Này người đẹp.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Thiên khóc trước mặt người khác.
Đương nhiên bây giờ đâu tính là khóc nhè đâu, chỉ là mắt cô đỏ hoe thôi mà, nhưng đúng là có chút không dễ nhìn.
Khi cô kịp phản ứng thì cái dáng vẻ mất mặt của cô đã sớm bị anh nhìn thấy. Cô vội đưa tay che mặt: "Không cho anh nhìn nữa!"
Phó Từ Hành nhìn cái hành động che mặt ngốc nghếch trước mặt không hiểu sao lại cảm thấy dễ thương. Khóe miệng anh khẽ giật, thấp giọng nói: "Cùng ăn bánh kem đi."
Thẩm Thiên Thiên ngước mắt nhìn về phía anh.
"Thuận tiện xem đề án của cô."
Sao người anh em này luôn cứ nghĩ đến đề án vậy?
Phó Từ Hành tận tình dạy bảo nhắc nhở, bỗng nhiên muốn giúp cho cô nàng phản nghịch mới lớn này, ít nhất trong giai đoạn này là giúp cô giải quyết đề án.
Ban đầu Phó Từ Hành cũng không định nhận cái chuyện vặt vãnh này, nhưng khi nhìn thấy giáo sư mang người đến thì bỗng dưng anh lại đổi ý.
Có lẽ là vào cái đêm hôm trước, sự cô đơn tịch mịch trong ánh mắt ấy đã cho anh một ấn tượng đến nỗi khiến anh vô thức khắc sâu.
Nhờ sự giúp đỡ của Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên đã thành công hoàn thành đề án. Nhớ lúc trước anh nói chỉ có một tuần rảnh, Thẩm Thiên Thiên quyết định sẽ mời anh đi ăn vào ngày cuối cùng.
Thẩm Thiên Thiên và Phó Từ Hành ấn định thời gian, hai người cùng đi đến phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-nha-co-nuoi-mot-con-cho-rot-cuoc-lai-la-chong-cu-cua-toi/1933984/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.