Sau khi Lý Ngạn Thanh rời khỏi phòng ăn, không khí nơi này lại càng trở nên nặng nề hơn. Lý lão gia tử không muốn cho Lý Ngạn Thanh về, nhưng dù sao cũng là năm mới, con cháu đều đang nhìn, ông cũng không muốn làm mất mặt vợ mình. Dù sao nó cũng không đi xa, vẫn ở trong thành phố này, hôm nào kêu người đón nó về cũng được. Lý lão gia tử biết vợ mình trước kia khi ở nhà mẹ đẻ đã chịu quá nhiều bực tức vì chuyện con riêng, cho nên đối với thân phận mẹ con Trương Minh Nghiên, bà cực kỳ không vừa mắt, Trọng Nham được đón lên đây hơn nửa năm, chưa từng gặp mặt mà bà ấy cũng không chủ động yêu cầu gặp dù chỉ là liếc nhìn một cái.
Trong vấn đề này Lý lão gia tử có cái nhìn khác với bà. Lý Ngạn Thanh cũng được mà Trọng Nham cũng thế, đều là con cháu nhà ông, đều là nòi giống Lý gia. So với trăm năm cơ nghiệp của Lý gia mà nói, coi trọng xuất thân con vợ cả hay con vợ bé căn bản không có ý nghĩa, mà phải xem ai là người làm rạng rỡ Lý thị mới là quan trọng nhất. Đám đàn bà con gái kiến thức nông cạn, trong mắt chỉ có con mình sinh ra, cả ngày chỉ biết so đo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, chậc.
Lý lão gia tử tiếp nhận chén rượu thằng con rót cho nhợt nhạt nhấp một hơi: “Sao Trọng Nham không về dập đầu?” Lý Duyên Lân ở Pháp không về được, đó là bất đắc dĩ. Nhưng chuyện tế tổ lớn như vậy, sao Trọng Nham cũng không biết đường trở về mà thắp một nén hương? Ông nhìn lướt qua sắc mặt của Lý lão phu nhân, lại nhìn nhìn Trình Du vẫn im hơi lặng tiếng, thản nhiên nói rằng: “Bình thường thì không nói, nhưng năm mới, quy củ gia tộc vẫn phải tuân theo.”
Lý Thừa Vận vội nói: “Đứa nhỏ này hiếu thuận, vừa nghỉ đã về thăm bà ngoại dưới quê, bà ngoại nó sức khỏe không tốt, mấy ngày trước mới làm kiểm tra. Con đoán… nó là muốn chăm sóc bà, nên không đi được.” Có thể tránh né được, nó tuyệt đối sẽ không chạy tới nhà chính Lý gia đón năm mới. Lý Thừa Vận vô cùng khẳng định điều này. Nhưng lời này ông không thể nói rõ, bản thân mình bị con trai ghét bỏ thì không sao, nhưng nếu để hai vị lão nhân biết được, chỉ sợ sẽ chịu không nổi.
Lý lão phu nhân nhíu nhíu mày, không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ một đứa con riêng nuôi bên ngoài, không quy không củ, có gì để nhớ thương. Nếu thật sự đưa về Lý gia, nói không chừng còn bị thân thích bằng hữu chê cười.
Trình Du vẫn thực bình tĩnh. Bà nghe Lý Duyên Kỳ nói Trọng Nham từ trước cho tới giờ chỉ gọi Lý Thừa Vận một tiếng “Lý tiên sinh”, lại biết nó tự kinh doanh riêng, không chịu về Lý gia, thái độ kiên quyết mười phần, bà tự nhiên cũng không còn lo lắng gì. Có khi trong lòng Lý lão gia tử và Lý Thừa Vận đều biết rõ nhưng chẳng qua không nói ra miệng, sợ mất mặt mà thôi.
