🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Xe jeep nhập vào dòng xe hối hả ngược xuôi trên đường, xung quanh đều là ánh đèn lóe sáng. Đèn đường, đèn xe, đèn bảng hiệu, đèn cửa hàng, đèn trên những tòa cao ốc chọc trời xa xa… tất cả đều sáng rực, khiến những ánh sao đêm càng trở nên nhạt nhòa. Bóng đêm tựa như một bức màn lớn, lẳng lặng bao phủ toàn bộ thế giới rực rỡ mà kỳ lạ này.

Tần Đông Nhạc hạ cửa kính xe xuống, một tay lái xe, một tay sờ soạng tìm cho mình một điếu thuốc, thản nhiên hỏi: “Trọng Nham biết lái xe không?”

Trọng Nham đang do dự giữa “biết” và “không biết”, cuối cùng thành thành thật thật nói: “Không có bằng, không dám lái.”

Tần Đông Nhạc nhìn chăm chú phía trước, khóe miệng khẽ gợi một nụ cười, khuôn mặt trông có vẻ nhu hòa hơn: “Cũng giống Tiểu An, em đừng thấy nó hay tạc mao lại ồn ào thế nhưng kỳ thực nó rất nhát gan.”

Trọng Nham cũng nhìn ra được, Tần Đông An ở trước mặt anh trai chỉ là một con hổ giấy.

“Tần Đông An rất tốt bụng.”

Tần Đông Nhạc hé miệng mỉm cười: “Đúng thế, tốt bụng nhưng lại nhẹ dạ, ngốc nghếch.”

Trong lòng Trọng Nham vừa động, âm thầm cân nhắc dụng ý trong lời nói của Tần Đông Nhạc. Cậu có chút hoài nghi có phải do mình tâm tư tiểu nhân nên mới hiểu lầm gì không, nhưng nam nhân như Tần Đông Nhạc, sẽ không có chuyện bắn tên mà không trúng đích, sẽ nói mấy lời vô nghĩa sao? Trọng Nham cảm thấy đây là một loại cảnh cáo ẩn ý, hoặc có thể là anh ta cảm thấy Tần Đông An sẽ nghe mình nói gì có ảnh hưởng tới cậu ấy nên lo lắng mình có ý đồ lợi dụng Tần Đông An nhẹ dạ cả tin mà đạt mục đích gì đó?

Trọng Nham nhìn bóng đêm lạnh lẽo mỹ lệ bên ngoài cửa xe, thản nhiên nói lại: “Tần đại ca có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Tần Đông Nhạc giật giật khóe miệng, trong lòng thoáng có chút phức tạp. đồng dạng là thiếu niên 17 tuổi, có đứa thì chỉ biết mải miết ăn chơi, ví như Tiểu An nhà mình, nhưng cũng có đứa linh hoạt tâm tư thông thấu.

“Anh biết cậu và Tiểu An rất thân thiết…” Tần Đông Nhạc mỉm cười, khuôn mặt phát ra khí tức ôn hòa ấm áp, thuộc loại nam nhân trầm tĩnh thuần thục tựa như rượu nguyên chất vừa cất từ trong lò ra, ân ẩn mang theo chút áp bách: “Có thể là do anh nghĩ nhiều, nhưng có câu anh vẫn phải nhắc nhở cậu một chút, nếu cậu và Tiểu An tính tình hợp nhau, vậy thì lời này cậu nghe liền cho qua, nhưng nếu cậu có tính toán gì khác… Tiểu An thực sự không biết hai vị Lý thiếu gia, nó vẫn còn tâm tính trẻ con, cũng không tiếp xúc nhiều với đám thiếu gia trong giới thượng lưu.”

Trọng Nham vô thức nhắm chặt mắt một chút.

Quả là thế.

“Tần thiếu gia thực sự là một người anh tốt.” Trọng Nham ảm đạm cười, thản nhiên nhìn lại: “Nhưng anh đã suy nghĩ nhiều.”

Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Tần Đông Nhạc cùng cậu lẳng lặng đối diện, một đôi mắt mang đầy vẻ cân nhắc cùng xem xét kỹ lưỡng muốn chứng thực, một đôi mắt lại đạm mạc trống rỗng, bình tĩnh như nước. Tần Đông Nhạc từ thần sắc cậu cái gì cũng không đoán ra được, thiếu niên một đường bị mẹ mình lôi kéo, ngượng nghịu hai tai đỏ hồng, cử chỉ câu nệ, tay chân cứng ngắc lúc trước tựa hồ chỉ là ảo giác do bản thân anh tưởng tưởng ra.

Đèn đỏ chuyển xanh, chiếc xe đỗ đằng sau bấm còi ing ỏi thúc giục.

