Chương trước
Chương sau
Tới cuối thu thời gian ban ngày càng ngắn, chẳng mấy khi có ánh mặt trời. Cả người phơi nắng còn chưa ấm thì đỉnh đầu đã âm u.

Doanh Chu cuộn tròn bên vườn hoa trong sân nhỏ ngủ trưa. Anh họ hắn thì vẫn ngồi trước bàn đá tách hạt sồi ăn.

Mà nay cái mũi không còn linh, không giúp được gì nên Doanh Chu rất nhàn tản. Việc hỏi thăm đám yêu quái trong thành Khai Phong cũng tự nhiên bị gác lại, con sóc tinh cũng vô công rồi nghề. Đội ngũ vốn đang bận rộn như đánh giặc đột nhiên nhàn nhã nên hơi không quen.

Trời đông giá rét sắp tới nhưng đầu cành vẫn còn một đám chim chóc rối rít. Tụi nó bé nên không biết là chim gì. Thỉnh thoảng sẽ có một con đánh bạo bay xuống đạp lên lưng con chó lông trắng kia rồi nhân lúc nó không kịp chuẩn bị sẽ nhổ một nhúm lông mềm mại rồi bay đi.

Doanh Chu nhíu mày ngẩng đầu lên nhưng con chim kia bay rất nhanh, vừa cảm nhận được động tác của hắn nó đã tung cánh bay mất. Hơn nữa hắn đang mệt mỏi không mở được mắt nên thấy con chim đã bay đi hắn cũng lười so đo và chỉ lấy đuôi che mặt sau đó tiếp tục vùi đầu ngủ.

Nhưng được một lát con chim kia lại quay lại. Có lẽ có kinh nghiệm lần trước nên nó có vẻ càng thêm thành thạo. Không biết nó nhổ lông Doanh Chu để làm tổ hay gì mà nó dám cúi đầu rút một nhúm to, khí thế kiêu ngạo đạp lên chân hắn định rút lông phần cơ bắp.

Doanh Chu ngủ quá say nên chờ hắn cảm nhận được cơn đau như kim châm thì chân sau đã bị rút một mảng như bị bệnh rụng lông. Hắn nhe răng xoay đầu và há mồm muốn cắn con chim đang ngậm một nhúm lông trắng. Đáng tiếc con súc sinh này hình thể nhỏ, hắn cắn hai lần vẫn không bắt được nó, không giống lúc bắt con chim anh vũ.

Doanh Chu nhìn đùi mình vô duyên vô cớ mất một đống lông thì giận dữ gào lên với con chim đang nhảy nhót trên cành: “Có bản lĩnh thì mày xuống đây! Cái đồ không biết xấu hổ……”

Miệng hắn rõ ràng đang mắng nhưng tiếng phát ra lại hoàn toàn khác.

“Gâu ——!”

Doanh Chu: “???”

Hắn ngây người kinh ngạc.

Hắn chấn động mà ngây ra tại chỗ, gần như không thể tin được những gì mới vừa nghe xong. Trong lúc ấy hắn cũng quên luôn ý định tính sổ con chim ngu ngốc kia mà chỉ cúi đầu thử lên tiếng.

“Ư… Ử……”

Tiếng ư ử của loài chó phát ra từ cổ họng, ngẫu nhiên còn mang theo chút gầm rú không cam lòng.

Không được, không được rồi…… hắn không nói được nữa rồi. Tại sao lại như vậy?!

Là do yêu lực bị giam cầm lâu hay là…… dì nhỏ đã thi chú nào đó trên người hắn?

Doanh Chu đột nhiên ý thức được cái gì đó.

Không ai hiểu con đường yêu pháp của Khang Kiều, chẳng lẽ lâu ngày không giải được chú thuật thì hắn sẽ hoàn toàn biến thành thú và cuối cùng…… biến thành một con chó hàng thật giá thật à?

Nghĩ đến đây Doanh Chu lập tức toát mồ hôi lạnh.

Không thể tiếp tục thế này nữa, hắn phải tìm cách…… Hắn phải nghĩ cách!

