Chương trước
Chương sau
Uy hiếp của đám sói đỏ coi như hạ màn, mọi người lại tiếp tục nhiệm vụ lúc trước và bắt đầu theo dõi, quan sát đám dân chúng trong thành.

Con mãng xà bị nhốt trong phòng chứa củi rất có hứng thú ngồi ở chỗ kia chống má xem bọn họ ra vào bận rộn, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã tự tại.

Bạch Thạch Hà trấn vẫn lặp đi lặp lại một ngày 15 tháng 8 kia. Mãng xà bị cầm tù, sói đỏ thì mất tích, hai cái u ác tính lớn nhất đã bị tiêu trừ nên yêu quái cả thành đều cực kỳ nhiệt tình.

Đứng ở nơi cao nhìn xuống sẽ thấy cứ cách một khoảng sẽ có một người cầm cuốn sổ nhỏ cúi đầu ghi chép.

Thời gian buồn tẻ dần trôi qua, đại khái là có việc để làm nên mọi người cũng không oán giận nữa. Đáng tiếc là không thể tìm được Kế Tiến, quả là sống không thấy người, chết không thấy xác.

Doanh Chu và Tiểu Xuân ngồi trong cửa tiệm đối diện khách điếm chờ một bát canh tôm nấu cà rốt và một đĩa bánh nhân cải mai và thịt.

Nhiều ngày nay hai người họ đã điều tra toàn bộ khách ở ba phòng trong khách điếm nhưng chẳng thu hoạch được gì. Chỉ có Tiểu Xuân là lời, nàng nếm hết các món chiêu bài của trấn, mỗi ngày đều mỹ mãn cực kỳ.

“Khách quan, canh và bánh của ngài đây, cẩn thận nóng —— nhân lúc nóng ăn mới ngon.”

“Òa!” Nàng cầm lấy thìa vui sướng hài lòng múc canh lên thổi và nói, “Đi qua nhiều cửa tiệm như thế nhưng ta vẫn thấy tôm nõn nhà này là tươi ngon nhất.”

“Ngươi ăn ít một chút.” Doanh Chu ngồi ở đối diện nhìn nàng, “Chờ lát nữa còn phải theo mấy người kia tới quán trà, tới lúc ấy lại phải ăn một chặp nữa.”

“Không sao.” Nàng ném cho hắn ánh mắt đảm bảo, “Ta ăn được hết.”

Tiểu Xuân ăn vào miệng sau đó trong đầu Doanh Chu lập tức liên miên một tràng “Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon……”.

Hiện giờ hắn đã hơi quen với mấy tiếng ầm ĩ thi thoảng lại vang lên này.

Nói ra hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Đoạn thời gian này hắn nghe thấy toàn bộ tiếng lòng của nàng và nàng hầu như không giữ lại chút suy nghĩ nào, cứ thế bày ra trước mặt hắn không hề cố kị. Và tuyệt nhiên hắn không hề thấy nàng oán giận hay khó chịu nào. Trong thế giới của nàng tràn đầy hoa cỏ, thay đổi nhanh chóng lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Thế giới trong đầu nàng tươi đẹp như trời trong trăng sáng, ưu thương lớn nhất chỉ là sợ đồ ăn không đủ ngon.

Có đôi khi nhìn nàng, Doanh Chu sẽ cảm thấy xấu hổ. Đó là cảm giác tự ti khi nhìn một chỗ tối tăm dưới ánh mặt trời, xấu hổ vì sự vô năng lại u ám của mình, cũng vì sự ngây thơ xán lạn của nàng.

Tuy ngày thường nàng hay ồn ào nhưng cũng có chỗ tốt, ít nhất lúc nhấm nháp đồ ăn cảm giác thỏa mãn của hắn sẽ tăng gấp đôi.

Hắn uống một ngụm canh, bên tai là đủ loại tán thưởng hạnh phúc vì thế canh này cũng trở nên thơm ngon hơn.

Doanh Chu hít sâu một hơi.

