Thẩm Thiên Thiên do dự một hồi, nhưng vẫn gọi cho Thẩm Mỹ Đình.
"Mẹ, ảnh chụp đó..." Thẩm Thiên Thiên mấp máy môi, có chút cáu kỉnh gãi gãi đầu, bố cô thật sự là làm nên chuyện mà, cho nên bây giờ cô phải giúp ông giải thích.
"Ừm." Thẩm Mỹ Đình nhẹ nhàng trả lời: "Mẹ đã thấy bức ảnh."
Thẩm Thiên Thiên im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ nghĩ như thế nào?"
"Chỉ dựa vào một bức ảnh thì không thể nghi ngờ bố con được, nhưng mẹ cũng sẽ điều tra." Thẩm Mỹ Đình cười khúc khích và hỏi: "Bức ảnh này được chụp khi nào?"
Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ một lúc và trả lời: "Ba bốn ngày trước."
"Được rồi, mẹ hiểu rồi."
Cúp điện thoại xong, Thẩm Thiên Thiên ngây người nhìn điện thoại của mình, trong lòng vẫn có chút khó hiểu. Phản ứng của mẹ cô quá đỗi bình tĩnh, không giống bà ấy chút nào.
Thôi quên đi, cô không quan tâm đến chuyện của họ nữa.
A Hoàng đã mất tích được một ngày đêm, Thẩm Thiên Thiên có chút lo lắng không biết nó có đói không, buổi tối nó ngủ ở đâu, có bị bắt nạt hay không.
Trong lòng như nổi gió, cô lái xe đi gần quanh sân vận động tìm một lần nữa nhưng vẫn không thấy gì.
Thịnh Lạc lưu lạc bên ngoài một đêm, anh bây giờ rất hối hận.
Rõ ràng đã định sẵn đường đến bệnh viện trong đầu, nhưng khi thực sự bước đi, anh mới nhận ra rằng nó khó khăn đến nhường nào. Anh đã lượn quanh rất nhiều đường vòng, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-nha-co-nuoi-mot-con-cho-rot-cuoc-lai-la-chong-cu-cua-toi/1933905/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.