Trọng Nham vô tâm vô phế ngủ nướng một giấc, sáng hôm sau khi thức dậy cũng sắp 8 giờ. Trương Nguyệt Quế đã dậy trước cậu, Trọng Nham rửa mặt xong đi ra, bữa cơm nóng hổi lần thứ hai được bày ra. Trong trí nhớ của cậu, đây là lần đầu tiên Trương Nguyệt Quế kiên nhân với cậu như vậy. Đương nhiên, cũng là một lần cuối cùng.
Trên bàn cơm có chút cháo, bánh màn thầu, dưa muối, còn có nước canh xương và thịt ba chỉ tối hôm qua còn thừa. bà ngoại là một người tiết kiệm, đồ ăn thừa không bao giờ bỏ đi. Nhưng qua hôm nay trong nhà sẽ không còn ai ở, dù thế nào cũng phải ăn sạch đồ ăn, bà mới an tâm mà đi.
Trọng Nham trầm mặc ngồi xuống bàn ăn, bà ngoại lại liên miên cằn nhằn dặn dò cậu lên thủ đô phải chăm chỉ học hành, đừng có trốn học đi đánh nhau, còn bảo cậu cất kỹ chìa khóa nhà, nếu lên đó chịu ủy khuất gì, không ở trên đó nổi nữa thì cũng còn một chỗ mà trở về v.v…
Trọng Nham biết mình sẽ không quay lại đây. Khu nhà này qua vài năm nữa sẽ bị phá bỏ, người dân xung quanh cũng phải chuyển đi nơi khác, tiền đền bù giải tỏa căn nhà này cũng bị một người thân của bà ngoại vay hết, thẳng tới khi bà tạ thế cũng không thấy trả. Trọng Nham năm đó từ mấy công nhân ở đây nghe được chuyện này, cậu cũng không để ý tới chút tiền ít ỏi đó, nên cũng chả truy cứu. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì mọi việc chắc cũng sẽ lặp lại như thế đi.
Trương Nguyệt Quế thu dọn bát đũa, từ trong buồng lấy ra một cái ví nữ màu hồng phấn đã bị bong tróc gần hết, không nói một tiếng mà nhét vào trong balo Trọng Nham. Bà vừa quay người lại, Trọng Nham liền từ trong túi lấy chiếc ví ra, rút hết số tiền mặt bên trong nhét lại vào trong túi áo bà, chỉ giữ lại chiếc ví tiền cũ nát kia. cậu biết đó là chiếc ví của mẹ để lại, trừ bỏ hai cuốn album trong balo ra thì cậu không còn đồ vật nào của mẹ nữa.
Bà ngoài vành mắt hồng hồng muốn mắng cậu, nhưng lời nói ra tới miệng lại khó nhọc mà nuốt trở vào.
“Cháu không cần tiền, bà giữ cho mình đi.” Trọng Nham khó được khi cùng bà nói nhiều thêm mấy câu: “Muốn dùng tiền hay gặp phải chuyện gì thì gọi điện cho cháu. Số điện thoại của trại an dưỡng cháu đã nhớ rồi, chờ tới khi cháu sắp xếp ổn thỏa ở trên kia xong sẽ gọi điện cho bà, nói cho bà biết địa chỉ và số điện thoại của cháu.”
Bà ngoại gật gật đầu, mấy lọn tóc mai xám trắng bên tai theo động tác của bà khẽ lay động. bà lưu lại cho Trọng Nham một ấn tượng khắc sâu chính là bộ dạng tay chống hông trung khí mười phần mắng chửi người, cho nên cậu vẫn không chú ý tới, bà cư nhiên đã già như vậy rồi. không biết thoát khỏi thằng cháu hay gây cho bà không ít phiền toái này, cuộc sống sau này của bà có thể sẽ vui vẻ hơn một chút không. Nơi này cách trại an dưỡng cũng không quá xa, nếu buồn, bà cũng có thể ngồi xe bus quay về thăm bà con láng giềng.
Trong lòng Trọng Nham cũng không chút tư vị, những gì cậu có thể làm cho bà cũng chỉ có thế.
