Khi Trọng Nham đã ăn được lưng lửng dạ, một nhà nhân vật chính rốt cục lộ diện. Lý Thừa Vận cùng Trình Du hướng xuống tân khách đọc diễn văn, phía sau là hai người con trai cao lớn, một nhà bốn người, vui vẻ hài hòa.
Trọng Nham từ xa nhìn một nhà bốn người được mọi ánh đèn chiếu vào sáng chói, ánh mắt có chút lãnh đạm.
Lâm Bồi đứng ở bên cạnh, nên mọi biểu tình trên mặt cậu, anh đều nhìn thấy rõ ràng. Lại nhìn thấy gương mặt nam nhân trung niên đứng dưới ánh đèn đang phát biểu trên sân khấu kia, hẳn sẽ không có ai hoài nghi thân phận của Trọng Nham. Cũng bởi vì thế mà sự tồn tại của Trọng Nham mới càng có vẻ đáng thương. Lâm Bồi khoát tay lên vai cậu, vỗ nhè nhẹ.
Trọng Nham nghiêng đầu cười với anh, nụ cười thực đẹp, nhìn qua có chút hương vị băng lãnh. Lâm Bồi đang muốn nói chuyện, chỉ thấy tầm mắt Trọng Nham quét qua bên cạnh, trong mắt hiện lên thần sắc chán ghét, Lâm Bồi theo tầm mắt cậu nhìn qua, một thiếu niên tầm 13, 14 tuổi thẳng hướng bọn họ đi tới. Thiếu niên này gương mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, ăn mặc sang trọng, giống như quý công tử trong phim truyền hình.
Quý công tử đứng trước mặt bọn họ, dùng một loại ánh mắt Lâm Bồi xem không hiểu nhìn Trọng Nham. Trọng Nham lại làm như không nhìn thấy cậu ta, lười biếng dựa vào vai Lâm Bồi, giống như xung quanh có phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không dậy nổi hứng thú. Lâm Bồi còn đang suy đoán thân phận của thiếu niên này, chợt nghe cậu ta mở miệng, giọng nói thanh thúy vang lên: “Tôi đã sớm biết anh, Trọng Nham. Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”
Lâm Bồi nghiêng đầu nhìn Trọng Nham, Trọng Nham chỉ nhấc mi mắt lên thản nhiên liếc cậu ta một cái, trong mắt rõ ràng viết: có chuyện mau nói, không nói liền cút.
Quý công tử vẻ mặt thoáng có chút xấu hổ, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Trọng Nham, tôi không biết anh vì sao lại không về nhà chính ở. Tôi nghĩ chắc anh không hiểu vào nhà chính có ý nghĩa gì. Lý thị là một ty đa quốc gia, là tâm huyết của bao đời Lý gia, nó có quy mô khổng lồ vượt xa tưởng tượng của anh…”
“Là vượt xa tưởng tượng của mày đi?” Trọng Nham nở nụ cười: “Lý Ngạn Thanh, rốt cuộc mày muốn nói gì?” Lý thị ở trong tay cậu ngót nghét cũng hơn chục năm, đến tận bây giờ cậu cũng có thể chỉ mặt gọi tên những nhân viên quản lý cao tầng của các công ty con ở từng quốc gia. Đối với cậu mà nói, Lý thị cơ hồ không có bí mật gì mà cậu không biết.
Lâm Bồi nghiêng đầu, miễn cưỡng đè xuống nếp nhăn khóe miệng khi cười. anh hiện tại có chút hiểu được vì sao Trọng Nham lại nói người khác đều bảo cậu là chuyên gia giở trò xấu.
Biểu tình Lý Ngạn Thanh có chút tức giận: “Trọng Nham, tôi chỉ muốn hảo tâm nhắc nhở anh một câu, anh cũng là con cái trong nhà, nếu bị bài xích ra ngoài, bị tổn thất nhiều nhất vẫn là chính anh. Anh suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trọng Nham chỉ cười không đáp, Lý Ngạn Thanh 15 tuổi xem ra cũng có chút tâm nhãn, xem xét thời thế, biết Lý Duyên Lân đi rồi, đối với thằng nhóc này sẽ càng có nhiều cơ hội hơn, cũng còn biết đem mình kéo vào cũng nước đục Lý gia này, còn nó thì ngồi ngoài ngư ông đắc lợi. Nhưng nó cũng đã quên mất một chuyện quan trọng nhất: Lý Thừa Vận còn chưa tới 50 tuổi, vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, kinh nghiệm lão đạo, Lý gia dù có bao nhiêu đứa cháu có tiền đồ đi chăng nữa, cũng còn chán mới tới thời điểm thay đổi triều đại.
