Chương trước
Chương sau
Sau khi trở lại Ôn phủ Khang Kiều nhốt mình trong phòng và trước sau như một canh giữ bên giường của Ôn lão thái gia. Nàng tiếp tục chăm sóc hắn từ uống thuốc, uống cháo, ngẫu nhiên sẽ đỡ hắn tản bộ bên ngoài.

Chỉ thế mà thôi.

Chẳng ai biết du hồn bị vứt bỏ có quay trở lại thân thể nàng hay chưa, cũng không biết vị phụ nhân này hiện tại là Khang Kiều hay du hồn đã phiêu đãng vài thập kỷ kia. Chẳng hiểu du hồn ấy đã thấy gì trong nơi thần trí sâu thẳm của nàng.

“Ý của tiểu cô mẫu là đợi ông lão kia qua đời, lo xong hậu sự thì nàng ấy sẽ tự trở về núi, chúng ta không cần đợi.”

Trọng Lâu ngậm một nhánh cỏ làm tăm xỉa răng, “Rốt cuộc không biết lúc nào ông ấy mới quy thiên nên chúng ta cứ ở lại đây cũng không thích hợp. Nhìn thế nào cũng giống Hắc Bạch Vô Thường chờ câu hồn ấy.”

Hắn nói xong là ném nhánh cỏ đi và nhảy khỏi bồn hoa rồi nói với Doanh Chu, “Đệ còn đang bị thương nên chúng ta sẽ nghỉ ngơi hai ngày này. Dù sao đây cũng là nhà của cô mẫu, ở thêm vài ngày cũng không sao.”

Mấy ngày này có quá nhiều việc phát sinh, bất kể là bắt trộm hay việc Doanh Chu mất đi thần trí đều khiến thể xác và tinh thần mọi người mỏi mệt. Ngay cả người hào sảng như Ôn Huệ cũng mang bộ dạng mất hồn mất vía và muốn về phòng sớm.

Tiểu Xuân dọn chậu cây của mình tới cửa sổ để nó hứng ánh trăng sau đó dùng khăn tay dấp nước lau bụi trên lá.

Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Tiếng không quá to, còn mang theo chút thử.

Nàng vừa quay đầu đã thấy bóng dáng cao gầy của Doanh Chu đứng bên ngoài. Chỉ có nửa người hắn được ánh nến trong phòng chiếu vào nhưng dưới ánh sáng bập bùng ấy lại làm cho từng đường nét trên khuôn mặt hắn trở nên góc cạnh hơn ngày thường.

“Doanh Chu!”

Tiểu Xuân bỏ cái khăn qua một bên và chạy tới trước mặt hắn.

Ánh mắt Doanh Chu lập tức mang theo ấm áp mà đuổi theo từng động tác của nàng.

“Ngươi còn chưa đi nghỉ à?”

“Ta đang định đi ngủ đây.” Nàng nói xong lại giảo hoạt nhướng mày giống như đã đoán được hắn sẽ tới, “À… Ngươi tới để xin lỗi hả?”

Tiểu Xuân hưng phấn giơ tay ra, “Hôm nay ngươi mang đồ ăn ngon gì tới vậy?”

Hắn cong ngón tay búng một cái vào lòng bàn tay nàng và nói: “Ta chẳng mang cái gì…… Bây giờ muộn quá rồi, mai ta sẽ dậy sớm ra ngoài mua đồ ăn cho ngươi.”

Cuối cùng hắn cẩn thận nhìn nàng, “Ta muốn tới… để xem vết thương của ngươi đã khôi phục tới đâu rồi.”

“A……”

Tiểu Xuân nghe thấy thế thì không quá để ý quay đầu đi và cố gắng nhìn lưng mình, “Đã khỏi hẳn rồi, cũng chẳng cần băng bó. Ta chỉ bị thương ngoài da nên lành cũng nhanh.”

Doanh Chu vén vạt tóc dài vương trước mặt nàng để lộ bả vai và cổ. Dưới ánh đèn lập lòe phía sau cổ nàng xuất hiện một cái lỗ to bằng hạt đậu xanh như ẩn như hiện. Khi nàng nói chuyện da thịt theo động tác của cơ bắp nên bị kéo căng ra và chảy chút chất lỏng.

