Điểm tâm ngọt này lúc trước nàng đã muốn ăn nên đương nhiên Tiểu Xuân rất thích nhưng bất hạnh chính là hiện tại nàng no quá.
“A……” Lúc đón lấy gói bánh thần sắc của nàng hiện lên tiếc nuối, “Nhưng ta mới vừa ăn khuya.”
Có điều nàng nhanh chóng nghĩ thông, “Không sao, ta sẽ giữ lại làm cơm sáng cho ngày mai!”
Doanh Chu thấy nàng cười thì trong lòng mới nhẹ thở ra một hơi, khóe môi theo đó cong lên, đáy mắt sáng lấp lánh giống như hội tụ toàn bộ lung linh của trời đất này.
“Đúng rồi.” Tiểu Xuân gấp gọn bao giấy và bắt đầu khó hiểu hỏi hắn về lời vừa nói, “Ngươi xin lỗi cái gì thế?”
“……”
Doanh Chu sửng sốt vì không ngờ nàng lại thẳng thắn như thế khiến hắn cũng bối rối. Vì thế hắn vội liếc mắt sang chỗ khác, tay xoa cổ rồi mất tự nhiên nói, “Thì tối hôm ấy ta bị con sóc kia nhập vào người nên… không cẩn thận……”
Hắn nhẹ nhàng ngước mắt muốn nói lại thôi rồi dùng tay chỉ chỉ má nàng.
Lúc đầu Tiểu Xuân không hiểu gì cả nhưng một lúc sau nàng mới tỉnh ra: “À, hóa ra ngươi đang nói tới cái đó!”
“Ta không tức.” Nàng trả lời bình thản tự nhiên, “Hơn nữa, ngươi bị hắn bám vào người nên mất khống chế chứ có phải cố ý đâu. Sao ta lại tức giận với ngươi?”
Doanh Chu nghe xong cũng cảm thấy có lý và yên tâm gật gật đầu.
Nhưng vừa gật đầu hắn lại mơ hồ chú ý tới một chút chi tiết, “Nhưng lúc hắn tới gần ngươi không nghĩ tới chuyện né tránh à?”
Tiểu Xuân bị bánh hoa đào hấp dẫn thế là không nhịn được duỗi tay bẻ một miếng nếm thử. Nghe hắn hỏi thế nàng cũng không ngẩng đầu, thậm chí chẳng thèm nghĩ đã đáp: “Nếu là người khác thì chắc chắn ta sẽ né nhưng hắn bám vào ngươi cơ mà? Ta đâu có biết không phải là ngươi.”
Mí mắt Doanh Chu rũ xuống, ánh mắt nhìn động tác của nàng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
“Ế, giòn quá, ngươi cũng nếm thử xem ——”
Một miếng bánh nhỏ xuất hiện trong tay mình thế là Doanh Chu bỏ vào miệng. Dù chả nếm ra vị gì nhưng hắn vẫn cảm thấy ngọt, chỗ nào cũng ngọt.
Sợ bản thân cười quá lộ liễu thế là hắn mượn động tác ăn bánh để che giấu và ra vẻ lơ đãng nhìn sân viện trong màn đêm.
“Không còn sớm nữa, ta về trước đây…… Nhân lúc bánh còn nóng ngươi ăn chút đi, cái này quả thực ăn ngon.”
Nói xong hắn bước chậm ra cửa nhưng được hai bước lại quay lại: “Nếu ăn không hết cũng không sao, mai ta lại đi mua một mẻ mới cho ngươi……”
Trong lúc nói chuyện hắn không để ý có một dây nho rũ xuống quấn lấy tóc mình. Doanh Chu xoa gáy và ngửa đầu nhìn sau đó hậm hực xoa xoa đầu rồi bước nhanh.
Tiểu Xuân duỗi cổ và vẫy vẫy tay với hắn.
Đợi hắn đi rồi nàng mới cúi đầu ngửi bánh hoa đào thơm ngọt và cảm thấy mỹ mãn sau đó cất đi. Lúc này nàng đẩy cửa vào phòng nghỉ ngơi.
