🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Lý Thừa Vận chạy tới Sơn Thủy Loan để thăm người bệnh, Trọng Nham đang ngồi trong phòng khách pha trà. Trà cũng chỉ là loại trà xanh bình thường, dụng cụ pha trà cũng là loại gốm trắng cực kỳ phổ thông, nhưng thái độ trân trọng của Trọng Nham lại giống như đang sử dụng những món đồ cực phầm, mỗi một động tác dù là rất nhỏ cũng đều làm thật cẩn thận tỉ mỉ.

Lý Thừa Vận thoáng có chút kinh ngạc, ông không nghĩ tới một thằng nhóc mới mười mấy tuổi cư nhiên đã có một phần trầm tĩnh như vậy. Những đứa trẻ mười mấy tuổi bình thường có mấy đứa có thể ngồi yên một chỗ lâu như vậy? kể cả hai thằng con ông ở nhà cũng không thể, nhìn bề ngoài chúng nó thành thục như vậy nhưng kỳ thật cái gọi là trầm ổn nho nhã tất cả cũng chỉ là bề ngoài chúng tạo ra mà thôi.

“Mời ngồi.” Trọng Nham cũng không thèm ngẩng đầu lên rót nước trà vào chén, đẩy một chén tới trước mặt Lý Thừa Vận: “Ông nếm thử xem?”

Lý Thừa Vận ngồi đối diện cậu, nâng chén trà lên nhấp một hơi: “Trà không ngon, nhưng nhiệt độ vừa phải.”

Trọng Nham mỉm cười. một nửa thời gian cuộc đời cậu đều sinh hoạt trong khu tập thể dệt, đi ra đi vào đều là những căn nhà bong tróc loang lổ, những con phố chật hẹp luôn không được quét tước sạch sẽ, bất cứ chỗ nào dường như cũng có thể ngửi thấy mùi rác rưởi hôi thối. một đứa nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đó, sao có thể tinh tế chú ý tới chất lượng lá chè?

Trọng Nham kỳ thật không quá hiểu về các loại trà. Trước đây khi ở cùng Trương Hách, hắn chỉ thích uống loại trà Kim Tuấn Mi, vì loại trà này so với các loại trà khác ngọt dịu hơn một chút, nên cậu cũng chưa từng uống một loại trà nào khác. Trọng Nham chỉ đơn thuần là thích hưởng thụ quá trình pha trà, từ nước dùng, lá trà, nhiệt độ và thời gian thích hợp để pha… dùng sự kiên nhẫn cùng sự tính toán chính xác cuối cùng tạo thành một vị trà ngon hoàn mỹ vô khuyết.

Trương Hách luôn mười phần xoi mói quá trình Trọng Nham pha trà, dù chỉ khiếm khuyết một chút cũng không được. nhưng Trọng Nham nghịch mấy thứ này vốn không phải vì muốn tạo ra hương vị trà ngon mà là vì cậu cảm thấy khi làm việc này cậu thực dễ dàng bình tâm lại. Tĩnh tâm, thì tương đối dễ dàng khách quan mà suy xét mọi vấn đề.

“Trong nhà có một bộ trà cụ thanh hoa thời Càn Long, hôm nào ta sẽ sai người mang tới cho con.” Lý Thừa Vận đặt chén trà xuống, cẩn thận tỉ mỉ nhìn phần da thịt Trọng Nham lộ ra ngoài quần áo, gần xương gò má có một vết bầm lớn, đuôi lông mày bị rách một chút, trên tay đôi chỗ cũng bị thâm tím. Những chỗ bị quần áo che đi hẳn cũng có vết thương.

Trọng Nham bất động thanh sắc kéo cổ tay áo xuống che lại: “Là đồ cổ thì thôi đi, một món đồ quý như vậy, ông đưa tới, tôi cũng luyến tiếc mà dùng nó để pha trà. Thế này là đủ rồi, bộ dụng cụ này cũng hơn hai trăm đồng, không rẻ.”