Tiểu Xuân: “Aizzz, ta nói thật đó, sao ngươi lại không tin……”

“Suỵt ——” hắn bỗng cắt ngang lời nàng, ánh mắt nghiêm túc và chăm chú.

Bên giá cắm nến là một con thiêu thân đang lượn quanh. Nó ngửi được mùi nhựa ngọt thì chậm rãi đổi hướng và chui vào đầu vai nàng hút chất lỏng một cách thoải mái. Doanh Chu phất tay đuổi vài lần nó mới lưu luyến bay đi.

Hắn dùng tay chỉ chỗ kia và nói, “Còn một dấu răng.”

Tiểu Xuân duỗi tay một sờ và kinh ngạc than: “Đúng thật… chẳng trách ta lại cảm thấy ngứa như thế.”

“Ấy, đừng chạm vào.”

Doanh Chu kéo tay nàng xuống và bỗng nhiên thấp giọng nói “Chờ một chút”.

Sau đó hắn cúi đầu dán tới, gần như ôm nàng vào lòng và dán môi mút chỗ bị thương.

Gió thu se lạnh khiến môi lưỡi càng thêm nóng bỏng, đầu Tiểu Xuân như nổ tung. Đầu tóc nàng lập tức mọc đầy lá xanh sau đó tụi nó nhanh chóng rụng đầy đất.

Nàng cứ thế trợn mắt thật to còn Doanh Chu thì bình thản buông tay sau đó tặc lưỡi như suy tư lại như bình phẩm gì đó.

“…… Đúng là rất ngọt.”

Da thịt lộ ra ngoài không khí gặp gió lạnh thì hơi run lên nhưng sau đó không hiểu sao cả người nàng lại nóng bừng, làn da đỏ ửng.



“Đương, đương nhiên.” Tiểu Xuân ấp úng lắp bắp nhưng trong lòng lại nảy lên nghi ngờ.

Thật sự ngọt thế à?

Vốn nàng định chấm một chút để nếm thử nhưng đáng tiếc chỗ bị thương đã đóng vảy nên chẳng còn nhựa chảy ra nữa.

Nàng vẩy ngón tay một cái thế là cỏ cây mang theo bọt nước nhanh chóng lấp kín dấu răng kia. Chút ánh sáng màu xanh như đom đóm lóe lên rồi mọi thứ lại khôi phục như ban đầu.

Thành Khai Phong vừa bước vào đông gió đã thổi ào ào mãi tới lúc này mới ngừng. Ánh trăng cũng không xán lạn như ngày thường, cả bầu trời u ám hơn nhiều.

Vốn Tiểu Xuân định mời hắn vào ngồi một lát nhưng vừa quay người nhìn ra cửa số nàng đã đột nhiên “A” một tiếng.

Doanh Chu theo ánh mắt nàng và khó hiểu nhìn về phía trước: “Sao vậy?”

“Không có trăng.”

Nàng đi tới chỗ cửa sổ và tiếc hận thò đầu ra thì thấy ngân hà trên cao bị mây đen che khuất. Có lẽ mây này theo gió thổi vừa nãy mà tới, còn ánh trăng cũng vì thế mà chẳng thấy tăm hơi.

“Ngươi đang phơi cây non của mình à?” Doanh Chu chợt hiểu ra.

“Đúng vậy.”

Hắn nghĩ nghĩ và nói: “Ta mang ngươi tới chỗ khác, hẳn ánh trăng nơi ấy sẽ tốt hơn.”

Trên mái hiên của căn phòng dành cho khách, đặc biệt là chỗ gần mái cong có rêu phủ kín, đã thế vào đêm còn có sương nên dưới chân hơi trơn trượt.

Doanh Chu đặt chậu cây non ở một bên sau đó quay lại vươn tay ra đỡ nàng: “Cẩn thận một chút.”

Trên mái nhà lợp ngói là sương đêm đọng đầy. Đúng lúc bọn họ ngồi an ổn thì mây mù tan đi để lộ một góc cho ánh trăng chiếu xuống như dòng suối bạc lóng lánh.

Ngũ quan của hắn trở nên mềm mại dưới ánh trăng. Hắn đặt hai tay lên đầu gối và quay đầu do dự một lát mới gọi nàng: “Tiểu Xuân.”

