Phách) Chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà Doanh Chu đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì quyết định ban đầu của mình.

Bởi vì cái cây này…… thật sự quá ồn.

Có kinh nghiệm của lần trước nên lâu lâu hắn sẽ rót nước suối cho nàng, miễn cho một lúc nào đó nàng đột nhiên khô héo.

Nhưng nàng uống nước cũng lắm chuyện.

“Doanh Chu, Doanh Chu, đất trong chậu khô rồi.”

“Ngươi không thể chỉ tưới mỗi gốc cây mà phải vẩy vẩy như rắc muối ấy.”

“A a a tưới nhiều quá rồi!”

Uống xong nàng càng lắm chuyện.

“Sau khi ăn xong phải phơi nắng, ngươi xem hôm nay thời tiết tốt như vậy.”

“Không thể trực tiếp ngồi dưới ánh mặt trời, phải có một chỗ có bóng râm, như thế vừa không nóng quá lại vẫn cảm nhận được ánh mặt trời……”

Không bao lâu sau nàng lại gọi hắn.

“A a a Doanh Chu, có sâu lông bò vào! Doanh Chu, Doanh Chu!”

Ngày thường không có việc gì nàng sẽ ——

“Doanh Chu, ngươi nói người ta làm ‘bánh bao’ thế nào nhỉ? Ngươi có biết làm không?”

“Doanh Chu, Viêm Sơn ở đâu thế, xa không?”

“Doanh Chu, ngươi xem cái kia……”

“Doanh Chu……”

Mới có ba ngày nhưng không biết vì sao hắn lại hoảng hốt tới độ bắt đầu sinh ra ảo giác đêm nay là đêm nào. Trong lòng hắn như chết lặng, ngẫu nhiên thậm chí hắn còn cảm thấy “Doanh Chu” không phải tên của mình.

Đây là nơi nào, hắn là ai, hắn đang làm gì……

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.