Thiếu niên tức khắc trở nên hoảng hốt chạy vụt tới hậu viện rồi lại chạy như điên khắp Ôn phủ. Nha hoàn đang cầm khay trà bị hắn dọa sợ thì hét liên tục, cuối cùng vất vả lắm mới không đánh vỡ cốc chén.

Doanh Chu đang chạy tới cửa tròn của hoa viên thì thấy Tiểu Xuân cầm bánh ngọt đi tới đình hóng gió.

Nàng thấy hắn thì vui vẻ gọi: “A, Doanh Chu! Tới ăn điểm tâm ——”

Tiểu Xuân……

Hắn vội rụt chân ra ngoài, rồi không tự giác mà lùi lại phía sau.

“Ngươi làm sao thế?” Nhận thấy hoang mang lo sợ của hắn thế là Tiểu Xuân giơ điểm tâm lên và cúi người tới hỏi, “Xảy ra chuyện gì à?”

Doanh Chu ngóng nhìn tầm mắt của nàng ở trên cao và trong lòng tràn ngập kháng cự.

Không được, không thể để nàng biết.

Hắn không muốn gâu gâu với nàng, quá mất mặt.



Lòng tự trọng dâng lên khắp mạch máu, cuối cùng hắn cẩn thận gìn giữ chút tâm tư chưa bày tỏ với ai.

Nghĩ thế nên hắn cắn răng quay đầu lặng lẽ chạy về phía trước, rẽ một cái và biến mất.

“Ơ, Doanh Chu?”

Tiểu Xuân ở trong này thì cực kỳ mơ màng không hiểu gì.

Hắn chạy một vòng thật lớn về phòng mình thì thấy Trọng Lâu vẫn đánh vật với đám quả sồi chất đống như núi. Thấy em họ nhà mình thất thểu chạy về hắn còn chào hỏi: “Ế, có tâm tình tới thăm ta cơ à?”

Đối phương lại chẳng thèm ừ hữ mà chạy tới trước đống quả sồi rồi thoáng đánh giá sau đó cúi đầu ăn ngấu nghiến quả cây vừa chua vừa chát.

“Hơ.” Trọng Lâu bị động tác của hắn dọa ngây người. Nhưng khó có lúc thấy hắn tích cực như thế nên Trọng Lâu chỉ ngây ra một khắc là lập tức vui vẻ nói, “Được đó, cũng biết giúp ca ca gánh vác.”

Nói xong hắn vỗ một cái lên lưng con chó lông trắng rồi vuốt ve qua lại một cách hớn hở: “Vì phần tâm ý này nên ngày mai ca ca nhất định sẽ chỉ bảo cho đệ ít công phu!”

Doanh Chu không thích cảm giác bị anh họ xoa đầu nhưng giờ phút này hắn cũng bất chấp, chỉ dồn toàn lực gặm quả dại với mong muốn kích thích khướu giác.

Nếu không nhanh chóng tìm được dì nhỏ thì chỉ sợ hắn sẽ thật sự gặp nguy hiểm!

Lúc hắn đang liều mạng che giấu biến hóa của thân thể đồng thời tích cực giúp Trọng Lâu tìm người thì ngày 15 đã lặng lẽ tới.

Vạn dặm trời quang không gió không mây, xanh tới độ trong vắt. Mười lăm là ngày rằm, hay còn gọi là ngày trăng tròn.

Chẳng có ai phát hiện đã 2-3 ngày Doanh Chu chưa mở miệng nói chuyện.

Tiểu Xuân đi ra từ phòng bếp và xách theo hộp đồ ăn nóng hầm hập sau đó đẩy cửa bước vào. Vừa đặt chân vào phòng nàng đã dẫm lên một cái bình hoa đang phơi thây trên mặt đất và suýt thì ngã chổng vó. (Truyện này của trang runghophach.com) Trong phòng là một mảnh hoang tàn hỗn độn thế là nàng thở dài và đặt thức ăn lên bàn.

Hai con chó một trước một sau chạy đuổi nhau ra ngoài, đâm loảng xoảng. Có lẽ cả hai không kịp phanh nên lập tức đụng cái rầm vào tường nhưng chẳng ai kêu đau.

Tiểu Xuân ra hiệu gọi con chó con, “A Vượng, sao mày lại cắn mọi thứ tanh bành lên rồi?”