Đối phương mới vừa duỗi hai chân nghe thấy thế thì tùy tiện ừ một tiếng.

“Ngày hôm qua ngươi……” Doanh Chu ngừng lại một chút mới nhìn sườn mặt của nàng và hỏi, “Vì sao hôm qua ngươi lại thu vỏ sồi lại?”

Đột nhiên bị hỏi thế là nàng không biết phải nói thế nào. Ánh mắt nàng nhìn dải ngân hà bên trên sau đó chống cằm tự hỏi một lát.

“Đại khái là…… vì ta muốn cứu ngươi về.”

Tiểu Xuân nói xong thì chậm rãi gật đầu, “Bởi vì ta phát hiện ra nhị biểu ca của ngươi muốn diệt trừ ngươi để tránh hậu hoạn. Dì của ngươi thì muốn phong bế kinh mạch và linh lực của ngươi…… Bọn họ đều không để bụng tới sống chết của ngươi nên ta cũng không thể không để bụng được. Nếu không chẳng phải ngươi sẽ rất khổ sở sao?”

Nàng nói xong là quay qua nhìn hắn.

Doanh Chu rũ mi mắt và mím môi thấp giọng nói với vẻ tự ti, “Nhưng nếu ta không thể khống chế sức lực…… và thật sự cắn ngươi bị thương thì sao?”

Kỳ thật hắn cũng đã cắn nàng bị thương rồi.

“Ừ……” Nàng ngồi một bên trầm tư suy ngẫm một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói một cách kiên định, “Ta cảm thấy ngươi sẽ không làm thế.”

Hắn lập tức hỏi, “Vì sao?”

“Không biết vì sao, ta chỉ cảm thấy ngươi sẽ không làm như thế thôi.” Tiểu Xuân nói chuyện chẳng theo đạo lý nào, “Hơn nữa lúc sau ta luôn nghĩ nếu ta sớm phát hiện ra ngươi không thích hợp rồi sớm tìm anh họ ngươi để thương lượng cách đối phó thì có phải sẽ tránh được sự việc ngoài ý muốn hôm đó hay không. Nói đến cùng vẫn là ta thất trách. Chúng ta ở chung một chỗ mà ta chẳng phát hiện ra cái gì.”

Càng nói nàng càng cảm thấy có lý, “Cho nên ta để ngươi cắn một miếng cũng không sao.”

Doanh Chu ngồi ở bên cạnh lắng nghe từng câu từng chữ của nàng. Hai mắt hắn từ đầu đến cuối đều không rời khỏi nàng. Đôi mắt sáng ngời ấy lặng lẽ nhìn người trước mặt, trong con ngươi như có ngân hà lộng lẫy chảy xuôi, giống như muốn ôm lấy nàng giấu trong đáy mắt.

Lúc Tiểu Xuân nói xong một câu cuối cùng hắn bỗng cúi người và không nhịn được khẽ cắn lên chóp mũi của nàng.

Động tác của hắn rất nhanh, tới độ khó khăn lắm nàng mới nhận ra chút ẩm ướt nơi chóp mũi.

“?”

“???”



Tiểu Xuân ngây ra, đầu lắc lư vì không biết chuyện gì mới xảy ra. Còn Doanh Chu thì vẫn ung dung ở đối diện, miệng cười, mắt trong veo không chút chột dạ, thậm chí còn có vài phần bỡn cợt không dễ phát hiện.

“Có, ngươi có ý gì?” Nàng không hiểu gì cả, “Vì sao lại cắn mũi ta?”

Khóe mắt hắn hơi cong cong, khó có lúc nhìn lên mặt trăng ở cao cao và ra vẻ bí ẩn, “Ngươi có biết trong lang tộc mà cắn chóp mũi tức là thế nào không?”

Nàng không hề do dự đã lắc đầu luôn: “Đương nhiên không biết.”

Đương nhiên nàng không biết.

Doanh Chu rũ mắt sửa sang lại vạt áo, “Vậy hôm nào ngươi đi hỏi biểu ca của ta đi.”

“Sao ta lại phải hỏi hắn, ngươi không thể nói cho ta được à?” Tiểu Xuân cảm thấy rất khó hiểu nên duỗi tay kéo ống tay áo của hắn muốn hắn quay mặt qua.

