Ngọc Bạch Y mang bữa sáng lên, nhìn thấy Diệp Đàn nằm trên giường xem điện thoại vẻ mặt của cô vừa vui vẻ vừa buồn bực, hắn đi qua, lấy điện thoại của Diệp Đàn ra.
“Không nên vừa ngủ vừa coi điện thoại.” Ngọc Bạch Y để điện thoại lên tủ kê đầu giường, rồi ngồi bên cạnh giường giơ tay vén mái tóc rối bù của Diệp Đàn, nhẹ nhàng nói, “Dậy ăn sáng.”
Diệp Đàn cuộn chăn lăn sang một bên, “Không muốn.” Cô thẳng thắn cự tuyệt, “Em muốn nằm trên giường chơi, đưa điện thoại cho em.”
Cô giơ tay mò điện thoại màu trắng trên bàn, hợp tình hợp lý nói, “Em đang đi tìm hiểu thái độ của quần chúng, không được phép ngăn cản.”
“Ăn sáng đi.” Ngọc Bạch Y cầm điện thoại nhét vào túi quần mình, sau đó xoay người ôm Diệp Đàn cùng với chăn, “Tôi có thể giúp em rửa mặt thay quần áo.”
Diệp Đàn bị động tác đột ngột của Ngọc Bạch Y làm cho kinh sợ cô kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm cổ của hắn, sau đó Diệp Đàn có chút lưu luyến không nỡ buông hắn ra, “Nằm trên giường chơi điện thoại là chuyện vui sướng nhất đời người, nhưng lại bị anh cướp mất, trước đây anh không có quản em như vậy, trước đây anh rất chiều em mà!”
“Trước đây em đều ăn cơm đúng giờ.”
Ngọc Bạch Y buông Diệp Đàn ra, bởi vì cô không mang dép, cho nên Ngọc Bạch Y để cô đứng trên mu bàn chân mình, sau đó kéo chăn ném đi.
Diệp Đàn ôm eo của hắn, cười híp mắt nịnh nọt hắn, “Nam thần, ăn sáng xong em về giường nằm chơi điện thoại được không? Tất cả mọi người đều khen anh, đọc những bình luận đó em thấy rất vui, nên muốn đọc hết.”
“Em có thể trực tiếp nhìn tôi.”
“Không giống nhau.” Diệp Đàn cò kè mặc cả, “Nhìn anh nhưng lại không biết mọi người nói gì về anh, không giống nhau nha.”
Vì vậy, sau khi Diệp Đàn ăn sáng xong, lại hào hứng bò lên giường vô weibo coi bình luận.
Ngọc Bạch Y không nỡ từ chối cô, chỉ có thể triều theo ý cô, sủng một cách vô điều kiện.
Cho nên Diệp Đàn càng ngày càng ngang bướng.
Mấy ngày sau, Sinh sát cực kì nổi tiếng, suốt ngày được mang ra bàn luận, Ngọc Bạch Y cũng càng ngày càng nóng tính, ngày nào Diệp Đàn cũng đắm đuối coi đi coi lại hình ảnh Vô Lượng tiên tôn, nào là ánh mắt chết người cut, bay trên trời cut, còn có cp Đường Khải Dương với Hữu Ái cut, đủ loại, đủ kiểu.
Có đôi khi Ngọc Bạch Y không hiểu lý do tại sao, rõ ràng hắn ở bên cạnh cô, nhưng cô chỉ chăm chú nhìn chính mình trong phim.
Buổi tối thứ năm ở Florence, Ngọc Bạch Y bảo Diệp Đàn đang xem weibo đi tắm.
“A…, đợi lát nữa đi.”
Diệp Đàn hăng say nhìn điện thoại, nên không chú ý Ngọc Bạch Y đã giơ tay ra, sau đó bình tĩnh cướp điện thoại của cô đi.
“Đi tắm.”
Diệp Đàn nhìn đồng hồ quả thực hơi trễ, hơn nữa điện thoại mà Ngọc Bạch Y để trên bàn đã tối màn hình, nên Diệp Đàn khá yên tâm, “À, được.”
Lúc cô tắm xong rồi đi ra, liền nhìn thấy Ngọc Bạch Y ngồi dựa trên giường, yên lặng coi điện thoại di động của cô.
Cô đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một chút, trước khi đi tắm cô đang xem cái gì, sau đó…
“Nam thần anh không được xem a a a a a!!! Sao anh lại biết mật khẩu của em!!!” Diệp Đàn nhảy lên giường, ngã vào người của hắn giựt lấy điện thoại, một bên không biết phải giải thích như thế nào, “Nam thần anh hãy nghe em nói, em không có xem mấy thứ này đâu, tối nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, em chưa kịp thoát, thì anh đã giựt lấy điện thoại rồi.”