Aizzzz, làm một con chó thì cảm giác thỏa mãn này đúng là khiến người ta tỉnh táo hơn cả trăm lần.

Sau khi ăn xong hai món kia Tiểu Xuân uống một chén trà xanh cho tiêu cơm rồi không nhịn được cảm khái: “Kỳ quái. Ngươi nói xem nơi này bị phong bế hơn hai năm nhưng vì sao kẻ thi thuật không hề lộ diện?”

Doanh Chu như suy tư gì đó: “Chẳng lẽ căn bản không có kẻ thi thuật chăng?”

“Tự nhiên sinh ra kết giới ư? Còn có việc như thế sao?” Miệng nàng đặt câu hỏi nhưng trong lòng lại sầu lo: Nếu không phá được cục thì đến lúc ăn ngán bánh ngọt, điểm tâm trong thành phải làm sao đây……

Dù mục đích cuối cùng của mọi người đều là thoát khỏi nơi này nhưng trọng điểm của nàng thường đặt ở chỗ nào đó thật khó hiểu.

Hai người chán đến chết mà ngồi đó chờ tiêu cơm, khóe mắt trong lúc ấy liếc qua cửa khách điếm “Phúc Khí Đông Lai” thì tháy tiểu nhị đang vươn vai duỗi người.

Tiểu Xuân không chút để ý mà đếm tới năm thế là chưởng quầy ngồi sau quầy hắt xì một cái. Tiếp theo tiểu nhị trẻ tuổi ngượng ngùng vò đầu tới tìm ông ấy xin nghỉ nửa ngày, mặt mày mang theo tươi cười lấy lòng.

Mọi chuyện đều phát triển đúng như dự tính, không sai một ly.

“A.” Tiểu Xuân lười biếng a một tiếng, ánh mắt xuyên qua cửa hàng nhìn bóng hình chậm chạp còng lưng đang nện bước ở cầu thang của khách điếm, “Lại đến lúc ông ấy đến tưới phân dê cho ta đó.”

Doanh Chu: “……”

Hắn khó hiểu: “Ngươi vẫn đặt cái chậu trong phòng à?”

“Không muốn ôm, quá phiền toái.” Hiện tại Tiểu Xuân đã khôi phục được một chút yêu lực nên cực kỳ tin tưởng vỏ sồi của mình, “Dù sao cũng là cây non mà, uống nhiều chất dinh dưỡng một chút, không thể quả kén ăn được, như vậy mới đảm bảo cao lớn cường tráng.”

Lúc trước ngươi khóc đến đòi chết đòi sống sao không thấy ngươi nói thế. Hiện giờ có hình người rồi là thái độ của nàng với cái cây non kia lập tức thay đổi một trời một vực.

Doanh Chu thầm bỏ thêm một câu ở trong lòng: mẫu thân nói quả không sai, nữ nhân phần lớn giỏi lật mặt —— chẳng phân biệt chủng tộc.

Phòng của thương nhân địa phương ở lầu hai phía ngoài cùng bên phải, cạnh đó có một ban công hợp với sân rất hợp để phơi nắng.



Phải tầm một nén nhang nữa đối phương mới tới nên Tiểu Xuân bám lấy lan can hành lang của khách điếm và ung dung nhìn ông lão kia xới đất, bón phân cho cái cây non của mình, dù bận vẫn vô cùng vui vẻ.

Khách điếm đã lâu năm nên cột gỗ đã loang lổ sắc sơn và bị rêu phong bám lấy. Cây ngô đầu vào đầu hạ vươn cành lá che nửa bầu trời. Khắp không khí là hơi lạnh mang theo chút ẩm ướt.

“Doanh Chu.” Nàng bỗng nhiên mang theo giọng điệu xa xăm mà mở miệng, “Nếu đây thật sự là kết giới trời sinh không thể phá thì ngươi sẽ làm gì?”

Hắn không hiểu ý nàng: “Cái gì?”