“Không được, cái này ta không thể nói với ngươi được.” Doanh Chu xoay mặt về phía khác. Nhân lúc nàng không nhìn thấy hắn trộm cười sau đó nhanh chóng nín thinh.

“Vì sao?”

Nói chuyện với con sói kia phiền lắm, bởi vì khả năng lớn là hắn sẽ lôi kéo nàng bắt luyện đao với hắn trước rồi mới chịu nói chuyện tử tế. Nhưng Tiểu Xuân thật sự tò mò vì thế nàng không nhịn được nhì nhèo, “Nói cho ta đi, nói cho ta đi mà.”

Khó có lúc Doanh Chu không bị dao động, “Không được.”

Nàng lập tức dán mặt lên cánh tay hắn: “A —— nói cho ta đi, Doanh Chu, Doanh Chu, Doanh Chu……”

*

Vừa vào đông trời đất đã âm u, chẳng có mấy ngày có trăng. Trong thành cũng nhanh chóng đón ngày tuyết đầu mùa.

Tuyết không dày, chỉ có một tầng hơi mỏng và nửa ngày đã ngừng. Người đi đường qua lại giẫm đạp khiến tuyết tan ra tạo thành đống bùn lầy, thoạt nhìn đường phố không được sạch sẽ cho lắm.

Cũng chính vào lúc này ba người Doanh Chu từ biệt Ôn gia.

Đồ bị mất đã lấy về, người muốn tìm cũng đã tìm được lại cũng ăn chơi đủ rồi nên quả thực nên khởi hành.

Khang Kiều chỉ tiễn họ tới cửa lớn của phủ. Không biết có phải nàng còn chưa thích ứng với một phần tính cách của mình hay không mà đặc biệt kiệm lời nhưng mặt mày kia lại ôn hòa hơn dĩ vãng rất nhiều. Nàng ấy mỉm cười gật đầu chào họ một cách bình dị gần gũi coi như thay lời chia tay.

Ôn Huệ và Màn Thầu thì đi theo cả đám tới tận cửa bắc thành Khai Phong.

“Tiểu Xuân, chờ ngươi trị hết bệnh phải trở về thăm ta nhé.” Ông Huệ luyến tiếc kéo tay Tiểu Xuân rồi nhét một tay nải chứa đầy ngân phiếu vào tay nàng.

“Nếu cha ta tới nơi khác làm quan ta sẽ nhờ người chuyển lời cho các ngươi.”

“Biết rồi, ta sẽ về thăm ngươi.”

Tuy nói thế nhưng chính nàng cũng hiểu rõ chuyện không đơn giản. Chờ cây sồi trắng ở Bạch Vu Sơn được chữa khỏi thì có lẽ nàng sẽ phải rời khỏi thế giới phồn hoa này và trở về núi trải qua những ngày tháng cô tịch trước kia. Nàng sẽ lại là cái cây khổng lồ canh một góc núi hoang.

Khi nào mới có thể quay lại là câu trả lời quá xa vời đối với nàng.

Nhưng nàng không dám nói ra lời này với Ôn Huệ bởi nói ra sẽ chỉ khiến mọi người thêm buồn. Thôi thì coi như để lại chút hy vọng cho cả hai bên.

“Đúng rồi, ngươi và mẹ kế……” Tiểu Xuân không biết phải hỏi thế nào, “Có khỏe không?”

“Khá tốt.” Ôn Huệ cảm thán, “Dù đã biết thân phận thật của nàng nên ngẫu nhiên chúng ta cũng sẽ thấy hơi gượng gạo nhưng dù sao thì trước tới giờ hai bên cũng ít khi tiếp xúc. Kỳ thật ngươi đừng thấy nàng ấy hung dữ, thật ra mẹ kế đối xử với ta khá nhân nhượng, cũng ít khi khó xử ta.”

Tiểu Xuân: “Vậy là tốt rồi.”

Con sóc lùn tịt kia vẫn muốn ở lại phủ Khai Phong. Lúc này hắn xách theo một túi quả sồi Tiểu Xuân đưa cho và cảm động lau nước mắt.

Với sự lưu luyến của đoàn người đưa tiễn, ba con yêu quái rời khỏi cố đô phồn hoa. Bọn họ bỏ lại những phồn hoa náo nhiệt và hướng về phía bắc của Trung Nguyên.



------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.