Khó khó nhọc nhọc ăn xong bữa cơm tất niên, hai vị lão nhân cùng Lý Thừa Vận và Trình Du đi chơi mạt chược. Mấy năm trước đây khi sức khỏe Lý lão gia vẫn còn tốt, mỗi khi đến giao thừa, Lý gia toàn tộc đều tập trung lại một chỗ tế tổ rồi náo nhiệt qua đêm giao thừa. Sau này Lý lão gia tử không còn sung mãn như trước, không thể chịu nổi một phen gây sức ép như vậy, liền đổi thành già trẻ lớn bé toàn gia tộc tụ hội trước năm mới đi tế tổ rồi sau đó các gia đình tự về nhà đón năm mới, không khí dần trở nên thanh tĩnh.
Lý Duyên Kỳ không có hứng thú với mạt chược này nọ, nhưng người lớn trong nhà còn chưa giải tán, anh cũng không thể bỏ đi trước được, bởi vậy trong lòng dù không kiên nhẫn nhưng vẫn phải bồi bên cạnh bưng trà rót nước.
Lý lão gia tử thình lình hỏi Lý Thừa Vận: “Trong buổi họp thường niên của tập đoàn, con nói muốn giảm bớt đầu tư nước ngoài?”
Lý Thừa Vận kể lại cuộc nói chuyện lần đó với Trọng Nham, thấy Lý lão gia tử biểu tình không cho là đúng, liền giải thích: “Kỳ thật con cũng biết Lý thị mấy năm nay khuếch trương quá nhanh, cần có thời gian hảo hảo tiêu hóa. Một khi việc đầu tư xuất nhập khẩu có vấn đề, sẽ khiến việc quay vòng tài chính của chúng ta gặp phiền toái lớn.”
Lý lão phu nhân rõ ràng không tin là Trọng Nham đã nói như vậy: “Không lầm chứ? Trọng Nham mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa tốt nghiệp trung học đâu, nó thì biết cái gì?”
Lý lão gia tử thản nhiên liếc mắt nhìn sang Lý Duyên Kỳ vẫn trầm mặc không nói một bên, lắc đầu: “Ta thấy con có vẻ rất coi trọng thằng nhóc đó.”
Lý Thừa Vận nghĩ nghĩ nói: “Nó có chút nhãn lực.” không phải ai cũng có thể trong nửa năm đem hai trăm vạn biến thành hai nghìn vạn, mà còn ngửi được mùi nguy hiểm mà quyết đoán thu tay lại, điểm này rất khó lường.
“Được rồi, không nhắc tới nó nữa.” Lý lão gia tử thần sắc không vui: “Hai cha con con đều là nhân tài kinh doanh xuất sắc, chẳng lẽ còn không bằng một thằng nhóc con chưa tốt nghiệp trung học sao?”
Cả hai cha con nhân tài xuất sắc đồng thời trầm mặc.
Trình Du ở một bên hấp háy khóe miệng, cũng không nói gì. Trong mắt bà, chỉ cần Trọng Nham đừng nhảy ra tranh đoạt với con trai bà là được, còn lại bà mới không thèm quan tâm nó làm cái gì đâu.
Lý Thừa Vận lúc này không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn một chút, lúc trước Lý lão gia tử thúc giục ông đón Trọng Nham lên Bắc Kinh, ông còn tưởng lão nhân gia tuổi cao muốn gần gũi con cháu một chút. Hiện giờ nghe xong lời cha mình nói, lại cảm thấy dường như mọi chuyện không hoàn toàn như vậy, thậm chí khích lệ Trọng Nham hai câu cũng có thể chọc ông ấy mất hứng. Một khi đã vậy, lúc trước ông ấy cần gì phải hao tâm tổn trí, kêu người đón Trọng Nham lên đây làm gì?
Đối đãi với cháu ruột mà không có tình cảm bên trong, vậy ông ấy muốn lợi dụng chuyện gì ở Trọng Nham — hay là đã có chuyện gì xảy ra?