Tay Ngọc Bạch Y cầm điện thoại màu trắng của Diệp Đàn, ngón tay của hắn dường như rất tự nhiên, không có lực, nhưng Diệp Đàn dùng hết sức cũng không thể giựt điện thoại về.
Trái tim Diệp Đàn nguội lạnh nằm trên đùi Ngọc Bạch Y, cô ngước mắt nhìn điện thoại trong tay hắn, sau đó làm ra vẻ mặt ‘Xong đời rồi’.
“Chỉ là vô tình…” Diệp Đàn dùng mặt mình ngăn cản tầm mắt hắn nhìn điện thoại, ngửa đầu đáng thương nhìn Ngọc Bạch Y, “Nam thần em xin thề, em chưa từng có ý nghĩ này, thật sự đó!”
Trên điện thoại, tiêu đề ghi rằng, truyện đam mỹ cp Vô Lượng Tiên Tôn x Nguyên Dương…
Vấn đề là thể loại kia có độ H rất cao…
Cô thật sự chỉ lỡ tay nhấn vô… định nhìn một chút sẽ đóng lại, nào ngờ bị Ngọc Bạch Y hối đi tắm nên quên thoát ra ngoài.
Mặt mày Ngọc Bạch Y trắng toát bình tĩnh nhìn Diệp Đàn, hắn mở miệng, giọng nói lạnh như đá, “Mấy ngày nay em đều xem những thứ này?”
“Không có! Tuyệt đối không có!” Diệp Đàn giơ ba ngón tay lên để cho hắn thấy sự thành thật của cô, “Em rất trong sáng đấy!”
Chẳng qua cô coi mấy bạn trên mạng cắt ghép chỉnh sửa cho cp Nguyên Dương với Vô Lượng, đột nhiên có chút cảm giác yêu thích, thế là không nhịn được vô trang của bạn bè đọc truyện.
Ai biết vừa vào đã thấy cảnh H (no=O=) no!!!!
Ở nhà đọc truyện đam H bị lão công phát hiện phải làm gì bây giờ? Chờ bị xử.
“Diệp Đàn.” Giọng nói Ngọc Bạch Y lành lạnh, hắn hơi khom người, tới gần Diệp Đàn đang nằm trên đùi hắn, ánh mắt hơi lạnh lùng, “Tôi tức giận.”
A a a!
Nam thần nổi giận!
Giận thật à!
Diệp Đàn lập tức giơ tay, ôm eo Ngọc Bạch Y nịnh nọt, cọ cọ bên hông hắn, “Đừng giận đừng giận mà, em sai rồi.”
“Mấy ngày nay.” Ngọc Bạch Y càng thể hiện vẻ lạnh nhạt, “Em chỉ nói với tôi ba mươi bốn câu.”
“Oa oa, em xin lỗi mà.”
“Trong đó hai mươi mốt câu đều là ‘Đợi em xem xong đã’.”
“Cái gì…”
“Tôi đứng trước mặt em, em cũng không thèm nhìn một cái.”
“Hả? Thật sao?”
“Biết được em đang xem mấy thứ này, khiến tôi rất không vui.”
“Em sai rồi, em sai rồi, em không xem nữa đâu.” Diệp Đàn ôm chặt eo của hắn, cọ cọ, “Em hứa về sau sẽ không coi nữa, em chỉ nhìn anh thôi! Là thực đó, anh đừng tức giận mà ~”
Diệp Đàn ngước mặt, khóe mắt hơi nhếch lên biểu hiện vô cùng chân thành mà nhìn Ngọc Bạch Y, cô vừa mới tắm xong, nên đôi mắt có chút ẩm ướt, môi cũng rất trơn bóng, cả khuôn mặt màu hồng nhạt, búi tóc sau đầu, bộ dáng vừa ngây thơ lại quyến rũ, “Anh vẫn còn tức giận phải không?”
“Tôi rất giận.” Ngọc Bạch Y để điện thoại sang một bên, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, vẻ mặt của hắn bình thản, giọng nói lạnh nhạt, “Em dỗ tôi đi.”
Diệp Đàn: …(O_O) đừng tưởng bộ dạng của nam thần nghiêm túc lạnh lùng, nhưng thật chất có đôi khi nam thần rất trẻ con đấy.
“À.” Diệp Đàn đứng lên, đặt tay lên vai Ngọc Bạch Y, “Chụp” hôn lên mặt hắn một phát, “Ngoan nè.”