Tiếng gõ cửa phá vỡ không khí trầm mặc trong nhà, Ôn Hạo xuất hiện ở ngoài cửa, hắn nhìn đống hành lý đã được Trương Nguyệt Quế đóng gói thu dọn xong để ở phòng khách, trên mặt lộ ra thần sắc vừa lòng. Tương phản với hắn chính là, bà Trương khó được khi lộ ra vài phần hốt hoảng, hoặc có lẽ là bà không biết rõ hoàn cảnh mới thế nào nên có chút bất an khó hiểu. Cho dù bà đã tới tuổi gần đất xa trời, hơn phân nửa thời gian đều giãy dụa trong tầng dưới cùng của xã hội, cuộc sống sinh hoạt luôn khốn đốn, nên khi đối mặt với cuộc sống sinh hoạt khác mình chưa từng thể nghiệm qua, loại bất an cùng khẩn trương này vẫn như cũ tồn tại.
Bà chân tay luống cuống thu dọn một lần cuối trong bếp, sau đó lưu luyến không rời bắt đầu chỉnh lý phòng ngủ của mình. Kỳ thật cũng không có gì cần phải thu xếp, trại an dưỡng cách đây không xa, thiếu cái gì có thể tùy thời trở về để lấy. Bà chính là cảm thấy mọi chuyện thay đổi quá mức đột ngột, bà còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý xong, hết thảy biến thành kết cục đã định.
Trọng Nham đứng ở cửa, trong tay xách theo cái balo cũ, vẻ mặt hờ hững. Ôn Hạo thức thời xách một cái túi da của bà ngoại xuống lầu.
Trương Nguyệt Quế kiểm tra lại các công tắc điện, nước, thở dài một tiếng, rồi cầm theo túi xách có chưa giấy tờ cá nhân cùng ví tiền ra ngoài. Khi đi ngang qua người Trọng Nham, muốn nói gì đó, há miệng thở dốc rồi lại nhẫn trở về.
Trương Nguyệt Quế khóa kỹ cửa, chào từ biệt hàng xóm, nhờ bọn họ để ý nhà cửa hộ. khi lên xe, vài lão hàng xóm ra tiễn bà, biết bà sẽ tới trại an dưỡng Tây Lĩnh, trong mắt đều ánh lên vẻ hâm mộ. bà lúc trước cũng không phải không ảo tưởng có ngày sẽ được như thế này, đáng tiếc, khi ngày đó thật sự đến, bà một chút cũng không cao hứng nổi.
Chính bà cũng biết vì sao mình không cao hứng, bà về sau không cần tân tân khổ khổ bán hàng vỉa hè ở đường Tây, không cần suốt ngày chúi đầu vào may vá thêu thùa, không cần mỗi ngày đều đối mặt với thằng nhóc Trọng Nham khiến người phiền lòng. Bà về sau sẽ ở trong trại an dưỡng đẹp đẽ, sinh hoạt vui vẻ không lo nghĩ, còn có bác sỹ, nhân viên y tế chăm sóc chữa bệnh… nhưng vì sao bà lại có cảm giác mất mác khi bị vứt bỏ thế này?
Bà một đường trầm mặc, đến trại an dưỡng, Ôn Hạo đã giúp bà làm xong mọi thủ tục, nhân viên công tác mặt mày tươi cười đỡ bà tới gian phòng của riêng mình, Nghĩ những người già chân yếu đi lại không tiện, nên mỗi tòa nhà ở đây đều chỉ xây 2, 3 tầng, 2 đến 3 người một căn nhà, phòng ngủ độc lập, phòng khách, buồng vệ sinh chung, mỗi gian phòng đều có ban công lớn nhìn ra hoa viên, mấy lão nhân ở cùng nhà với bà đều rất hòa khí, điều kiện đúng là không tồi. cảm xúc suy sụp của bà cũng giảm bớt đôi chút, thấy Trọng Nham nhớ kỹ số điện thoại trong phòng khách, trên mặt bà khẽ lộ ra tươi cười.
Thu xếp xong cho bà ngoại, Trọng Nham cũng không nói gì nữa liền theo Ôn Hạo rời đi. cách lớp cửa kính xe, cậu thấy Trương Nguyệt Quế giống y như kiếp trước, đứng ở cạnh bồn hoa dưới lầu nhìn cậu rời đi. trên mặt bà không có biểu tình gì, chỉ đôi mắt có chút phiếm hồng.
Đối với người thân duy nhất nuôi cậu từ nhỏ tới lớn, Trọng Nham cảm giác chính mình cho tới bây giờ thực sự cũng không có hiểu hết bà. Bọn họ giống như không thể không cùng sinh hoạt dưới một mái nhà, nhưng lại giống như hai người xa lạ căm ghét nhau. Có lẽ trong khoảng khắc chia ly, song phương đều có chút khó chịu, nhưng cuối cùng cả hai vẫn đều cảm thấy thở phào một hơi.