Những gì muốn nói cũng đã nói hết, biểu tình Lý Ngạn Thanh cũng tự nhiên hơn rất nhiều: “Trọng Nham, ông nội vẫn luôn muốn gặp anh, nếu anh nguyện ý trở về, Lý gia nhất định sẽ hoan nghênh anh. Nơi này vốn là nhà của anh, không cần bởi vì thái độ của người khác mà buông tha lợi ích của bản thân.”
Lâm Bồi cảm thấy cậu nhóc này thật sự không thể coi thường, tuổi cậu ta không lớn lắm, bề ngoài cũng phấn nộn đáng yêu, ai có thể ngờ được vừa mở miệng lại mang tâm tư thâm trầm như thế. Quả nhiên con cái nhà giàu so với những đứa nhỏ cùng tuổi bình thường đều không giống nhau, nhớ lại khi anh còn 15 tuổi, chỉ biết chạy theo những đứa nhỏ hàng xóm phá phách ở bên ngoài, nào có hiểu mấy thứ phức tạp thế này.
Lâm Bồi lắc đầu, quay sang nhìn phản ứng của Trọng Nham, Trọng Nham vẫn dựa vào bả vai anh, tư thế như đang đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, tựa như những lời Lý Ngạn Thanh vừa nói cậu đều không nghe thấy.
Lý Ngạn Thanh âm thầm sinh hờn dỗi, thanh âm không khỏi đề cao: “Trọng Nham!”
Trọng Nham tỉnh hồn lại, không thèm để ý tà liếc cậu ta một cái, giống như đuổi ruồi mà phất phất tay với cậu ta: “Ra chỗ khác chơi, ranh con. Muốn cùng lão tử chơi trò châm ngòi ly gián, mày còn non và xanh lắm.”
Lâm Bồi nhịn không được, bật cười.
Lý Ngạn Thanh tức giận đến đổi cả sắc mặt, hung tợn trừng mắt lườm Trọng Nham, xoay người bỏ đi.
Lâm Bồi vỗ vỗ lưng Trọng Nham, cười nói: “Xem em đã làm gì đứa bé kia kìa, bị em chọc tức ngũ quan vặn vẹo hết cả.”
Trọng Nham một chút cũng không đồng tình, theo như cậu thấy, Lý Ngạn Thanh từ nhỏ tới lớn chất lượng sinh hoạt so với cậu còn tốt hơn gấp vạn lần, đi ra đi vào đều có xe đưa xe đón, điều kiện tốt như vậy, muốn làm chuyện gì mà không thuận tiện hơn người khác? Như thế nào không đủ thỏa mãn mà nhất định duỗi móng vuốt tới Lý thị? Nó cảm thấy Lý thị là của nó sao? Vậy Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân thì sao? Bọn họ đều chết rồi à? Cho dù Lý Ngạn Thanh có tư cách cạnh tranh đi chăng nữa, vậy sao không quang minh chính đại mà tranh đoạt đi, hà tất gì mà phải sử dụng chiêu trò mánh khóe thế này?
Suy nghĩ hiện tại của Trọng Nham đã không còn giống lúc đầu khi mới sống lại nữa, khi đó cậu chỉ nghĩ làm mọi cách để không dính dáng gì tới Lý gia, tốt nhất đều cắt đứt hoàn toàn. Nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy trong lòng không còn vướng bận, cần gì phải tính toán chi li phân rõ giới hạn chứ? Hết thảy vẫn nên thuận theo tự nhiên đi, khi không cần gặp mặt thì không gặp, nếu phải gặp cũng không cần thiết phải tránh né. Cậu cũng không phải Na Tra, chẳng lẽ còn phải ồn ào đến mức lóc da xẻ thịt trả phụ thân hay sao?
“Thằng ranh đó lắm trò lắm đấy.” Trọng Nham tiếp tục làm dự phòng cho Lâm Bồi: “Anh đừng để bề ngoài của nó che mắt.” Lâm Bồi hiện giờ vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi dễ dàng xử trí theo cảm tính, Trọng Nham cảm thấy mình có trách nhiệm nhắc nhở anh.