Khuôn mặt Ngọc Bạch Y không chút biểu tình, “… Qua loa.”
Hắn dừng một chút, bổ sung thêm một câu, “Tôi vẫn còn tức giận.”
Diệp Đàn lại hôn hắn, “Em đâu có qua loa, em rất nghiêm túc dỗ dành anh mà.”
Cô vịn vai hắn, nghiêng đầu dịu dàng hôn hắn, sau đó dùng lưỡi cẩn thận di chuyển xung quanh vành môi hắn, cho đến khi môi Ngọc Bạch Y ẩm ướt.
Ngọc Bạch Y nhìn Ngọc Bạch Y chờ đợi hắn khen thưởng, “Có phải em rất chân thành không? Anh đừng giận nữa được không?”
Nét mặt của cô mang theo sự mừng rỡ của trẻ con, có chút nịnh bợ nhìn hắn, nhưng đáy mắt hoàn toàn không có vẻ yếu thế.
Nếu người đối diện là hắn cô không cần phải nể nang gì hết.
Hắn yêu thích quý trọng tất cả của cô cho dù là sự yếu đuối.
Hắn cảm thấy rất tự hào về việc đó.
Thấy Ngọc Bạch Y không nói lời nào, Diệp Đàn lại hôn lên trán của hắn, “Nụ hôn tràn đầy yêu thương nha.” Cô nói, “Đã đủ chưa, em dịu dàng như vậy, anh không tức giận nữa nha?”
Ánh mắt Ngọc Bạch Y thâm trầm nhìn cô.
“Còn chưa đủ.” Giọng hắn cực kì lạnh, “Dù thế nào cũng không đủ.”
Hắn giơ tay, chế trụ gáy của Diệp Đàn, sau đó đặt cô nằm xuống chăn, hôn thật sâu.
Nụ hôn của Ngọc Bạch Y luôn luôn dịu dàng, chỉ lướt qua rồi dừng lại, rất ít khi hôn sâu, cứ cho là hôn sâu, cũng cực kì dịu dàng triền mien.
Diệp Đàn bị chế ngự trên giường, lần đầu tiên cảm thấy Ngọc Bạch Y hôn môi mãnh liệt như vậy, trong đêm tối tiếng miệng lưỡi giao nhau lại trở nên rõ ràng mờ ám.
Không khí càng ngày càng khô nóng, Diệp Đàn cảm thấy đầu lưỡi của mình có chút tê dại, cô nhịn không được đẩy Ngọc Bạch Y ra, hắn hơi lùi về, đèn vẫn còn sáng, cho nên Diệp Đàn có thể nhìn thấy dục niệm trong đôi mắt màu bạc của hắn.
Mái tóc dài của hắn rũ xuống, tản ra xung quanh, khuôn mặt tuyệt đẹp, hơi thở không ổn định, khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày của hắn nay lại có thêm vài phần dục vọng khiến người ta si mê.
Diệp Đàn ngẩn ngơ nhìn hắn, dù chạy mấy con phố hắn cũng không đổ một giọt mồ hôi mà lúc này trên trán của hắn lại có chút ẩm ướt, hắn mím môi, nét mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng chắc chắn là do đang kiềm chế xúc động.
“Tôi có phản ứng.” Giọng hắn khàn khàn, “Em sẽ giúp tôi chứ?”
Hắn nhìn cô chăm chú, chân mày hơi nhíu lại, vừa có vẻ cực lực kiềm chế, vừa có vẻ khiêu khích động tình, khiến người ta không biết phải làm sao.
A.. không nỡ từ chối.
“… Ừm.”
Diệp Đàn đáp một tiếng, Ngọc Bạch Y liền duỗi tay cởi nút áo cô.
“Khoan, khoan đã nào…!” Diệp Đàn cầm cổ tay Ngọc Bạch Y, “Em sẽ giúp anh! Nhưng tại sao anh lại cởi áo em?”
Không phải chỉ cần năm ngón tay của nữ nhân là được rồi hay sao -_-.
Ngọc Bạch Y đột nhiên bật cười.
Tiếng cười trong trẻo như tiếng đá ngọc kêu, nhưng có chút khàn khàn, mềm mỏng.
“Nằm trên giường chơi điện thoại.” Hắn áp sát mặt vào tai cô, nhàn nhạt nói, “Đâu phải là chuyện vui sướng nhất của con người chứ.”
Diệp Đàn:…
Nam thần anh thay đổi rồi (v_v)/.
Rõ ràng trước kia anh rất nghiêm túc mà (no=O=)no.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]