Doanh Chu tung ta tung tăng quay về phòng mình. Vừa về tới nơi hắn đã thấy cành lá của cây quế rậm rạp xanh tốt vươn ra đón mình thế là tâm tình càng vui vẻ hơn. Lúc đi qua hắn ngứa tay nhảy lên đập vào chùm hoa quế đã rụng quá nửa khiến nó lại rơi xuống ào ào.
Cửa phòng “Loảng xoảng” một tiếng, có ai đó vui vẻ hớn hở đẩy cửa chạy ra.
Trong bóng đêm con chó con hớn hở chạy ra. Trước giờ đều không phân biệt được ai là thân ai là thù. Nó chẳng cần biết người tới là ai đã lắc đuôi sấn tới.
Vì tâm tình tốt nên hắn cũng không chê con chó này ỷ vào tuổi nhỏ cứ đi rêu rao khắp nơi. Hắn duỗi tay ôm lấy con chó rồi hung hăng xoa nắn một lúc.
Con chó con quá đỗi vui mừng nhưng vẫn lo lắng không biết đây có phải điềm báo nó sắp bị đánh hay không.
Doanh Chu xoa lông của nó rối tung lên sau đó thoải mái ném nó vào ổ còn bản thân thì nằm ngửa trên giường.
Xà nhà đen thui treo bên trên, ở giữa có một con nhện đang mải miết dệt tơ, nhìn cũng khá đẹp mắt và đáng yêu. Hắn duỗi tay khẽ xoa môi mình rồi xoay người ôm lấy chăn, vùi đầu vào đó chẳng biết đang nghĩ gì.
Đêm thu thanh hàn tiêu điều, lá khô rụng đầy đất, ngân hà nhợt nhạt, sóng nước cô liêu. Tuy nhiên tất cả những thứ đó vào giờ này phút này lại đột nhiên trở nên mềm mại đa tình.
Trên con hẻm như phủ bạc bởi ánh trăng, trong đống cây cối um tùm ngoài sân, Trọng Lâu rũ mắt khoanh tay không nói gì mà dựa vào tường, thần sắc trở nên nghiêm nghị khác với ngày thường.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua căn phòng của Doanh Chu và bất đắc dĩ lắc lắc đầu sau đó mới đứng dậy bước đi.
*
Vụ trộm hoành hành ở phủ Khai Phong nửa năm rốt cuộc cũng kết thúc. Kẻ cắp biến mất như pháo hoa trên trời cao mang tới không khí cát tường như ý cho cả thành trước khi lập đông tới.
Việc xử lý tài vật lần này vất vả hơn lần trước nhiều. Cả một khách điếm chứa đầy vàng bạc châu báu khiến Ôn Huệ phải vắt óc nghĩ kế dẫn bộ khoái tới.
Còn chuyện sau đó……
Để quan phủ tự tưởng tượng vậy.
Ôn Đồng Tri bị đống tang vật trời giáng này dọa choa choáng váng và càng thêm cẩn thận chăm chỉ làm việc, mất ăn mất ngủ viết hồ sơ.
Tuy Ôn đại nhân không hay về phủ nhưng gần đây Ôn Huệ ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không dám ra ngoài tích cực nhiệt tình đi tìm yêu quái như lúc trước.
“Chẳng có cách nào, mẹ kế của ta tháp tùng tổ phụ về rồi nên ta phải giả vờ ngoan ngoãn mấy ngày mới được.”
Một buổi trưa nọ nhân lúc Ôn phu nhân đang nghỉ ngơi nàng chuồn êm ra khỏi phòng và lưu luyến nói với Tiểu Xuân: “Nếu tìm được dì nhỏ thì các người nhớ phải mang ta theo để ta được mở mang tầm mắt nhé.”
“Được, nhất định sẽ mang ngươi theo.” Tiểu Xuân đồng ý.
Doanh Chu và Trọng Lâu vẫn đi sớm về trễ để điều tra đám yêu tinh trong thành. Con sóc tên Màn Thầu kia bị bắt đi làm việc khổ sai, chịu thương chịu khó làm tùy tùng. Cái này coi như đòi lại công bằng cho hương thân phụ lão…… còn thời hạn thì hành án ấy hả, còn phải xem biểu hiện của tên kia và tâm tình của Doanh Chu thế nào.