Hơn bốn mươi năm làm con, Lý Thừa Vận bỗng cảm thấy ông có chút không hiểu tâm tư cha mình.
Trương Nguyệt Quế là một người thích náo nhiệt, nên mấy ngày nghỉ tết, Trọng Nham đều sắp xếp những hoạt động vui chơi náo nhiệt: đi xem phim, đi hội chùa, còn tới những “thắng cảnh” nổi tiếng mà bà ngoại vẫn luôn nhắc tới: Đông Lai Thuận và Toàn Tụ Đức (2 cửa hiệu ăn truyền thống lâu đời ở Bắc Kinh). Bà ngoại rất thích lẩu ở Đông Lai Thuận, còn vịt quay ở đó lại cảm thấy bình thường.
Đi dạo vài ngày ở trong nội thành, Trọng Nham lại cùng Lâm Bồi đưa bà ngoại về nông thôn chơi. Nông thôn phương bắc vào mùa đông khắp nơi đều có sương mù xám xịt, cảnh sắc gì cũng không nhìn thấy rõ. Nhưng quang cảnh trong những nhà kính lớn lại một mảnh xuân sắc ý vui, những đóa hoa rực rỡ tranh nhau khoe sắc, hơn nữa, trong phòng thí nghiệm của Lâm Bồi, mấy nụ hoa thành phẩm Mặc Lan đầu tiên đang nhú ra, bà ngoại càng nhìn càng thấy kinh ngạc, nói thẳng ra chính bà sống ngần này tuổi đầu còn chưa từng nhìn thấy hoa lan màu đen, không biết khi nở sẽ có bộ dạng thế nào.
Lại một lần nhìn thấy đóa Mặc Lan yêu thích, tâm tình Trọng Nham phi thường tốt. Có một khoảng thời gian trong năm ngoái, có rất nhiều cửa hàng ăn theo bày bán các chậu bonsai nói là của Ba Mươi Sáu Quận, khiến tác động không nhỏ tới sinh ý của cửa hàng bọn họ, đối với những khách hàng tới hỏi ý kiến, nhân viên cửa hàng chỉ có thể hết lần này tới lần khác giải thích: Ba Mươi Sáu Quận chỉ có 3 cửa hàng chính thức, còn chậu cảnh mua ở những cửa hàng khác đều không liên quan tới bọn họ. Bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm về chất lượng cũng như việc chăm sóc những cây cảnh không phải mua ở Ba Mươi Sáu Quận.
Các cửa hàng ăn theo vẫn luôn là vấn đề lớn, phương diện độc quyền trồng và bán cây vẫn luôn không được quản lý chặt chẽ. Cho nên khi đối diện với vấn đề này, bọn Trọng Nham dù rất khó chịu nhưng lại không có cách gì giải quyết triệt để được. Đến khi nhìn thấy bồn Mặc Lan này, ý chí chiến đấu trong lòng Trọng Nham lần thứ hai dâng trào mãnh liệt, chờ tới cuộc thi hoa lan mùa xuân năm nay, Mặc Lan có thể chính thức đưa vào thị trường tiêu thụ.
Bonsai đã là gì? Có giỏi thì bắt chước Mặc Lan của bọn ông đi!
Trọng Nham đi bộ quanh dãy phòng thí nghiệm một vòng, trong lòng vẫn có chút không nỡ, cậu là một người có lòng nghi ngờ rất nặng, từng có người lẻn vào phòng thí nghiệm của Lâm Bồi, có lần đầu tất có lần hai. Cho dù hiện tại có nuôi hai con quân khuyển, nhưng bao ngoài phòng thí nghiệm là dãy ký túc xá, nếu muốn phá hủy chỗ này, mấy thứ đó không đủ dùng. Cho dù mỗi góc đều lắp đặt camera thì thế nào? Từ đồn công an gần đây nhất chạy tới cũng đã mất ba bốn mươi phút — chỉ khoảng thời gian đó là đã có thể làm được rất nhiều việc. nếu thật sự xảy ra chuyện, báo công an cũng không kịp.