Tính cách này của cậu khiến Lâm Bồi dở khóc dở cười: “Anh biết rồi.” anh nhìn thấy Lý Ngạn Thanh đi ngang qua một nhà bốn người, trên mặt mang tươi cười, giống như một tiểu vương tử thuần khiết không tì vết, còn người mấy phút trước thâm trầm khó lường xuất hiện trước mắt anh đã hoàn toàn biến mất.
Lâm Bồi lắc đầu, quả nhiên trẻ con gia đình phú quý, đều trưởng thành sớm.
Lý Ngạn Thanh bị Trọng Nham chọc giận, vốn muốn tìm Lý Thừa Vận cáo trạng một trận, không ngờ chưa nói được mấy câu đã bị Lý Thừa Vận gàn đi. Ông xoa đầu nói: “Trọng Nham tính tình kiệt ngạo, nhưng tâm địa rất tốt. bằng không sẽ không thoải mái mà nhường toàn bộ cổ phần công ty cho con.”
Lý Ngạn Thanh: “…”
Cậu có thể nói mình không muốn nhận cổ phần công ty Đức Ôn không? Đức Ôn là cái thá gì, có thể so với Lý thị sao? Lý Thừa Vận đã nói với cậu, cổ phần công ty Đức Ôn hiện tại cha đang thay cậu quản lý, đến khi cậu 18 tuổi sẽ chuyển sang tên cậu. nhưng Lý Ngạn Thanh không ngốc, cậu có cổ phần công ty Đức Ôn, vậy Lý lão gia về sau sẽ còn giao phó trọng trách lên vai cậu sao? Đều là do yêu phụ Trình Du bày ra, Lý Ngạn Thanh vừa nghĩ tới đây liền tức giận nghiến răng nghiến lợi, Ôn Hạo và Trọng Nham có tí xíu liên quan vì vậy mà cũng bị ghét lây.
Lý Thừa Vận không để ý tới tiểu tâm của Lý Ngạn Thanh, dưới mắt ông, đứa nhỏ này thông minh thì có thông minh, nhưng lại có chút yếu đuối, chỉ một chút ủy khuất cũng không chịu nổi. Trương Minh Nghiên cũng thật là, bản thân yếu đuối thì thôi, cuối cùng cũng coi thằng bé như con gái mà nuông chiều! Lý Thừa Vận đối với điều này vô cùng bất mãn, mỗi lần ông có ý kiến gì về vấn đề giáo dưỡng Lý Ngạn Thanh, Trương Minh Nghiên lại bắt đầu kể lể một tràng, nói con trai không thể quang minh chính đại ở cùng với cha ruột thực đáng thương, chẳng lẽ không thể yêu chiều nó nhiều hơn một chút sao? Trước kia ông còn cảm thấy Trương Minh Nghiên rất thấu tình đạt lý, hiện tại xem ra, cô ta cố chấp đến không thể nói lý. Con trai Lý gia sao có thể một chút bản lĩnh cũng không có? Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân thậm chí cả Trọng Nham, có đứa nào không mạnh dạn cầu tiến, tinh khôn mười phần? chỉ có Lý Ngạn Thanh, bị mẹ nuông chiều như con gái, động cái liền khóc nhè, còn thích mách lẻo làm nũng…
Lý Thừa Vận vừa nghĩ tới cái này liền đau đầu, tùy tiện dỗ dành đuổi Lý Ngạn Thanh đi, rồi kéo Trọng Nham đi làm quen với mọi người. ông hôm nay cố tình mời vài lão bằng hữu chuyên kinh doanh cây cỏ tới, nếu Trọng Nham đã chọn đầu tư vào lĩnh vực này, vẫn nên giúp mở đường trước cho nó mới được. Trước khi “Ba Mươi Sáu Quận” đủ điều kiện để vươn ra nước ngoài, ông chỉ có thể lựa chọn những công ty liên doanh xuất nhập khẩu, để nó làm quen với mấy người bạn chuyên ngành xuất nhập khẩu này của ông cũng không có chỗ xấu.
Trọng Nham cũng kéo Lâm Bồi đi giao lưu cùng với mình, mệt tới độ nụ cười cũng cứng ngắc trên mặt. nhưng những người này về sau có tác dụng rất lớn trong việc kinh doanh của cậu, mức độ nặng nhẹ trong việc này Trọng Nham vẫn hiểu. những buổi tụ hội kiểu thế này, đại bộ phận người tới chính là tạo mối quan hệ, mở rộng hợp tác làm ăn. Trọng Nham đối với việc này cũng coi như thuận nước dong thuyền, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy, nịnh một đám cáo già mặt mày hớn hở. chờ tới khi bọn cậu đi hết một vòng, Lý Thừa Vận cũng nhịn không được mà xoa đầu cậu khen ngợi: “Không tồi, rất có thiên phú tư thương.”