Nhưng dù sao cũng vẫn còn mạng. Hơn nữa lúc hắn biết đây là người của Bắc Hào Sơn thanh danh vang xa thì cũng yên tâm hai người này sẽ trọng đạo nghĩa, không đến mức lạm sát kẻ vô tội. (Truyện này của trang runghophach.com) Bị Trọng Lâu bắt nhưng Màn Thầu cũng không lo lắng lắm, ngược lại vì được ở gần Tiểu Xuân nên nó rất vui vẻ.
Ngày này con sóc tinh mang theo danh sách yêu quái đã sửa sang đâu ra đó và chậm rì rì trở về Ôn phủ.
Hắn thò đầu thò cổ quan sát không thấy Doanh Chu đâu mới vui vẻ dán đến bên cạnh Tiểu Xuân. Lúc này nàng đang bận tưới nước cho cây giống của mình.
Thật kỳ quái, lúc đầu cây này lớn lên rất nhanh, nhưng 10 ngày nửa tháng nay nó lại chẳng có động tĩnh gì, giống hệt lúc còn ở Bạch Thạch Hà trấn, chẳng cao lên được tí nào.
Màn Thầu thật cẩn thận ngồi xuống ghế đá bên cạnh nàng và lễ phép hỏi: “Tiểu Xuân đại tiên, ngài đang bận sao?”
“Ta vừa xong việc.” Nàng quay đầu lại hỏi, “Sao thế?”
Sóc tinh co quắp bất an mà xoắn xoắn ngón tay, “Thì thông thường vào mùa thu cây sồi sẽ kết quả đúng không?”
“Ờ……” Tiểu Xuân chống cằm suy nghĩ. Nàng ít khi để ý tới việc khai hoa và kết quả của bản thân. Bởi vì khác với những cây bình thường, nàng muốn nở hoa hay kết quả lúc nào đều được.
“Đại khái tầm tháng sau là chín hết, tháng này vẫn còn vài quả xanh.”
Đối phương nghe thế thì càng thêm thẹn thùng mà hỏi: “Vậy tiểu nhân có thể xin hai quả nếm thử mùi vị không?”
Tiểu Xuân: “???”
Thỉnh cầu kỳ quái gì thế?
“A, ngài đừng hiểu lầm.” Thấy nàng khiếp sợ thế là Màn Thầu nhanh chóng giải thích, “Từ lúc tu luyện tới nay ta chưa ăn hạt cây nào nên khá tò mò không biết quả cây sồi trắng sẽ có vị gì.”
Hắn ngượng ngùng gãi gãi mặt, “Ngài cũng biết tộc chúng ta có một tình yêu quyết chí không dời không đổi với các loại hạt.”
Tiểu Xuân: “Các ngươi thật đúng là trung trinh như một……”
Nàng hắng giọng nói, “Cũng không phải không được…… Nhưng hương vị thì cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Tiểu Xuân vừa nói xong là lắc đầu một cái thế là một đống quả rơi xuống. Không bao lâu sau trên bàn đã tích một đống quả cao như núi.
Nàng cầm lấy một quả và nói, “Lúc tâm tình ta tốt thì quả ăn vào sẽ ngọt hơn chút.”
“Thật sao?” Sóc tinh lập tức nhanh nhẹn cắn vỡ lớp vỏ ngoài của một quả sồi.
Hạt của cây sồi trắng có thể ăn sống, không cần luộc chín. Lúc trước ở Bạch Vu sơn không có nhiều chim chóc và thú rừng vì thế mỗi mùa quả rụng đầy đất mà chẳng ai thèm ăn.
Vừa mới ăn xong một quả cả người con sóc kia bỗng nhiên lơ lửng bay lên giữa không trung, “Sao ta lại cảm thấy thân thể có vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng thế nhỉ ……”
Tiểu Xuân trơ mắt nhìn đối phương thản nhiên đậu trên góc bàn. Không ngờ quả cây của nàng còn có công hiệu thế này.
Nàng hứng thú bừng bừng bốc một quả cho vào miệng nhai.