Trọng Nham khẽ thở ra một hơi, nhắm mắt nói với Ôn Hạo: “Ngồi máy bay đi, tôi bị say xe.”
Ôn Hạo do dự.
“Nếu không anh đi xe về, một mình tôi ra sân bay.” Trọng Nham biết hắn sợ độ cao, kiếp trước cậu thiên chân vô tà nghe lời không muốn phiền hà người ta, thập phần săn sóc đồng ý để bọn họ lái xe lên thủ đô, kết quả cậu – một thanh niên cao 1m8 cuộn mình hai ngày ở ghế sau xe ô tô, tới khi đến nơi, vừa xuống xe, cả người mềm nhũn đến đứng cũng đứng không vững. Lúc này, cậu cũng không muốn làm bạn đồng hành tri kỷ nữa, Ôn Hạo có chết hay không cậu cũng lười quản. lại nói, kiếp trước cậu ngốc hồ hồ thiện ý giúp đỡ cái tên khốn này, cuối cùng còn không phải bị bọn họ coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, khi nào chưa diệt trừ được thì chưa vui vẻ đó sao?
Đồ ngốc mới làm cái loại buôn bán lỗ vốn này.
Ôn Hạo đấu tranh một phen, hữu khí vô lực phân phó lái xe: “Ra sân bay.”
Trọng Nham trong lòng cười lạnh, quả nhiên loại nhân nhượng này cũng không khiến lòng người cảm kích, đối với vài người mà nói, nhân nhượng chỉ có ý nghĩa khi người ta càng có thể tiến thêm một bước mà khi dễ ngươi. Trọng Nham thầm nghĩ, nếu đã quyết định không được lặp lại những ngày như trước đây, vậy thì ngay từ đầu phải chấn chỉnh thái độ của mình mới là tất yếu.
Trọng Nham nhắm mắt hỏi Ôn Hạo: “Trường học của tôi đã sắp xếp xong chưa?”
“Xong rồi.” Ôn Hạo đại khái vẫn còn nhớ tới chuyện mình sợ độ cao, thanh âm thực hữu khí vô lực: “Trường học rất tốt… năm đó cậu…. đại thiếu gia Lý gia cũng học ở đó, nhị thiếu gia lớn hơn cậu một tuổi, hiện tại đang học lớp 11. Vừa lúc hai đứa có thể thân thiết hơn một chút.”
Trọng Nham cảm thấy chán ngấy, kiếp trước chính là như vậy, Lý gia kiên quyết sắp xếp cậu vào học trong trường quý tộc của đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu, kết quả nhận hết sự coi khinh của bọn họ. nhất là Lý nhị thiếu gia Lý Duyên Lân cầm đầu đám thiếu gia đảng, cả công khai hoặc ngấm ngầm, còn thiếu mỗi việc chỉnh chết cậu, đám người Lý gia lại chỉ coi đó là đám trẻ con bướng bỉnh chơi đùa nghịch ngợm không để ý.
“Đổi một trường học bình thường.” Trọng Nham bình tĩnh tranh thủ phúc lợi cho mình: “Cách xa Lý gia một chút.”
Ôn Hạo do dự một chút, khó được hảo tâm mà khuyên can một câu: “Lý gia dù sao cũng là thế gia có danh dự uy tín, cậu hiểu không? Khắt khe với con riêng sẽ ảnh hưởng không tốt với thanh danh gia tộc. Mấy đứa dù sao cũng là anh em với nhau, thân thiết một chút đối với cậu cũng có lợi.”
“Thân thiết em gái anh.” Trọng Nham mở mắt nhìn hắn giống như đang nhìn kẻ ngu: “Đổi lại là anh thì anh sẽ nhận một người em trai như vậy sao? nếu muốn giết tôi thì trực tiếp ném tôi ở lại Lâm Hải là được rồi, việc đếch gì phải vòng vèo như vậy?”
Ôn Hạo nổi giận: “Nhóc con, sao cái miệng cậu lại xấu xa như vậy hả?”
Trọng Nham cười lạnh: “Vậy anh nói xem rốt cuộc muốn đem tôi lên đó là định làm gì? không muốn tôi sống cũng có rất nhiều cách.”
Ôn Hạo rất muốn đánh thằng nhóc vài cái, nhưng hiện giờ tình hình không còn giống mấy hôm trước kéo người tới hù dọa nó. Lý lão gia tử đã lên tiếng bảo mang Trọng Nham về Lý gia, nếu để lão gia tử nhìn thấy thương tích gì trên người Trọng Nham, nói không chừng lão gia tử sẽ cảm thấy Ôn Hạo bằng mặt không bằng lòng với mình, lại âm thầm tìm người đối phó hắn.