Lý Thừa Vận cười khổ một chút, vì con trai mình tiết kiệm tiền mà cảm thấy có chút xót xa trong lòng: “Không phải quá quý, ở nhà cũng dùng nó để pha trà, không ai coi nó là đồ cổ mà cất đi.”

Trọng Nham cười cười, không lên tiếng. cậu cũng đoán được dụng ý Lý Thừa Vận nửa đêm chạy tới đây, đơn giản là để dò xét ý tứ của cậu đồng thời tiện thể làm người hòa giải. Dưới mắt Lý Thừa Vận, mấy đứa trẻ con đánh nhau cũng không phải là chuyện gì quá lớn, người nhà khuyên bảo một hai câu liền cho qua. Đáng tiếc nhất chính là, ông ta đều coi bọn họ là trẻ con, nhưng trẻ con cũng có rất nhiều suy nghĩ mà người lớn bọn họ đều không biết được.

“Chuyện ngày hôm qua ta đã nghe nói…” Lý Thừa Vận khẽ thở dài: “Con có bị thương không?”

Trọng Nham hỏi lại ông ta: “Không phải ông đều nhìn thấy rồi sao?”

“Ta đưa con tới bệnh viện kiểm tra.” Lý Thừa Vận không quá yên tâm, không biết Lý Duyên Lân đã tìm người ở đâu tới, mà đám côn đồ đó xuống tay cũng không biết nặng nhẹ.

“Không cần.” Trọng Nham chậm rãi rót trà cho mình: “Không có gì trở ngại.”

Lý Thừa Vận thở dài: “A Lân bị người trong nhà chiều hư, dễ xúc động, chuyện lần này không biết là do ai xúi giục… đã có chút quá phận. Trọng Nham, con nể mặt ta, đừng so đo với nó.”

“Cần gì ai xúi giục.” Trọng Nham thản nhiên nói: “Anh ta sở dĩ tới tìm tôi là bởi vì từ giờ tôi sống luôn ở đây, sẽ sinh ra uy hiếp nhất định với anh ta… mà nói tới chuyện này, Lý tiên sinh, lúc trước vì sao ông lại muốn đón tôi về vậy?”

Lý Thừa Vận trầm mặc không nói, phải nói thế nào bây giờ?

Trọng Nham nói tiếp: “Tôi biết trước kia ông không thèm để ý tới tình hình của Dương Thụ và đứa con của bà ấy, là do Lý lão gia tử cố ý muốn đón tôi về, bên trong chuyện này có nội tình gì sao?” đây là vấn đề Trọng Nham đã nghi hoặc từ đời trước, tuy rằng các loại chứng cớ đều cho thấy Lý lão gia tử muốn đón một đứa con riêng vào nhà chính là vì muốn trấn áp con dâu và nhà thông gia, nhưng Trọng Nham vẫn cảm thấy lý do này nghe qua có chút gượng ép.

Chân mày Lý Thừa Vận chau lại: “Cái này… ông nội, đương nhiên là hy vọng con cháu đều ở bên cạnh mình.”

Trọng Nham đối với đáp án này không đồng tình, thái độ của Lý lão gia tử khi đối đãi với cậu từ đời trước cậu vẫn còn nhớ rất rõ. Những khi nào có người ngoài là lão ta lại tỏ ra thân mật chơi đùa với mấy đứa cháu, cho dù là đối với cậu hay với anh em Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân, ánh mắt lão đều thực ôn hòa. Nhưng cho tới tận bây giờ cậu đều không thấy lão ta biểu hiện ra loại cảm xúc yêu thích với bất kỳ một đứa cháu nào. Cái gọi là ‘giữ gìn huyết mạch Lý gia’ cũng đều là do lão ta cố ý bày ra.

Trọng Nham trước kia cảm thấy Lý lão gia tử đã già, tính cách mới quái gở như vậy, nhưng hiện tại ngẫm lại, mới cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng nghi. Cậu chỉ là một đứa con riêng nửa đường được đón vào nhà chính, nhưng anh em Lý gia lại không phải như vậy, hai anh em họ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh lão ta, vì sao thái độ của lão đối với bọn họ lại không khác mấy với thái độ lão đối với mình?