Trọng Nham không kiên nhẫn gạt tay ông ra: “Đều là do lão tử tự lực cánh sinh, một chút cũng không liên quan tới thiên phú trời cho gì đó.”
“Xú tiểu tử.” Lý Thừa Vận thân mật oán giận một câu, lại hỏi cậu: “Vậy chỗ đất thuê ở nông thôn sao rồi?”
“Đang tìm người sửa sang lại.” Trọng Nham cũng không phản đối đề tài này: “Mọi thứ còn chưa bắt đầu. ngày mai tôi qua đó một chuyến, chờ quy hoạch chi tiết rồi sẽ tìm người khởi công.”
“Quy hoạch?” Lý Thừa Vận nhìn lướt qua Lâm Bồi đứng ở phía sau Trọng Nham, đại khái cũng đoán được chuyện gì, liền nói: “Lên kế hoạch mất bao lâu?”
“Nhiều nhất là hai ngày.” Trọng Nham cân nhắc kéo Lâm Bồi đi cùng, đến lúc đó còn phải xây phòng thí nghiệm cho anh, rồi còn thiết kế vườn ươm thế nào. Lúc trước Trọng Nham cũng đã hỏi qua thôn dân, trước đó họ từng làm nhà kính để trồng rau nên rất nhanh có thể dựng được. Bước tiếp thep chính là mua giống hoa. Cái này cũng không khó, Lâm Bồi dù sao cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này, vấn đề là ở tìm nguồn cung cấp giống tốt.
Lý Thừa Vận lại hỏi: “Có cần ta giúp gì không?”
Trọng Nham một hơi từ chối luôn: “Không cần.” loại chuyện như tìm người giúp đỡ tất nhiên cũng cần thiết, ngẫu nhiên gặp chuyện mình không giải quyết được tới nhờ người khác ra tay giúp đỡ thì được, chứ chuyện lớn nhỏ gì đều tới nhờ người khác vậy thì người này cũng quá phế vật rồi.
Lý Thừa Vận mỉm cười: “Được rồi, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho ta.”
Lâm Bồi mắt lạnh nhìn, cảm thấy bố Trọng Nham hao tâm tổn trí vì cậu ta mở đường như vậy, chứng tỏ trong lòng ông ta vẫn có đứa cỏn rơi này. Nhưng thân phận của Trọng Nham quả thật có chút xấu hổ, trong chuyện này khẳng định cũng không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy như vậy. Chậc, khẳng định không đơn giản, vị quý phu nhân sang trọng bên kia đã nhìn sang bên này vài lần, đôi mắt sắc lạnh y như dao lam.
Trong lòng Lâm Bồi còn đang nghĩ xem vị quý phu nhân này là ai, thì bà ta đã dẫn theo con trai đi tới chỗ bọn họ. Lâm Bồi bất giác có chút khẩn trương, liếc mắt nhìn sang Trọng Nham một cái, thấy cậu chỉ thản nhiên cúi đầu ăn điểm tâm, giống như một chút cũng không quan tâm tới người đang tới gần mình.
Lâm Bồi khẽ ho khan một tiếng: “Khụ!”
Trọng Nham ngẩng đầu, tầm mắt ngưng trụ ở sau lưng anh, lập tức khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một phần cười nhạt lưu manh: “Lâm Bồi, anh nói xem, sao luôn có người coi em là quả hồng mềm nhỉ?”
“Ah!” Lâm Bồi thực không thành ý nói: “Là do mắt nhìn của họ không tốt, ừm, vận khí cũng không tốt.” nói xong liếc mắt nhìn vị quý phụ phu nhân tao nhã kia, thầm nghĩ không biết Trọng Nham sẽ gọi bà ta là gì? Mẹ? Quý bà? Phu nhân?
Trọng Nham nhìn về phía Trình Du gật đầu chào: “Lý phu nhân.”
Lâm Bồi: “…” ngần ấy giả thiết, anh cư nhiên một cái cũng đoán không đúng.
Trình Du mỉm cười: “Trọng Nham, con quá khách khí rồi, kêu con về nhà ở thì không chịu, nếu không phải là A Lân sắp đi, chỉ sợ chúng ta cũng không có cơ hội gặp mặt ấy chứ.”