Mà còn chưa tới hai tháng nữa là cuộc thi hoa lan mùa xuân năm nay đã diễn ra, Trọng Nham vuốt ve cây hoa đại diện cho công ty bọn họ đi thi, càng nghĩ càng cảm thấy để Lâm Bồi và phòng thí nghiệm của anh ấy ở đây rất không an toàn.
Nhưng nếu dọn tới thành phố, lại không có chỗ nào đặc biệt thích hợp. Trọng Nham cúi đầu suy nghĩ đi dạo bên ngoài phòng thí nghiệm, trong đầu chợt nhớ tới trước khi lên đại học ở kiếp trước, Lý Thừa Vận đã cho cậu một căn biệt thự ở phía nam thành phố. Hoàn cảnh ở khu đó cũng không tồi, phương diện an ninh cũng rất tốt, quan trọng nhất là căn biệt thự đó rất lớn, đủ để Lâm Bồi muốn làm gì thì làm. Trước và sau biệt thực đều có sân rộng, có thể dựng nhà kính cho Lâm Bồi, trong biệt thự còn có một tầng hầm lớn, có thể dọn toàn bộ phòng thí nghiệm vào đó. Đến lúc đó cho lắp đặt hệ thống cửa an ninh hiện đại nhất, trừ phi có xe tăng bọc thép nếu không đừng ai nghĩ muốn đào được bí mật của Ba Mươi Sáu Quận.
Trọng Nham vội vàng lấy di động ra gọi điện cho Lý Thừa Vận: “Alo, lão Lý?”
Lý Thừa Vận: “…”
Trọng Nham thấy đầu dây không có thanh âm, lại alo alo gọi hai tiếng: “Lão Lý? Lão Lý? Lão cha?”
Lúc này Lý Thừa Vận mới xuất một hơi hờn dỗi: “Có chuyện gì?”
Trọng Nham đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi chút, có phải ông có một căn biệt thự ở phía nam thành phố không?”
Lý Thừa Vận kéo dài giọng: “Vừa ý?”
“Vừa ý.” Trọng Nham vừa nghe thấy ngữ khí này của ông bô, liền biết căn biệt thự này sẽ sớm vào tay mình, tảng đá trong lòng nhất thời rơi xuống: “Phòng thí nghiệm chỗ chúng tôi mấy hôm trước bị trộm viếng thăm, may mắn không có tổn thất gì. Nhưng tôi muốn tìm một nơi an toàn cho nhóm kỹ thuật viên an tâm nghiên cứu.”
Lý Thừa Vận chậm rãi nói: “Cho con cũng không phải không thể…”
“Khỏi, khỏi.” Trọng Nham vội nói: “Đừng cho tôi, ông cho tôi một cái giá, coi như nhượng lại cho tôi.” Cậu mới không ngốc, nghe ngữ khí kia của Lý Thừa Vận là biết ông ta có điều kiện, cậu cũng không muốn vì một cái nhà mà đem mình bán đi.
Lý Thừa Vận bị thằng con chọc tức không có biện pháp: “Oắt con, quỷ tâm nhãn cũng không ít. Làm sao con biết?”
Trọng Nham hướng dẫn từng bước: “Ông xem, biệt thự thành nam cách nhà chính rất xa, ông dù có muốn Kim ốc tàng Kiều cũng không thuận tiện đúng không? Lại nói dù có bao dưỡng tình nhân một căn chung cư cao cấp là được rồi, biệt thự phí tổn rất cao. Ông nói có đúng không?”
“Lỏi con, mày đừng được một tấc tiến một thước?!” Lý Thừa Vận bị chọc tức ngút trời: “Ai nói lão tử muốn dùng chỗ kia bao gái?”
