Hạ Hằng đợi trước khách sạn từ sáng sớm, bị lạnh đến choáng váng. Thật vất vả mới nhìn thấy Lâm Vãn Kỳ thì đối phương lại quay đi làm hắn phải đuổi theo.
Nơi này là khách sạn của đoàn làm phim, có nhiều cặp mắt để ý, Lâm Vãn Kỳ không muốn cùng hắn lôi lôi kéo kéo ở chỗ này, trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo nói: "Cậu đừng có mà động vào tôi."
Mãi mới đuổi kịp đối phương, vì muốn giữ cậu bên mình hắn phải thu tay về, ngoan ngoãn đi bên cạnh cậu.
"Tuyết dày lắm, em đoán hôm nay không quay chụp được gì đâu." Hạ Hằng mở lời trước.
"Đoàn phim sẽ tự có sắp xếp." Lâm Vãn Kỳ nói.
Ý là chuyện này không phải việc của cậu.
Nói câu nữa là không xong với người ta đâu, Hạ Hằng tự nhủ trong lòng. Hắn biết Lâm Vãn Kỳ đối với mình đang cực kì không vừa ý, muốn đem người trở về phải vận dụng cả trí cả lực.
Vì thế hắn lại lần nữa xin lỗi: "Vãn Kỳ, những lời em nói hôm qua đều là thật. Trước kia em hiểu lầm anh, làm tổn thương anh, đều là lỗi của em."
Lâm Vãn Kỳ hiện tại bình tĩnh, chỉ gật gật đầu, nghiêng người nói: "Ồ, rồi sao?"
Cậu nhìn Hạ Hằng, trong mắt không có cảm tình: "Hạ tổng là muốn chúng ta quay lại?"
Hạ Hằng cho rằng cậu đồng ý, vui vẻ nói: "Anh nguyện ý à?!"
"Không." Lâm Vãn Kỳ lạnh lùng nói.
Cậu tự giễu cười: "Hạ tổng muốn bao dưỡng tôi giống ngày trước à?"
"Ý em không phải vậy." Thấy cậu vẫn giữ trong lòng chuyện năm đó, Hạ Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-nha-co-nuoi-mot-tieu-minh-tinh-chay-tron-phai-lam-sao-day/1209630/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.