Nhưng cảm giác lâng lâng bay lên không xuất hiện. Chỉ thấy Màn Thầu ở phía sau lưng nhắc nhở: “Đại tiên! Tóc của ngài!”
Tiểu Xuân vừa quay người đã thấy mái tóc đen của mình không ngừng mọc ra, cuối cùng dài tới gót chân.
“Ấy, hóa ra mỗi quả lại có công dụng khác nhau.”
“Để ta thử quả này ——”
Chính ngọ Doanh Chu trở về dùng cơm thì thấy hai kẻ kia đang vây quanh một đống quả sồi mà chơi đến vui vẻ.
Tác dụng của quả cây có thể duy trì chừng một canh giờ. Có quả giúp cường gân kiện cốt, thân nhẹ như yến, sinh sôi, ẩn thân…… Cái này hoàn toàn giống rút thăm, chỉ dựa vào vận khí.
Từ xa Tiểu Xuân đã gọi hắn: “Doanh Chu, ngươi cũng tới ăn thử xem!”
“…… Không cần.” Hắn đang muốn cự tuyệt thì trong tay đã bị ai đó mạnh mẽ nhét một quả sồi.
“Ăn vào rồi thấy có gì thú vị thì báo với ta nhé. Có khi nó lại giúp ngươi tìm được dì nhỏ thì sao?”
“Thần kỳ thế à?”
Doanh Chu đành phải cầm lấy quả sồi và đi vào, miệng vẫn ghét bỏ, “Toàn trò trẻ con……”
Hắn vừa lắc đầu vừa tùy tiện bỏ quả kia vào miệng cắn.
“Tê……”
Hắn nhíu chặt mày.
Chua rụng răng.
Nhân của hạt cũng không ngon. Sau khi nếm xong hắn nhanh chóng quên mất mùi vị này và căn bản không để trong lòng.
Buổi chiều hắn chạy tới hai nhà yêu quái nhưng một nhà đã sớm dọn đi nơi khác, còn một nhà hình như thông tin sai bởi vì ở đó chỉ có một bà lão người phàm.
Doanh Chu đang đi ra khỏi ngõ nhỏ thì thấy mây đen chồng chất trên đầu, chỉ sợ chuẩn bị mưa to thế nên hắn tính toán về Ôn phủ.
Phố xá chen chúc người qua kẻ lại, mùi bánh trái thơm ngọt quanh quẩn. Nhưng trong lúc ấy một mùi nguyên sơ như cánh đồng vắng lặng dưới trời cao trong xanh bát ngát bỗng chui vào mũi hắn.
Hai tai hắn đồng thời dựng lên.
Mùi này……
Hắn đột nhiên ngước mắt và nhìn quanh trên con đường đông đúc.
Nhất định không sai.
Là dì nhỏ của tộc sói xám!
Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết đây có phải tác dụng của quả sồi Tiểu Xuân đưa hay là do đối phương đột ngột xuất hiện. Doanh Chu nhanh chóng đuổi theo hơi thở quen thuộc kia và đi nhanh về phía trước.
Ra khỏi con hẻm hắn lại rẽ vào một ngõ nhỏ khác, chung quanh toàn là dân cư, nhiều chỗ xó xỉnh âm u.
Tốc độ của hắn không chậm nên chẳng bao lâu đã bức đối phương vào một ngõ cụt. Đó là một con hẻm chung của hai dãy phố, phía cuối là một bức tường gạch chất đầy đồ linh tinh.
Mùi lang yêu nồng đậm lắng đọng qua thời gian tỏa ra từ người trước mặt. Quả thực không thể sai.
Nữ tử kia có bộ dạng giống một phụ nhân bình thường, vải vóc trên người tuy không xa hoa nhưng thủ công lại tinh tế. Dù nàng ấy đang đưa lưng về phía Doanh Chu nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng thon dài dưới trang phục bình thường.
Thiếu niên chậm rãi bước một chân vào trong con hẻm nhỏ cho tới khi hoàn toàn đi vào bên trong bóng râm.