Trọng Nham chậc một tiếng: “Chỉ riêng cái sở thích không tiền đồ này của ông, ai biết trước được.”
Lý Thừa Vận thật sự muốn cúp ngay cái điện thoại, lại cảm thấy làm như vậy thật mất phong độ, ở trong điện thoại tức giận tới khó thở.
Trọng Nham tâm nói: bàn chuyện làm ăn phải biết cứng biết mềm mới được, không thể bức ép người ta quá sẽ không tốt, vì thế lại đổi giọng mềm nhũn nói: “Ông thấy đấy, tôi là đang thành tâm thành ý bàn chuyện làm ăn với ông. Ông đừng nóng giận mất khôn nha.”
Lý Thừa Vận thở phào một hơi: “Nói dễ nghe chút.”
Trọng Nham tựa người vào một gốc cây, ngửa đầu nhìn con chim sẻ đậu trên cành cây, tâm nói: ông già này sao lại ấu trĩ như vậy?
“Nhanh lên.” Lý Thừa Vận không kiên nhẫn.
Trọng Nham rầm rì nói: “Lão nhân gia ngài mắt nhìn tốt, gen cũng tốt, ông xem con ông vừa thông minh vừa tài năng, còn biết chơi đầu tư tương lai, còn biết trồng hoa kiếm tiền, hơn nữa lớn lên còn đẹp trai cao ráo, quả thực tương xứng với ông…”
Lý Thừa Vận tức giận đến bật cười: “Đây là đang khen lão tử sao?”
Trọng Nham đúng tình hợp lý: “Đương nhiên!”
“Oắt con.” Lý Thừa Vận xoa xoa ngực kiềm nén cơn giận, không tình nguyện nói: “Ta sẽ kêu người đưa chìa khóa qua, con hiện tại đang ở đâu?”
“Nông thôn.” Trọng Nham mừng rỡ: “Một tay giao tiền một tay giao chìa khóa, ông ra giá đi, tiền không đủ tôi sẽ trả góp cho ông.”
Lý Thừa Vận thực sự bị thằng oắt con chọc tức không chịu nổi: “Được rồi, giá duy nhất, bốn trăm vạn.”
Trọng Nham không tin nổi: “Thật không?” nếu chỉ có bốn trăm vạn, cậu vẫn có thể trả hết được. Văn phòng làm việc cậu và Hải Thanh Thiên hợp tác lúc đầu quy mô không lớn, nên không cần đầu tư quá nhiều.
Lý Thừa Vận hừ hừ hai tiếng: “lão tử lần đầu tiên tự tay bán hàng, chỉ lấy giá nội bộ, còn kèm ưu đãi.”
“Lão già, ông thật anh minh!” Trọng Nham từ tận tâm can mà ca ngợi ông già nhà mình: “Ông thấy chưa, vừa rồi tôi còn khen ông mắt nhìn tốt mà.”
Lý Thừa Vận trong lòng thoáng hưởng thụ một ít: “Lát nữa ta sẽ kêu trợ lý liên hệ với con, muốn trang hoàng thế nào thì nói với cậu ta, ta kêu cậu ta đi làm. Thủ tục sang tên chờ mấy ngày nữa, giờ vẫn đang nghỉ tết, văn phòng quản lý bất động sản còn chưa hoạt động đâu.”
“Được, được.” Trọng Nham quyết định vì vị trí tốt đẹp của căn nhà mà hảo hảo vỗ mông Lý tiên sinh thêm một cái: “Tối nay tôi ở nông thôn, ngày mai sẽ lên. Chờ khi tôi về rồi sẽ mời ông ăn cơm. Địa điểm tùy ông chọn!”
Lý Thừa Vận trong lòng thoáng vừa lòng: “Này cũng coi như được.”
Năm vừa rồi trôi qua không thoải mái, thẳng tới lúc này trong lòng Lý Thừa Vận mới thoáng thoải mái hơn một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]