Tần Đông Nhạc thu hồi ánh mắt, ý tứ không rõ cười cười: “Có thể là anh đã nghĩ nhiều nhưng trong nhà chỉ có mình Tiểu An là trẻ con, khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều một chút.”

Trọng Nham không tiếp lời.

Kỳ thật mức độ nói bóng gió kiểu này của Tần Đông Nhạc cũng xem như đã khách khí lắm rồi, dù sao cậu đúng là không có quyền gì, một thằng con riêng ăn nhờ ở đậu, cho dù có bị giết chết ở bên ngoài cũng sẽ không có ai nhảy ra thay cậu nói một câu. Tần Đông Nhạc hoài nghi cậu bụng dạ khó lường cũng là chuyện bình thường, thân phận cậu so với thân phận Tần Đông An, rõ ràng là cậu đã trèo cao. Hoặc là dưới con mắt của Tần Đông Nhạc, người có thân phận như cậu lui tới thân thiết với Tần Đông An rất có thể chính là muốn lợi dụng Tần Đông An giúp cậu tiếp xúc tạo mối quan hệ với đám con cái thế gia.

Trên đời này không chỉ có việc nam nữ kết hôn mới chú ý tới việc môn đăng hộ đối. có rất nhiều chuyện, ngươi nghĩ thế nào là một chuyện, nhưng mọi chuyện thực sự phát sinh thế nào lại là một chuyện khác. Đối mặt với sự ngờ vực trắng trợn và lời cảnh cáo vô căn cứ như vậy, trong lòng Trọng Nham không khỏi cảm thấy thực thấy vọng.

Trầm mặc một khắc, Tần Đông Nhạc nói tiếp: “Cung Hạo cũng đã nói với anh vụ ghi âm. Cậu thực để ý chuyện của Cung gia?”

Hóa ra lòng nghi ngờ xuất phát từ đây — cậu và Tần Đông An có giao tình tốt, tiếp đó lợi dụng Tần Đông An liên lạc với Cung Chất, cho nên ông anh tốt này cảm thấy cậu chính là một tên vô liêm sỉ đã lợi dụng em trai thuần lương của anh ta? Xem ra Tần gia và Cung gia có quan hệ không tồi, Tần Đông An có thể là do còn nhỏ hoặc ít đi xã giao nên mới nói không biết Cung gia.

Tần Đông Nhạc thấy cậu không đáp, lại hỏi tiếp: “Nghe nói cậu còn cố ý hẹn gặp Cung Chất?”

“Trước đây, thiếu Cung Chất một cái nhân tình, lần này vừa lúc trả lại.” Trọng Nham vốn không phải là người tốt tính, thấy Tần Đông Nhạc ẩn nhẫn nửa ngày, kiên nhẫn của cậu cũng đã khô kiệt: “Nếu anh không còn gì muốn hỏi, vậy dừng xe ven đường.”

Tần Đông Nhạc nhíu mày, đáy mắt vẫn mang vài phần ý cười: “Tính tình cậu nhìn qua cũng không tốt mấy nhỉ.”

Trọng Nham đáy lòng tựa như có một luồng hơi nước không giữ nổi mà bành trướng nổ tung, nhịn không được vươn tay đập mạnh lên cửa xe một cái: “Tôi nói dừng xe!”

Tần Đông Nhạc dừng xe ở ven đường, Trọng Nham không nói không rằng, đẩy cửa định bước xuống.

“Này, nhóc.” Tần Đông Nhạc không nghĩ nhiều, vươn tay nắm chặt cổ tay giữ cậu lại: “Anh nói mấy lời đó không phải…”

Trọng Nham giãy dụa nhưng không tránh ra được, cả người bực bội nóng nảy, phản xạ có điều kiện một quyền đấm tới. khoảng cách giữa bọn họ thực sự quá gần, Tần Đông Nhạc hoàn toàn không phòng bị, huống chi không gian trong xe lại quá chật chội, căn bản không có nhiều chỗ có thể tránh né. Bởi vậy, một quyền này tuy rằng chỉ sượt qua mũi nhưng lại rắn chắc nện lên gò má anh. Trọng Nham mỗi khi không khống chế được cảm xúc, thì cũng sẽ không khống chế được lực đạo của bản thân. Tần Đông Nhạc tinh tường nghe rõ xương ngón tay Trọng Nham phát ra tiếng rắc rắc thanh thúy.

Trọng Nham đau đớn cơ hồ muốn hét to, khi thu hồi nắm tay vẫn run rẩy không ngừng, đầu ngón tay hoàn toàn không thể duỗi thẳng ra.

Tần Đông Nhạc cũng có chút kinh ngạc trợn tròn mắt, mọi chuyện sao lại diễn biến thành thế này?

Trọng Nham hít sâu một hơi: “Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm một chuyện, Tần thiếu gia, cho dù anh có là anh trai của Tần Đông An, nhưng anh và tôi một chút quan hệ cũng đếch có, anh lấy lập trường gì để hỏi chuyện của tôi?”