Trọng Nham ngoài cười nhưng trong không cười nhe răng nói: “Không sao, thời đại công nghệ thông tin, có nhiều việc dù không gặp mặt nhưng vẫn có thể làm được.”
Trình Du biết cậu nói chính là chuyện cổ phần công ty Đức Ôn, bà hao tâm tổn trí cố sức lấy cổ phần công ty nửa đường lại bị Lý Thừa Vận cướp hết, còn nói cái gì mà đích thân giúp thằng út bảo quản, thật sự không để bà chạm vào một cắc. Giờ lại nghe Trọng Nham nhắc tới chuyện này, trong lòng bà thực sự không thoải mái, nhưng trên mặt biểu tình vẫn thản nhiên: “Đúng vậy, dù sao cũng là thời đại công nghệ thông tin. Ông bà nội vẫn nhớ thương con đấy, có thời gian thì về thăm họ đi.”
“Vấn đề đạo hiếu vẫn nên xuất phát từ thực tế, không thể chạy theo hình thức.” Trọng Nham cúi đầu nhét nửa cái bánh trứng trên tay cho vào miệng: “Vì nghĩ cho sức khỏe của bọn họ, tôi không nên xuất hiện vẫn tốt hơn.”
Sắc mặt Trình Du hơi trầm xuống. Lý Duyên Lân đứng đằng sau khẽ lắc lắc cánh tay bà, Trình Du nghiêng đầu nhìn cậu, miễn cưỡng bày ra biểu tình hiền lành: “Được rồi, ta đi nơi khác nhìn xem, mấy người trẻ tuổi các con tự mình nói chuyện đi.”
Biểu tình Lý Duyên Lân có chút phức tạp, Trọng Nham cảm thấy anh ta chắc cũng không nghĩ ra vì sao mẹ mình lại nhọc lòng mưu tính giúp cho Lý Ngạn Thanh, thậm chí còn vì chút cổ phần công ty mà không tiếc lôi Trọng Nham nước sông không phạm nước giếng với Lý gia kéo vào trận chiến. tựa như Ôn Hạo đã nói, Trọng Nham sẽ không lấn sân vào những lĩnh vực mà đã có sự tham gia của công ty Lý thị.
Trọng Nham cười cười: “Chúc anh mọi sự thuận lợi.”
“Cám ơn.” Lý Duyên Lân thoáng có chút xấu hổ: “Cậu có thể tới, tôi thật cao hứng.”
“Anh khách khí rồi.” Trọng Nham tâm nói hôm nay tới cũng không phải vì muốn nhìn thấy mặt anh.
Lý Duyên Lân cũng không biết nên nói gì với cậu, hai người chỉ cụng ly một cái liền tách ra. Lý Duyên Lân vừa đi, Trọng Nham liền kéo Lâm Bồi tìm chỗ nghỉ ngơi. Đêm nay so với một ngày ở chỗ khác còn mệt mỏi hơn. Trọng Nham xoa xoa hai quai hàm mình, nói với Lâm Bồi: “Ở cùng với đám hồ ly này so với lao động còn mệt hơn, ngày mai chúng ta về nông thôn nhé?”
Lâm Bồi gật đầu.
“Chờ lập kế hoạch quy hoạch chi tiết, em tìm người tới thi công.” Trọng Nham nói: “Mùa này thích hợp trồng những giống hoa gì, anh cũng liệt kê thành danh sách luôn đi, mặt khác còn phải thuê thêm người, em không hiểu công việc của anh lắm, nếu anh muốn thêm người trợ giúp, thì cứ mời tới.”
Lâm Bồi nghĩ nghĩ nói: “Anh có một sư tỷ, lúc trước cũng nói muốn đổi nghề, để anh đi hỏi chị ấy xem.”
“Anh thấy thích hợp thì làm đi.” Trọng Nham cũng không hiểu mấy chuyện nghiên cứu lắm, nếu anh muốn dùng người đương nhiên tự anh chọn. về phần người chăm sóc vườn ươm, có thể thuê thôn dân, giống như Đức Ôn cùng bọn họ ký hợp đồng, có Lâm Bồi cung cấp kỹ thuật hẳn không thành vấn đề.
Trọng Nham lẩm bà lẩm bầm: “Còn phải gọi điện cho Tần đại ca, anh ấy cũng muốn đi… nhưng nếu anh ấy có thể đổi lái xe, đừng có lôi cái tên mặt búp bê mắt lúc nào cũng trợn ngược kia đi cùng thì tốt rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]