Trọng Nham nghi hoặc hỏi Lý Thừa Vận: “Hai vị thiếu gia nhà ông có phải đã gây ra chuyện gì đắc tội với lão già nhà ông không?”

Vấn đề này chính Lý Thừa Vận cũng vẫn luôn không hiểu nổi, kỳ thật trước đây Lý lão gia tử vẫn rất coi trọng hai thằng nhóc kia, nhất là Lý Duyên Kỳ đứa cháu đích tôn được gia tộc chọn bồi dưỡng làm người thừa kế, có thể nói nó được ký thác kỳ vọng rất cao, vô luận tham dự bất kỳ hoạt động nào đều dẫn nó theo. Nhưng khoảng nửa năm gần đây, thái độ của ông đột nhiên lạnh hẳn. Lý Thừa Vận cũng hiểu được trong này chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, ông cũng đã quanh co lòng vòng hỏi thăm vài người bên cạnh Lý lão gia tử, nhưng kết quả vẫn không hỏi ra được cái gì.

Trọng Nham nhìn vẻ mặt Lý Thừa Vận cũng hiểu ông ta không biết gì, nên cũng chả truy vấn tiếp. Nhưng trong lòng lại cảm thấy Lý lão gia tử nhất định phải đón mình trở về, xem ra thật sự là muốn kích thích hai vị tôn tử này. Cũng khó trách Lý Duyên Lân lại có địch ý mãnh liệt với cậu như vậy, chính mình rõ ràng đã bị Lý lão gia tử lôi ra làm bia ngắm cho anh em bọn họ. Trọng Nham cảm thấy mình phải thực hiện kế hoạch trước, không thì không biết anh em Lý gia sẽ lại làm ra chuyện gì. Lý Duyên Lân dễ xúc động, Lý Duyên Kỳ lại càng âm hiểm, đến lúc anh ta thực sự ra tay, thì sẽ rất khó phòng bị.

Hai người trầm mặc không nói, uống được vài hớp trà, Lý Thừa Vận lại bắt đầu chuyện cũ nhắc lại: “Mùng 1 tháng 5 được nghỉ, về nhà ăn cơm đi?”

Trọng Nham mặt không đổi sắc lắc đầu.

Lý Thừa Vận hết cách, lúc không gặp mặt thì ông cũng không nghĩ tới đứa con này, nhưng khi gặp rồi ông lại luôn có cảm giác không giống. hơn nữa thằng bé này lại giống ông như vậy. từ cái trán, lông mày, ánh mắt đến cả cái cằm… thậm chí là những động tác vô thức nhỏ nhất. chính Lý Thừa Vận cũng cảm thấy thực ngạc nhiên. Nó rõ ràng là phiên bản lúc 30 tuổi của ông, cho nên ai sẽ đối với chính mình ra quyết tâm ngoan độc được đây?

“Ta không miễn cưỡng con.” Lý Thừa Vận nhìn cậu, ngữ khí ôn hòa: “Ta sẽ nói giúp về phía ông nội, có việc gì thì gọi điện cho ta.”

Trọng Nham sao cũng được gật đầu. Lý Thừa Vận thậm chí cũng không chắc là nó có nghe rõ lời mình nói không, nhịn không được mà hít một hơi nói thêm: “Được rồi, ta về đây, nếu cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì gọi điện, ta sẽ kêu bác sỹ Triệu tới.”

Trọng Nham đứng lên tiễn ông ta ra cửa, nhìn ông ta đi vào thang máy mới đóng cửa đi vào. Cậu hiện tại rất tò mò với hai vị Lý thiếu gia kia, hai người bọn họ rốt cuộc đã làm chuyện gì không vừa ý Lý lão gia tử?