Tần Đông Nhạc im lặng.

Trọng Nham rút tay về, đẩy cửa xuống xe.

Tần Đông An lấy lại tinh thần, vội vàng xuống xe, vòng qua đầu xe đuổi theo cậu: “Xin lỗi, chuyện hôm nay là anh đã quá phận…”

Trọng Nham đứng ở ven đường bắt taxi, cũng không quay đầu lại lên tiếng: “Ý của Tần thiếu gia tôi đã hiểu rõ, anh yên tâm, có sự nhắc nhở của anh, tôi tuyệt đối không dám đánh chủ ý lên người tiểu thiếu gia nhà anh đâu.”

Tần Đông Nhạc cũng hiểu được mình có chút quá phận, hoặc có thể là do anh đã dùng sai cách, không nên coi Trọng Nham là một đứa trẻ không hiểu chuyện để hù dọa.

Tần Đông Nhạc hít sâu một hơi: “Anh xin lỗi em.”

“Lời xin lỗi của anh đáng giá sao?” Trọng Nham bắt được một cái taxi, vừa mở cửa xe lại quay lại nhìn anh, trong mắt tràn ngập nghi ngờ cùng chán ghét: “Vì sao những người như anh đều cảm thấy người khác luôn thua kém mình vậy? sao không tự nhìn lại mình xem có chỗ nào tốt đẹp không?!”

Tần Đông Nhạc: “…”

Cửa xe đóng lại, chiếc xe taxi hòa vào dòng xe như mắc cửi trên đường, rất nhanh liền biến mất dạng.

Tần Đông Nhạc đứng ở ven đường nhìn theo bóng chiếc taxi rời đi, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu. sự tình thành ra như vậy, mình phải nói lại thế nào với Tiểu An đây?

Trọng Nham ngồi trong xe taxi không ngừng xoa xoa tay phải mình, cảm giác đau đớn run rẩy đâm thẳng vào người mới chậm rãi bình phục lại.

Theo lý mà nói, việc Tần Đông Nhạc làm hoàn toàn không sai, anh ta bảo hộ em trai bảo bối, sợ có người không có ý tốt lợi dụng danh nghĩa em trai anh ta, coi em trai anh ta làm bàn đạp, mà khi dễ em trai anh ta. Đổi lại là người khác, Trọng Nham nói không chừng còn vỗ vai Tần Đông An mà hâm mộ tán thưởng một câu: “Anh trai ông đối với ông thật tốt.” nhưng khi nhân vật phản diện rơi trên người mình, loại cảm giác này thực không khoái trá như vậy.

Cho dù mọi người có luôn mở miệng ra rả đạo đức rằng thì là mà tình cảm không thể mua bằng vật chất, nhưng trên thực tế, có không ít thứ tình cảm chân chính đều phải có vật chất chống đỡ mới tồn tại lâu dài được?! tiền tài, địa vị, quyền thế, mấy thứ này giống như một thước đo đặc biệt, chúng nó sẽ quyết định ngày ngày ngươi gặp gỡ hạng người nào, sẽ phát sinh loại chuyện nào.

Lý gia, Cung gia, Tần gia…với những gia đình trong cùng tầng lớp này, thì những người sống trong đó sẽ bất giác mà giữ gìn cái gọi là lợi ích giai cấp. trong mắt bọn họ, thân phận của Trọng Nham không đáng được nhắc tới, không quyền thế, không tiền tài, mà chỉ là một tiểu dã tâm không biết tự lượng sức mình.

Không gì hơn cái đó.

Xe taxi dừng ở trước cổng tiểu khu “Sơn Thủy Loan”, Trọng Nham tay vẫn còn run rẩy, thanh toán tiền xe, khi xuống xe mới chú ý tới một chiếc xe đang đỗ ở trước cổng khu. Chiếc xe Jeep màu xanh quân đội, một nam nhân cao lớn đang tựa lên cửa xe hút thuốc.

Trọng Nham thầm mắng trong lòng một câu: mẹ nó, còn chưa xong sao?!

Thấy cậu xuống xe, Tần Đông Nhạc từ cửa sổ xe lấy ra một cái hộp giấy, đi tới chỗ cậu. đó là hộp bánh quy Đường di làm, bởi vì Trọng Nham thích ăn, nên cố ý cho cậu một hộp mang về. vừa rồi khi hai người tranh chấp, Trọng Nham bỏ xuống xe, trong lòng tức giận không nhớ tới hộp bánh vẫn còn để trên xe.

Tần Đông Nhạc đưa hộp bánh tới trước mặt cậu, rất hòa khí cười cười: “Này, đồ em để quên.”

