Từ lễ tang trở về, tâm trạng của Diệp Đàn vẫn luôn không tốt lắm, hơn nữa trong một tháng này, cơ bản là cô đều ở trong bệnh viện trong sóc Diệp Viện, cho nên đẩy ngày đi du lịch với Ngọc Bạch Y về sau.
Diệp Đàn mê man ngủ hai ba ngày, sáng sớm hôm sau rửa mặt xong thì Diệp Đàn phát hiện Ngọc Bạch Y cùng phạm huy nhỏ, đàn diệp cả ba ngồi nghiêm trang trên ghế sofa.
Nhìn thấy Diệp Đàn đi ra, đàn diệp trong trẻo kêu một tiếng “meow”, sau đó là phạm huy nhỏ vẻ mặt thống khổ gào một tiếng kì quái… “Meow”…
Diệp Đàn lập tức sửng sốt.
Phạm huy nhỏ nằm sấp trên ghế sofa, Ngọc Bạch Y ngồi bên cạnh, nó ngước đầu hăng hái kêu “meow meow”.
Diệp Đàn: “… nó đang làm gì thế?”
Ngọc Bạch Y bình tĩnh nói: “Chọc em cười đó.”
Phạm huy nhỏ: …Không phải a! Rõ ràng là đang hát! Hơn nữa là do một con chó xấu số nào đó bị một con rồng ép buộc!!!
Nhưng mà chó không thể nói! Chó còn phải hát tiếp!
Diệp Đàn nghe thử, ngược lại cảm thấy có chút ý tứ, cô ngồi ở ghế sofa bên cạnh, cẩn thận lắng nghe tiết tấu.
“Giống như đang hát.” Cuối cùng Diệp Đàn cười rộ lên, “Điệu cát cường tam bảo.”
Phạm huy nhỏ lập tức kích động đứng dậy, “Gâu” vài tiếng, sau đó định chạy vào ngực Diệp Đàn.
Kết quả bị Ngọc Bạch Y xốc lên ném dưới ghế sofa, hắn còn đặt đàn diệp ở bên cạnh chân nó, Ngọc Bạch Y lạnh nhạt nói: “Ngươi đi nuôi mèo.”
Phạm huy nhỏ: >_< đả đảo, không được đối xử như vậy với thú cưng, thú cưng muốn tạo phản!!! Trong nhà nữ chủ nhân là lớn nhất!!!
Nhìn bóng lưng phạm huy nhỏ lúc lắc thân thể màu trắng dắt đàn diệp ra ngoài sân thượng, Diệp Đàn cười lớn nhào qua ôm lưng Ngọc Bạch Y.
“Anh bảo phạm huy nhỏ và đàn diệp đi ra ngoài, để tự anh chọc em vui sao?”
Sau đó Ngọc Bạch Y liền hát.
Có tiếng cũng có miếng, giọng hát lạnh lạnh, hát bài cát tường tam bảo.
Giọng của hắn rất trong trẻo, từ ngữ bình thản, nếu không nghe ca từ, tuyệt đối không biết hắn đang hát bài gì.
Diệp Đàn cười muốn ngất, cô nằm trên lưng Ngọc Bạch Y, ôm cổ của hắn, cười đến đau cả bụng.
Giọng điệu còn không nhịp nhàng bằng phạm huy nhỏ.
“Cảm ơn.” Diệp Đàn cắn lỗ tai hắn, “Cực kì dễ nghe, vô cùng dễ nghe, là giọng cả tốt nhất em từng nghe.”
Sau đó Diệp Đàn sử dụng hàm răng vuốt ve tai hắn, thò đầu đến bên má hắn hôn một cái, ngay sau đó môi cô chuyển sang bên cổ Ngọc Bạch Y.
Cơ thể Ngọc Bạch Y cứng đờ, hắn giơ tay kéo Diệp Đàn đang tác oai tác quái xuống, ngồi xuống bên cạnh mình, nhàn nhạt nói: “Ngồi đoàng hoàng.”