Bước chân của hắn chậm rãi, giọng điệu mang theo dò hỏi: “Ngài chính là Khang Kiều của tộc sói xám ở Bắc Hào Sơn ư?”
Hai vai người nọ hơi cứng đờ.
Doanh Chu dám chắc mình đã đoán trúng nên càng thêm tự tin và cất giọng khuyên nhủ: “Ngài không cần phủ nhận bởi ta ngửi được hơi thở của ngài. Trọng Lâu phụng mệnh lão thái thái tới tìm ngài, ta là ……”
Nhưng còn chưa dứt lời nữ tử trong góc bỗng xoay người ném tay áo về phía hắn. Một dòng khí kỳ lạ mang theo vị ngọt làm tê liệt miệng mũi mẫn cảm nhất của loài chó.
Ngay sau đó Doanh Chu chỉ thấy hai mắt tối sầm, trời đất quay cuồng. Hắn ngã xuống và mất ý thức.
**
Một giấc này hắn ngủ hơn canh giờ, trnog mộng hắn mông lung cảm nhận được tứ chi cứng như sắt, gân cốt đều mất hết sức lực, không còn nhẹ nhàng linh hoạt như ngày thường nữa.
Vừa hé mắt hắn đã lại vội nhắm lại sau đó lại mở mắt và thấy bầu trời đêm. Trời đã vào đêm, mưa vẫn rơi, mây đen che trời, sao sáng cũng ảm đạm, ngọn đèn rã rời chiếu lên mặt hắn.
Doanh Chu chớp chớp hai mắt, tròng mắt chuyển động kiểm tra khắp nơi.
Hình như hắn vẫn hôn mê nằm ở con ngõ nhỏ lúc trước.
Nữ nhân kia đâu?
Nghĩ đến đây hắn run rẩy khởi động tay chân và không nhịn được rùng mình. Rốt cuộc dì nhỏ đã dùng thuốc gì mà dược hiệu vẫn chưa tan nhỉ…… Từ từ, tay chân?
Hắn rũ mắt và lặng lẽ nhìn móng vuốt phủ đầy lông xù của mình.
Hả?
Hả??
Hả???
Chuyện gì thế này?
Hắn biến về nguyên hình rồi hả?
Doanh Chu hoảng loạn muốn sờ mặt nhưng chỉ chạm tới cái mõm —— xong đời rồi.
Nhưng không đúng.
Hắn đánh giá bốn bức tường chung quanh và nghĩ kích thước thân thể này quá không thích hợp……
Đúng vào lúc này lỗ tai hắn theo quán tính dựng lên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc nơi xa.
“Tìm được chưa? Bên này cũng không có.”
“Kỳ quái.” Giọng nói của thiếu nữ vẫn vô cùng trong trẻo, “Rõ ràng buổi chiếu hắn nói sẽ tới hẻm nhỏ này tìm một con tê giác tinh, sao giờ trễ thế rồi còn không thấy tin tức gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi ư?”
Giọng của anh họ hắn lạnh lùng vang lên: “Nó lớn thế rồi thì có thể xảy chuyện gì? Mà dù có chuyện thì cũng là do nó học hành không ra gì. Ta đã sớm bảo nó cần tu luyện thêm, tộc sói xám chúng ta……”
Tiểu Xuân vội vàng đánh gãy lời hắn: “A, được rồi, được rồi…… Nếu không chúng ta lại chia nhau ra tìm xem. Màn Thầu qua bên kia, ta đi tới phía trước.”
Tiếng bước chân hỗn độn đan xen.
Khó khăn lắm Doanh Chu mới đững vững trên bốn chân. Nhưng vừa bước được nửa bước thì ngõ nhỏ đã xuất hiện một bóng người. Người ấy đờ ra tại chỗ, bóng phủ lên người hắn.
Tiểu Xuân đứng ở chỗ kia ngây người nhìn chăm chú vào một con chó màu lông xám trắng, hai mắt như sương lạnh.
Một người một chó đứng đó nhìn nhau
Không khí đột nhiên trầm mặc và xấu hổ.
“Ngươi……” Nàng không biết phải nói gì nên chỉ có thể hé miệng ngập ngừng, “…… Không phải Doanh Chu chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]