Con chó nhỏ rì rầm cọ cọ tới trước mặt nàng, bộ dạng rất là oan uổng.

“Thôi đừng nức nở nữa.” Nàng chống nạnh bày ra tư thế rồi mắng, “Ngồi đàng hoàng, đừng giả ngu giả ngơ lừa tao.”

Con chó con chỉ đành nghe lời ngồi phịch xuống nhưng nó vẫn không yên, miệng liên tục nức nở về phía Doanh Chu.

“Không phải tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi à? Hiện tại chúng ta đang ở nhờ trong nhà người khác, mày gạt đổ đồ đạc là chúng ta sẽ phải bồi thường tiền đó.”

Con chó con gấp đến độ mũi hừ hừ, chân dậm dậm sau đó lặng lẽ liếc xéo Doanh Chu, bộ dạng muốn giải thích.

“Đừng nhìn đông nhìn tây, mày tập trung nói chuyện với tao đi.” Tiểu Xuân vặn cái đầu nhỏ của nó lại, “Tao còn chưa nói xong đâu —— mày làm thế này tao rất khó xử. Chúng ta ăn của người ta, uống của người ta lại còn gây nhiều phiền toái như thế thì tao biết giải thích với Ôn cô nương như thế nào.”

Con chó con gấp tới độ lưỡi cũng xoắn lại, cổ nức nở một lúc mới không nhịn được gâu một tiếng.

Tiểu Xuân: “Vẫn theo quy củ cũ, giảm một nửa cơm của mày.”

Con chó con: “……”

Nó oan quá mà!

Lúc Doanh Chu ăn cơm vẫn an tĩnh và nhã nhặn như trước. Tiểu Xuân ở bên cạnh nhẹ vuốt lông cho hắn sau đó chống cằm nói chuyện phiếm.

“Ta mới vừa đi dạo Hồng Kiều với Ôn Huệ. Khu gần bến tàu thực sự náo nhiệt. Ngươi biết không, hóa ra nơi này còn có du hồ, có thuyền, có thể ngồi trên thuyền nghe người ta hát, diễn kịch, uống rượu. Ôn cô nương đã mang ta đi thưởng thức một lần, nàng còn nói tới ban đêm không khí càng tốt hơn……”

Hắn dùng cơm canh sau đó liếm miệng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng chăm chú.

“Tuy chơi vui nhưng ta vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.”



Tiểu Xuân không gãi cằm cho hắn nữa mà buồn bã ôm lấy mặt nói, “Ừ…… Trước kia ta luôn muốn ngươi biến về nguyên hình để ta có thể thoải mái sờ chán thì thôi. Nhưng mấy ngày nay một mình ta ra ngoài ăn nhậu chơi bời, lên phố ngắm hàng quán nhưng lại không có ngươi ở bên cành trò chuyện nên ta cảm thấy rất cô đơn…… Doanh Chu, ngươi mau biến về hình người đi.”

Nàng nằm bò ra bàn, ngón tay nhẹ nghịch móng vuốt của hắn, “Ta vẫn muốn cùng ngươi ra ngoài đi chơi.”

Con sói kia ngồi xổm trên ghế và chăm chú nhìn nàng. Những lời nàng nói rơi vào tai hắn sao mà mông lung mơ hồ không giống thật. Giống như trước mặt hắn là một tầng sương mù, Doanh Chu không hiểu nàng đang nói cái gì, vì thế hắn càng thêm lặng lẽ cân nhắc khẩu hình của nàng.

Nhưng tầm mắt hắn bị cái mõm dài che mất nên chỉ có thể nghiêng đầu đổi hướng lắng nghe, muốn xem nàng nói chuyện.

Tiểu Xuân……

Đang nói cái gì nhỉ?

*

Tới chạng vạng gió to nổi lên, tuy không thấy sương giá nhưng nhiệt độ không khí lạnh hơn ngày thường vài lần. Ôn Huệ sai người đưa chăn gấm, than sưởi và lò sưởi tay tới, đồng thời mang theo ít lê cho Tiểu Xuân nếm thử.