Ôn Hạo ngón tay tràn ngập ý cảnh cáo chỉ thẳng cậu hai cái, rồi mới lấy đi động ra bắt đầu gọi điện thoại. khi xe đi lên đường cao tốc, mới lãnh mặt nói: “Đã an bài trường học khác, như cậu mong muốn.”
Trọng Nham hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn đang suy nghĩ kiếp trước mình đã ngu ngốc thế nào, rõ ràng tranh thủ cho bản thân một chút thì mọi chuyện sẽ khác đi, kết quả càng nể mặt suy nghĩ cho người ta thì tất cả những bất mãn đều một mình mình chịu đựng. kết quả thì hay rồi, ngươi kính người một bước, cuối cùng người ta lại đạp ngươi xa một trượng. từng bước tường bước bị đẩy tới giới hạn, thẳng tới khi bức cậu không còn đường rút lui.
Mẹ nó.
“Chỗ ở thì sao?” Trọng Nham một bước cũng không nhường nhìn Ôn Hạo: “Không phải đã nói tìm một chỗ ở gần trường cho tôi rồi sao?”
“Cậu TMD đừng có trèo lên đầu lên cổ lão tử.” Ôn Hạo chỉ chỉ thẳng mặt cậu, trong mắt đằng đằng sát khí: “Cậu có biết đón cậu trở về là do lão gia tử an bài không?”
Trọng Nham bất vi sở động: “Lão gia tử làm như vậy chính là vì muốn nhìn thấy tôi bị hai thằng cháu của ông ta hành hạ tới chết?”
“Con mẹ nó.” Ôn Hạo chửi ầm lên: “Cậu cho cậu là ai? Đáng giá để lão gia tử phí tâm như vậy sao?”
Trọng Nham đưa tay định mở cửa xe. Chiếc xe vẫn đang lao như bay trên đường cao tốc, nếu mở cửa xe nhảy xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng. Ôn Hạo bị hành động này của cậu cả kinh gần chết, không chút nghĩ ngợi rướn người qua một phen giữ tay cậu lại, há miệng mới phát hiện giọng mình đã lạc cả đi: “Con mẹ nó, cậu muốn chết?’
Thằng nhóc này muốn chết cũng không thành vấn đề, dù sao muốn chỉnh chết nó cũng có rất nhiều người, nhà vợ Lý Thừa Vận đều muốn giết chết nó. Nhưng nó không thể chết trong tay hắn được. Ôn Hạo chỉ là con nuôi của lão gia tử, hắn quyết không thể để lão gia tử cảm thấy hắn đã đứng về phía Trình gia – nhẹ mẹ đẻ của Lý thiếu phu nhân được. Nếu lão gia tử cảm thấy hắn không còn trung thành với mình, vậy nửa đời sau của Ôn Hạo tuyệt đối không dễ sống.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng, Lý lão gia tử cố ý muốn đưa Trọng Nham về, bên trong không phải không có ý muốn châm chọc Trình gia. Lão gia tử lúc trước sở dĩ muốn kết thông gia với Trình gia, chính là hướng về cá tính mạnh mẽ của con gái Trình gia, muốn có người có thể quản được thằng con trai vô pháp vô thiên của lão. Không ngờ rằng sau 20 năm Trình Du vào cửa, bà ta chỉ tốn tâm tư đối phó với đám nữ nhân ở bên ngoài, ngược lại đối với Lý Thừa Vận lại cun cút nghe lời, sợ chỗ nào sẽ chọc hắn không cao hứng. tình huống này hoàn toàn đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của Lý lão gia tử, khó tránh khỏi khiến trong lòng lão ta có chút thất vọng.
Ôn Hạo và Trình Du đi lại cũng không quá thân quen, nhưng cùng sinh hoạt dưới một mái nhà hơn 20 năm qua, đối với tính cách của bà ta cũng có chút hiểu biết. nữ nhân này rất không chấp nhận việc Lý Thừa Vận cùng nữ nhân bên ngoài cấu kết làm bậy, hơn nữa càng không thể tha thứ hành vi lén lút sau lưng bà chói lọi sinh ra một đứa con riêng. Ôn Hạo không chút nghi ngờ, nếu Trình Du sớm biết có sự tồn tại của Trọng Nham, thì chưa biết chừng trên thế giới này đã sớm không có đứa nhỏ nào tên Trọng Nham thế này rồi. nhưng Trọng Nham cũng chỉ là một thằng nhóc mới mười mấy tuổi đầu, có thể nghĩ được như vậy, không thể không nói, phần tâm tư linh hoạt này mười phần là di truyền của Lý gia.