Trọng Nham gọi điện cho Hải Thanh Thiên, kêu anh ta gửi ảnh chụp cùng đống giấy tờ điều tra được của mẹ con Lý Ngạn Thanh chuyển phát nhanh cho Lý Duyên Kỳ. Quan trọng nhất trong đống đồ đó chính là ảnh chụp Lý Thừa Vận dẫn hai mẹ con họ đi du lịch nước ngoài và giấy khai sinh do Lý Thừa Vận ký tên —— Hải Thanh Thiên chỉ tìm được một tờ bản sao, nhưng đối với Trọng Nham thế là đã đủ. Có đôi khi cậu thật sự rất bội phục Hải Thanh Thiên, những món đồ từ mười mấy năm trước mà anh ta cũng có thể tìm ra, cũng không biết anh ta tìm ra như thế nào.

Không cần tiếp tục điều tra nữa, Hữu Thiên tự nhiên đáp ứng rất vui vẻ. đến khi sắp cúp điện thoại, Hữu Thiên đột nhiên nói: “Ah, còn chuyện này nữa, tôi đoán cậu nhất định có hứng thú.”

“Chuyện gì?”

“Có người đang điều tra hai vị Lý thiếu gia.”

“Là ai?!”

“Tạm thời chưa rõ là ai.” Giọng Hải Thanh Thiên lộ ra vẻ hứng thú vô cùng: “Nhưng người này đã đi theo hai anh em họ một thời gian rồi.”

Trọng Nham hỏi lại: “Sao anh biết được?”

“Cậu cũng không nhìn xem tôi đang làm nghề gì.” Hải Thanh Thiên tự đắc nói: “Trong quá trình điều tra, tôi cũng tiếp xúc với không ít người, tuy rằng muốn giữ bí mật cho khách hàng, nhưng cũng có một số thông tin có thể dùng chung. Khụ, nói cậu cũng không hiểu. tôi chỉ muốn nói là, người này đối với anh em Lý gia không có ý tốt lành gì đâu.”

Số lượng những người muốn điều tra anh em Lý gia quá nhiều, kẻ thù Lý gia, đối thủ thương trường, thậm chỉ cả những người khác chi trong họ.

Hải Thanh Thiên than thở: “Tôi phát hiện cái nhà họ Lý này rất thú vị, có một đống bí mật.”

Trọng Nham lắc đầu: “Chuyện này không liên quan tới tôi. Anh đem đồ vật gửi đi, hai anh em bọn họ phỏng chừng sẽ không rảnh rỗi tới tìm tôi phiền toái nữa.” cậu do dự một chút, suy nghĩ có nên gửi một bản tới cho Lý lão gia tử không, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên, nếu động tác quá lớn sẽ dễ dàng bại lộ danh tính. Thủ đoạn của Lý lão gia tử so với Lý gia huynh đệ không phải cùng một cấp bậc, vạn nhất biến khéo thành vụng vậy thì mất nhiều hơn được.

“Tin tức đường viền nếu không liên quan gì tới mối làm ăn của tôi…” Hải Thanh Thiên nói: “Tôi cũng không đặc biệt chú ý. Nhưng mà, vẫn có ưu đãi với khách hàng thân thiết, nếu có phát hiện nội tình gì mới, tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết.”

“Vậy tôi cám ơn anh trước.”

Trọng Nham cúp điện thoại, đột nhiên có chút nghi ngờ chuyện này là do chính người Lý gia tự mình bày ra. Có thể nào là do Lý lão gia tử phái người âm thầm điều tra hai thằng cháu, sau đó phát hiện bọn họ làm ra chuyện lão không thích, rồi mới thúc giục Lý Thừa Vận đón mình lên đây không?

Nhưng nếu Lý lão gia tử muốn điều tra ai thì sẽ đi thuê thám tử tư sao?

Trọng Nham nghĩ mãi không ra cũng chả buồn nghĩ nữa, hiện giờ cậu chỉ quan tâm tới một chuyện, đó là phản ứng của anh em Lý gia sau khi nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh kia sẽ làm gì.

Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.