Tiểu Xuân vẫn chống cằm, ánh mắt nhìn cái sân nhỏ trồng đầy hoa cỏ và nói, “Nếu cả đời không thể ra khỏi đây, dù dùng cách nào, ăn yêu quái khác hoặc tìm dấu vết để lại đều vô dụng. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nếu cuộc đời này của ngươi sẽ bị vây khốn ở đây, cuộc sống vĩnh viễn lặp lại mà ngươi thì trường sinh bất lão, tuổi thọ vô biên thì ngươi sẽ chọn thế nào?”

Một mình ông lão kia dọn một chậu nguyệt quế, một chậu hoa giấy và một chậu hoa nhài để dưới ánh mặt trời bên cạnh cây non của Tiểu Xuân. Ông ấy làm xong thì đã mệt tới mồ hôi đầy đầu.

Nhưng bản thân ông ấy lại cảm thấy vui vẻ, chưa được bao lâu ông ấy đã lại tới nhà bếp bưng một bát nước trong ngâm cơm thừa tới cửa sau cho con chó vàng đang vẫy đuôi ăn.

“Ta……” Doanh Chu rũ mắt nghĩ tới hoàn cảnh bản thân đang rơi vào.

“Hẳn ta sẽ tự kết thúc đời mình.”

Nàng nghe thấy thế thì cũng không quá ngạc nhiên, giọng nàng cất lên mang theo chút mênh mông, “Đúng vậy, hẳn là như thế. Bởi vì có sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa.”

Giờ này khắc này Doanh Chu không đọc được chút suy nghĩ nào trong lòng Tiểu Xuân. Suy nghĩ trong lòng nàng trống không, chẳng có thực chất nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tâm tình nàng không vui, mơ hồ tệ hơn lúc trước.

Thật giống như tự nhiên có một tảng đá đè ở lồng ngực khiến người ta buồn bực, thở cũng gian nan.

Sau một lúc lặng im đại khái nàng cũng phát hiện ra câu hỏi của mình quá mức nặng nề thế là nàng vội tìm lời khác: “Aizzzz, ông cụ này đúng là lương thiện.”

Sau giờ ngọ là lúc khách điếm ít khách nhất, cũng là khoảng thời gian nhàn nhã nhất. Có vài tiểu nhị lặng lẽ tìm một góc ngủ gật, còn ông ấy ngược lại không hề nhàn chút nào. Ông ấy lúc thì bắt sâu tỉa cành cho đám cây cối trong sân, lúc lại cho đám mèo hoang, chó hoang tìm tới cửa ăn.

Có thể thấy mấy con vật kia thường tới đây, tụi nó đều rất thân thiết với ông cụ. Có con mèo màu lông đen trắng còn phải cọ ống quần ông ấy một lúc lâu mới ngoan ngoãn ăn cơm.

“Đừng tranh, đừng tranh, đang nói mày đó.” Ông cụ duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu một con mèo to màu vàng đang vùi đầu ăn ngấu nghiến, “Sẽ không thiếu phần mày đâu.”

Đám chó mèo hoang cả con phố đều vây quanh ông. Ai biết lúc này trên tường viện lại có một thứ nào đó bay tới. Kích thước của nó không nhỏ, cứ thế đậu trên cái ghế đẩu dưới bóng cây. Những đốm hoa văn màu hạt dẻ và màu ngà voi trộn lẫn với nhau, một cái đầu to đảo quanh, móng vuốt sắc bén, phía dưới là một con chuột màu xám nửa chết nửa sống.

Tiểu Xuân không nhịn được nheo mắt, thân thể nghiêng về phía trước để nhìn rõ hơn. Nhìn thế nào nàng cũng cảm thấy con chim mặt bẹp kia quen mắt.

“Một con cú mèo ư?” Doanh Chu thoáng nhìn theo hướng nàng đang nhìn, “Có chỗ nào không đúng sao?”

“Ừ……” Tiểu Xuân nhíu mày trầm ngâm.