Trọng Nham mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Bây giờ chết đi không phải càng dễ chịu hơn chút sao?”
Những gì hai anh em Lý Duyên Kỳ Lý Duyên Lân kiếp trước đã gây sức ép cho cậu, cậu một chút cũng không muốn nếm lại lần nữa. Cậu nhỏ hơn Lý Duyên Lân một tuổi, vậy chứng tỏ khi Trình Du đang mang thai Lý Duyên Lân thì Lý Thừa Vận ra ngoài lăng nhăng, Trình Du chắc chắn hận Trọng Nham muốn chết, hai anh em nhà kia sao có thể dễ dàng buông tha cho cậu?
“Mẹ nó.” Ôn Hạo tức giận thở không ra hơi, hận không thể một cước đạp chết cái thằng nhóc thối tha này. Vua cũng thua thằng liều, đã liều mạng thì không muốn sống. Đây vĩnh viễn là chân lý.
Trọng Nham không biết mình có gì sai, kiếp trước cậu đối với ai đều khách khách khí khí, kết quả thế nào? Còn không phải hết người này tới người khác đều trèo lên đầu lên cổ cậu sao? còn không bằng ngay từ đầu liền tỏ rõ thái độ của mình, cũng đỡ phải có người coi cậu là một con thỏ con, ai cũng có thể xẻo một miếng thịt từ trên người cậu xuống ăn. Nếu như nước sông không phạm nước giếng, vậy mỗi ngày về sau sẽ dễ chịu hơn một chút.
Ôn Hạo lại bắt đầu lôi di động ra gọi điện, ngay cả một cái liếc mắt xem thường cũng lười cho cậu. xe dừng trước cửa sân bay, Ôn Hạo cúp điện thoại, lãnh mặt nói với cậu: “Nhà ở đã an bài xong, sau khi hạ cánh sẽ đưa cậu qua đó.”
“Ở một mình?”
“Đúng, cậu ở một mình.” Ôn Hạo hung tợn nói: “Ăn trưa ở trường, người giúp việc sẽ qua nấu bữa sáng và bữa tối cho cậu, thuận tiện giúp cậu thu dọn vệ sinh nhà cửa, chuẩn bị điểm tâm ngày hôm sau.”
Trọng Nham cảm thấy sắp xếp thế này thực không tồi. tuy rằng người giúp việc kia chính là tay sai tới giám thị cậu, nhưng mà việc này có quan hệ gì đâu? Cho dù không có người giúp việc thì cũng sẽ có người khác âm thầm theo dõi cậu thôi.
Rồi hai người không nói gì nữa, thẳng tới khi qua cửa an ninh, lên máy bay, ngồi xuống chỗ của mình, Trọng Nham mới hỏi ra một vấn đề từ kiếp trước vẫn luôn khiến cậu phân vân: “Vì sao Lý lão gia cứ nhất định phải đưa tôi về?”
Với bọn họ, cậu căn bản chả có ích lợi gì có thể lợi dụng, đối với chính bọn họ cũng không mà với hai con lang con kia lại càng không. Đứng ở vị trí của ông ta, nếu muốn trấn áp Trình Du cũng không phải không còn cách khác. Hoặc cũng có thể là lão già Lý gia biến thái kia muốn dùng một đứa con riêng xa lạ tới kích thích ý chí tự tường của hai con lang con cháu lão? Trọng Nham lắc đầu, đối với lão già họ Lý suốt ngày mở miệng là sa sả ‘huyết mạch Lý gia’ gì đó, rất không cho là đúng.
Ôn Hạo hừ lạnh một tiếng, không phản ứng lại. hắn cảm thấy thằng nhóc này, quả thực chính là được tiện nghi còn khoe mẽ, Lý gia là gia đình thế nào, có thể ôm chân được bọn họ là điều mà biết bao người tha thiết mơ ước, nó cư nhiên còn hoài nghi ý tốt của người ta đối với nó, còn không tự nhìn lại mình xem, một thằng nhóc xấu xa hư hỏng như nó đang có mưu đồ gì?
Không ai trả lời, Trọng Nham cũng chả thèm hỏi nữa, dù sao chuyện cũng đã thế rồi, vậy cứ đi một bước tính một bước đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]