Nhân lúc đám nha hoàn đang ở trong phòng bận rộn nàng ôm lấy bao tay đứng trên hành lang nhìn hai con chó đang đánh nhau náo nhiệt. Hiển nhiên là Doanh Chu chơi đến điên rồi, cũng may con chó con kia sức lực tràn trề, bị đuổi chạy vòng quanh mà vẫn vui vẻ một cách ngây ngô.

Tiểu Xuân cầm một quả lê và dùng sức bóp. Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng thế là quả lê đã bị bổ thành mấy miếng. Nàng đưa cho Ôn Huệ ăn và hỏi: “Ngươi có thấy gần đây cử chỉ và hành vi của Doanh Chu càng giống chó hơn không? Đã lâu hắn chẳng thèm trả lời ta.”

Ôn Huệ cầm một miếng lê và không hề để bụng: “Phải không? Hạizzz, không phải khuyển yêu đều như thế à? Là thiên tính ấy.”

Nàng ấy xua xua tay, cảm thấy nàng đang nghĩ nhiều, “Ngươi xem người ta đang chơi vui thế kia cơ mà.”

Tiểu Xuân cầm một quả nho nhìn hai con chó đang đuổi chạy lung tung khắp sân thì vẫn cảm thấy lo lắng bất an.

“Thật sự là do thiên tính sao……”

Chưa đến giờ Tuất trăng thu đã treo cao trên bầu trời. Mây trời như vài sợi sương mù vắt qua mặt trăng và nhanh chóng bị gió thổi bay.

Tối nay không hiểu sao mặt trăng lại có vẻ to hơn một chút. Nó bình thản treo trên bầu trời, ánh sáng bao trùm thế gian, thậm chí còn sáng hơn ánh đèn của những nhà cao cửa rộng.

Doanh Chu ngồi ngay ngắn bên cửa sổ và ngửa đầu nhìn trăng tròn nơi xa, cái đuôi vốn không yên phận nay lặng lẽ không nhúc nhích.

“Doanh Chu, Doanh Chu?”

“Doanh Chu, ngươi đang ở đâu?”

Tiểu Xuân tìm trong ngoài phòng nửa ngày rốt cuộc cũng thấy hắn ở một góc của bệ cửa sổ, “Aizzz, ta tìm ngươi nãy giờ, sao lại không trả lời ta thế……”

Nhưng hắn không nói một lời, cũng không đáp lại.

“Doanh Chu?”

Nàng mơ hồ cảm giác được chút khác lạ nên giơ tay lên vỗ lưng hắn. Nhưng lòng bàn tay nàng lại chạm phải da thịt nóng như lửa của hắn.

Tiểu Xuân hoảng sợ rụt tay về và kinh ngạc nhìn Doanh Chu, “Ngươi…… bị sốt ư?”

Cùng lúc ấy ở trong viện nhỏ phía tây Trọng Lâu đã ăn xong hai trăm cân quả sồi nhưng vẫn chưa từ bỏ mà tiếp tục ăn đống quả sồi còn lại. Hắn há miệng cắn hạt sồi sau đó đờ mặt ra nhai nhuốt. Đột nhiên lỗ tai hắn dựng lên.

“A!” Hắn kinh ngạc nhảy dựng lên, “Thấy rồi, thấy rồi! Rốt cuộc cũng ăn đúng quả rồi!”

Đúng là ông trời đãi kẻ cần cù, công sức không phụ người. Đợi thật lâu cuối cùng khướu giác của hắn cũng nhạy hơn. Hắn quả thực vui tới mức muốn khóc, tay nắm chặt, “Mùi hương quả nhiên rõ ràng!”

Trọng Lâu giật giật cánh mũi ngửi ngửi, “Thật gần, tầm trăm trượng…… Không, 50 trượng, 30 trượng. Từ từ, chẳng lẽ dì nhỏ đang ở trong Ôn phủ sao? Hóa ra lại gần như vậy ư?!”

Cũng chính vào lúc này một tiếng sói tru giận dữ vang lên, theo sau là tiếng chim chóc náo loạn tan tác. Hắn quay đầu nhìn về phía đông thì thấy một vầng sáng màu đỏ bùng lên sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại và chui vào một căn phòng.

Chỗ kia hẳn là phòng của Tiểu Xuân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.