Ông cụ ở phía dưới thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn và nói, “À, lại là mày à.”

Mặt mày ông ấy mang theo ý cười, lưng còng nhưng vẫn vươn tay gãi gãi cổ con cú mèo, “Một con cú như mày ban ngày ban mặt không ngủ lại cứ thích ra ngoài chơi là sao?”

Cú mèo cùng chó mèo về bản chất là khác nhau vì thế tụi nó cũng không thích được vuốt ve lắm. Nhưng còn cú mèo này lại không quá để ý mà rũ đầu mặc ông ấy gãi gãi một lúc sau đó nó mới ngậm con chuột mình mới săn được rồi đặt dưới chân ông ấy như hiến vật quý.

“Thật là đau đầu mà.” Ông ấy chẳng biết nên khóc hay cười mà nhìn con chuột chết, “Đã bảo với mày là đừng bắt cho tao, cái này tao cũng chẳng ăn được, aizzz.”

Ông lão bất đắc dĩ khoanh tay lắc đầu, “Một con chim như mày không biết phải bao lâu mới có thể nghe hiểu tiếng người…… Chờ một chút nhé, để tao đi chuẩn bị một ít nước trong lau cánh cho mày, toàn bụi kìa.”

Nói xong ông kéo chân, bưng mấy cái bát cơm đám chó mèo đã ăn xong và thong thả ung dung đi tới sau bếp.

Ven đường có hai ba con chó mèo vẫn nhảy nhót quanh quẩn bên chân ông ấy không chịu rời.

Tiểu Xuân nhìn chằm chằm con cú mèo đang cúi đầu chải vuốt lông chim của mình và suy nghĩ, “Cú mèo……”

Doanh Chu khó hiểu: “Cú mèo?”

Trong lòng nàng là một đống suy nghĩ loạn cào cào khiến Doanh Chu không nghe rõ.

“Ta có ấn tượng với con cú mèo này.” Tiểu Xuân cố hết sức nhớ lại, “Mấy ngày trước ta từng đụng phải nó, cũng thời gian này ta lại gặp nó ở nhà Tư Mã.”

Mà chiếu theo quy tắc của kết giới thì ngoài yêu quái vạn vật khác đều sẽ lặp lại tất cả mọi việc, mọi động tác của ngày 15 tháng 8.

Nhưng con cú mèo này lại xuất hiện ở hai nơi không giống nhau.

Điều này có nghĩa là……



…… Nó không bị trói buộc?

Ông lão trong sân nhanh chóng mang một chậu nước trong và hai cái khăn tới. Ông ấy thấm ướt một cái khăn giúp nó lau cánh, chăm sóc vô cùng tỉ mỉ chu đáo.

Tiểu Xuân nhìn một lát mới thu lại tầm mắt và nhìn Doanh Chu.

“Cho tới nay chúng ta đều cho rằng kẻ mở ra kết giới là một yêu quái đã thành tinh. Nhưng nếu kẻ kia … không phải yêu thì sao?”

*

Cú mèo là loài động vật không hay hoạt động vào ban ngày, tới giờ Mùi nó bay lên một cây ngô đồng rậm rạp để ngồi đó, nhắm một mắt, mở một mắt mà nghỉ ngơi.

Doanh Chu và Tiểu Xuân không dám rút dây động rừng mà đơn giản ngồi ở hành lang lầu hai trừng mắt lẳng lặng canh một buổi trưa.

Con chim kia không có động tĩnh gì nhưng ông lão thì lại vô cùng bận rộn. Ông ấy quét lá rụng trong sân, cùng mấy người quen dùng trà và tán gẫu giải buồn, băng bó miệng vết thương cho một con mèo đánh nhau bị gãy chân sau rồi bôi dầu lên khóa cửa rỉ sắt.

Tiểu Xuân mang theo đôi mắt thất thần nhìn ông lão kia sau đó đột nhiên hiểu ra: “Hiện tại ta đã biết vì sao ông ấy lại bám riết không tha, một hai phải tưới phân dê cho ta rồi.”