Trọng Nham tiếp nhận hộp bánh, hờ hững gật đầu: “Làm phiền. Trở về thay tôi cảm ơn Tần phu nhân.”

Tần Đông Nhạc hơi cảm thấy vô lực, từ ‘dì’ đã biến thành ‘Tần phu nhân’, có thể thấy trong lòng cậu nhóc này vẫn còn tức giận.

“Mấy lời vừa rồi của anh không dễ nghe…” Tần Đông Nhạc quyết định trấn an cậu nhóc đang tạc mao này một chút, nếu không khi về khẳng định Tần Đông An lại ồn ào nháo loạn với anh: “Nhưng nếu em đứng ở lập trường của anh để suy xét…”

Trọng Nham đánh gãy lời anh: “Vì sao tôi phải đứng ở lập trường của anh để suy xét?”

Tần Đông Nhạc: “…”

“Kỳ thực tôi cũng hiểu anh không sai, mà nếu đã không sai thì mời Tần thiếu gia không cần vẽ rắn thêm chân giải thích nhiều làm gì. Nếu muốn giả bộ đe dọa, vậy anh hãy cứ giả bộ tới cùng đi.”

Tần Đông Nhạc: “…”

Nhóc con đáng ghét này sao cái miệng lại xấu xa vậy chứ? Đanh đá thật đấy, thật tiếc cho khuôn mặt đẹp thế này của nhóc ấy.

Trọng Nham quay đầu bước đi. không đi không được, nếu đứng nói thêm nữa cậu sợ mình sẽ lại động thủ đánh nhau nữa. nhưng cho dù có tức giận xông não thế nào thì cũng phải biết tự lượng sức mình, anh ta đang làm nghề gì, là huấn luyện viên quân đội đó, còn cậu chỉ là một thằng nhóc đánh lung ta lung tung trong ngõ nhỏ, đánh thắng được anh ta sao? Trọng Nham coi như đã thấy hết cảnh đời, lại là người có tu dưỡng, đối mặt với mấy việc nói xấu sau lưng hay thẳng mặt chỉ trích, cảm giác cũng sẽ khác nhau. Duy nhất đáng giá an ủi chính là người này với mình không quen cũng chẳng thân, nên dù có tức giận thế nào thì cũng chỉ có giới hạn.

Trọng Nham đi dưới tàng cây trong tiểu khu, vừa tự khuyên nhủ bản thân, vừa ăn bánh quy Đường di làm cho mình để thuận khí. Anh ta tuy rằng đáng ghét nhưng mẹ anh ta lại rất dễ mến, cười rộ lên trông rất hiền hậu, tay cũng mềm mại vô cùng, còn biết làm điểm tâm.

Kỳ thực tay nghề làm bánh của Đường di thực bình thường, phu nhân nhà giàu chỉ làm trong lúc rảnh rỗi, đó chỉ là một sở thích nhỏ, làm để giết thời gian, trình độ sao có thể tốt được? nhưng món bánh của dì ấy không hiểu sao so với đồ mua bên ngoài hoàn toàn khác biệt.

Trọng Nham cân nhắc một chút, mơ hồ hiện lên khái niệm “hương vị của mẹ” như trong mấy cuốn tiểu thuyết hay mấy bộ phim có nói. Hộp bánh quy hết một nửa, theo đó tâm tình cậu cũng tốt dần lên.

Nhưng, hôm nay đã định trước là ngày khiến cậu không được thoải mái, khi cậu còn chưa đi tới dưới lầu, từ xa đã nhìn thấy đèn phòng khách nhà mình sáng trưng.

Trọng Nham nhất thời lại phát hỏa.

MD, hết người này tới người khác đều không coi cậu ra cái gì. Chính cha ruột cũng không coi cậu ra cái gì, cũng khó trách người khác đều coi cậu là rác rưởi, một cước lại một cước dẫm đạp lên cậu.

Trọng Nham bước ra khỏi thang máy nhìn cửa nhà mình khép hờ, vì thế đi lên một cước đá văng.

Cánh cửa gỗ nặng trịnh bị đẩy mạnh ra, đập cái rầm vào kệ giầy ở huyền quan, trên nóc kệ, mấy chậu cây xay rung động rồi loảng xoảng rơi hết xuống đất, phát tiếng vỡ vụn chói tai.

Người trong phòng hoảng sợ, mở mắt ra thấy Trọng Nham mặt mày đen xì, cả người như chứa đầy mùi thuốc súng đứng ở cửa nhà, nhất thời cũng có chút bực bội, há miệng trách mắng: “Vào nhà thì vào đi, làm gì mà như muốn giết người thế hả?”

Trọng Nham đằng đằng sát khí nhìn Lý Thừa Vận đang ngông nghênh ngồi trên ghế sô pha: “Ông tới đây làm gì?! ông vào bằng cách nào?”

Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.