Editor: HD
“Anh ấy đã nói sẽ chờ mình.” Diệp Đàn nhìn chằm chằm ghế sofa, vô thức lặp lại, “Anh ấy đã nói sẽ chờ mình, sẽ ở chỗ này chờ mình.” Cô mệt mỏi ngồi dựa bên cạnh ghế sofa, sau đó ôm đầu gối, “Trên nhẫn khắc chữ trọn đời, có thể cho mình thời gian ba mươi năm, không, mười năm, mình cũng mãn nguyện rồi.”
“Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn ra đi.”
Câu cuối cùng giọng cô khàn đến cực điểm, cô có cảm giác như cơ thể mình đang rơi vào sương mù, không biết đường đi, cô mơ hồ đứng nguyên tại chỗ, toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy nhịp thở của cô.
Cô từng nghĩ nếu như Ngọc Bạch Y ra đi, cô sẽ đối mặt như thế nào, cô cho rằng mình có thể thản nhiên như không, nhưng khi thế giới thực sự chỉ còn một mình cô, cô cảm thấy đau đớn tận xương tủy, nỗi đau lớn dần, lan rộng ra, cô cắn môi, khóc nức nở, thân thể run rẩy giống như con vật nhỏ mới trào đời.
Bạch Uyển Thư nhìn thấy vậy cùng rất đau lòng, cô ngồi xuống, cầm tay Diệp Đàn, mỗi câu mỗi chữ đều đặc biệt nghiêm túc.
“Tiểu Diệp, cậu phải nghe mình nói.” Bạch Uyển Thư ra sức nắm chặt tay Diệp Đàn, nhìn chăm chú vào gương mặt trắng bệch của Diệp Đàn, “Cậu vẫn còn có sự lựa chọn.”
“Hắn sẽ có khả năng quay lại.”
Diệp Đàn đột nhiên ngẩng đầu.
“Trên người của cậu có đeo vật gọi là ‘tố hồi’” Bạch Uyển Thư lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-nha-co-mot-nam-phu/2817860/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.