Nàng đưa ra kết luận: “Vì ông ta quá rảnh.”

Cùng với tiếng rao hàng tản mạn trên phố, ánh hoàng hôn dần vây lấy không trung. Hàng hiên từng nhà, từng quán rượu bắt đầu sáng ánh đèn, phố phường mang theo vẻ dịu dàng vỗ về khuôn mặt người ta.

Trong khách điếm lại tới giờ cơm tấp nập bận rộn, ông lão kia đi tới đại đường hỗ trợ nên không còn ở trong tầm mắt của họ nữa.

Mà trong lúc ánh hoàng hôn bao phủ, ánh đèn sáng lên thì con cú mèo kia cũng tỉnh ngủ. Nó mở to đôi mắt sáng ngời có thần. Sở dĩ dân gian gọi nó là cú vì ban đêm chính là thiên hạ của nó.

Nhưng con cú mèo đầu bẹp kia chỉ quay trái phải ba vòng chứ không làm gì cả.

Lúc sau nó dang cánh bay vòng vòng trên tầng 2 của khách điếm vài vòng rồi đổi một chỗ khác để đợi. Ngẫu nhiên nó sẽ dùng miệng rỉa cánh, không có việc gì nó sẽ “Thầm thì” kêu hai tiếng.

Đây đúng là một con chim ngu ngốc hàng thật giá thật.

Tiểu Xuân cắn một cái bánh rán hành, trên mặt là bộ dạng không thể tin được.

Hai người bọn họ ngồi trên lan can hành lang từ lúc mặt trời lặn đến tối, từ lúc khách điếm ngồi đầy người tới khi người đi trà lạnh. Cả hai uống hết vài ấm trà nhưng vẫn không có việc gì xảy ra.

Tiểu Xuân không nhịn được bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình và nghĩ không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không.

“Ha……”

Doanh Chu ngồi ở bên cạnh đếm sao và ngáp vô số lần, cánh tay xuyên qua rào chắn thả lủng lẳng trong không khí rồi bỗng nhiên hắn lại mở miệng: “Vì sao lại là giờ Dần?”

“A?” Làm một cây đại thụ nàng không quen thức đêm vì thế cố chống đỡ cơn buồn ngủ để hỏi, “Cái này cũng cần để ý sao?”

“Nếu chỉ đơn thuần lặp lại một ngày thì không phải giờ Tý sẽ càng hợp lý hơn ư?” Hắn lầm bầm lầu bầu, “Ta luôn có cảm giác một khắc tới giờ Dần khẳng định sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

Cũng chính một khắc này một ngày bận rộn của khách điếm cũng kết thúc, ông lão thong thả lê chân về phía hậu viện.

Hai ba người nhẹ nhàng chào hỏi và lướt qua ông rồi vội vàng đi về phòng mình. Chỉ có ông lão là còng lưng chống đỡ thân thể khô gầy đi thong thả, thi thoảng sẽ ho khan vài tiếng mang theo cảm giác lọc xọc. Sau khi gian nan nuốt xuống cơn ho ông ấy mới thoải mái hơn một chút và chậm rãi nấu nước rửa mặt sau đó chuẩn bị đi ngủ.

Chỉ có tiểu nhị còn chưa thành thân trong khách điếm mới ở lại mấy căn phòng cũ nát trong hậu viện. Ông ấy đến tuổi này rồi mà vẫn ở đây vậy tám phần là không có con cái.

Doanh Chu đang nghĩ ngợi thì mũi bỗng nhiên giật giật.

Một mùi hương khác thường chui vào mũi hắn. Bản thân hắn ngẩn ra, mắt trợn trừng, cả người rùng mình.

Gần như cùng lúc ấy Tiểu Xuân cũng đã nhận ra cái gì đó và bỗng dưng ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nàng đột nhiên hiểu ra chuyện sẽ xảy ra vào giờ Dần mà Doanh Chu nói là chuyện gì.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.