Diệp Đàn rất vô tội: “Thưởng chon am thần, hơn nữa em rất chủ động thân mật với nam thần mà.”
Cô chống hai tay lên vai Ngọc Bạch Y, sau đó dùng sức đè hắn xuống mặt ghế, mái tóc dài của Ngọc Bạch Y trải tán loạn trên ghế sofa màu trắng, trắng đen rõ ràng.
Diệp Đàn đi tới gần, trực tiếp hôn cổ hắn, còn lè lưỡi liếm liếm.
Náo loạn một trận, Diệp Đàn gục vào trong ngực Ngọc Bạch Y, dùng một ngón tay đặt trên khóe môi hắn, có chút đắc ý nói: “Nam thần, bây giờ anh có biết là không được tùy tiện chọc ghẹo người ta không? Chuyện hai tháng trước em rộng lượng bỏ qua cho anh, coi như phá lệ một lần.”
Cô dừng lại một chút, nói thêm một câu: “Phụ nữ là sinh vật thù dai, cho dù là nam thần em cũng nhớ kỹ, nói chung phải đòi lại.”
Diệp Đàn vỗ ngực Ngọc Bạch Y, đang chuẩn bị leo từ người hắn xuống, kết quả bị Ngọc Bạch Y đè lại.
Diệp Đàn sững sờ nhìn hai mắt phượng xinh đẹp đang nheo lại của Ngọc Bạch Y, chỗ đó thâm trầm như mực, hắn nghiêm túc nhìn Diệp Đàn dưới thân, sau đó nói: “Đến tôi.”
Đến lượt anh gì chứ!
“Này, em là trừng… Ưm…”
Diệp Đàn chưa nói xong, đã bị Ngọc Bạch Y thu thập.
Diệp Đàn đau đớn chịu giáo huấn hơn nửa giờ, sau đó vội vàng mở miệng hít thở không khí, cực kì khiếp sợ, cô chỉ tay vào Ngọc Bạch Y ngón tay run run.
“Anh anh anh anh!! Nam thần anh học xấu a a a a a a! Mau nói cho em biết nam thần thật ở đâu hả!” Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y bình tĩnh gài nút áo cho mình, cả khuôn mặt cô đỏ như máu, “Không phải anh nói anh không thể thân mật với em sao! Vậy anh mới làm gì thế!”
“Hôn em.” Ngọc Bạch Y chải tóc cho cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút nguy hiểm, “Em nói rất đúng, từ nay về sau không nên tùy tiện chọc người.”
Diệp Đàn vẫn không chịu thua: “Nam thần anh gạt em, anh nói anh không thể thân mật với em!”
Nếu không phải ỷ vào việc Ngọc Bạch Y không thể làm xằng bậy, cô có thể không e ngại gì sao?!
“Ừ.” Ngọc Bạch Y xoa đầu nhỏ của Diệp Đàn an ủi, hắn dùng đôi mắt màu bạc bình tĩnh nhìn Diệp Đàn, bên trong có phần vui vẻ, “Đi theo anh thổ huyết?”
Diệp Đàn: ╮ (﹀_﹀)╭.
Tại sao nghe lời nói bi thương đó, cô lại không hề đau lòng.
Diệp Đàn rất lạnh nhạt trả lời: “À, anh muốn ói bao lâu? Em miễn cưỡng đi chung vậy.”
“Hai ba lần.” Ngọc Bạch Y kéo tay cô đi, dịu dàng nói, “Thường thì thực tế sẽ nhiều hơn lời nói một chút.”
Vẻ mặt Diệp Đàn không thể yêu thương nhìn sang hắn: “Nam thần, tại sao anh có thể làm ra bộ dáng nghiêm túc khi nói những lời đó…”
Cô suy nghĩ kiếm từ để hình dung, góp ý thêm: “Lời nói bất đồng với hành động.”
Ngọc Bạch Y: “Chuyện riêng tư của vợ chồng, không phải rất bình thường sao?”
Đúng… lão nhân ngài nói rất đúng.
Vào nhà vệ sinh, Ngọc Bạch Y giơ một tay bịt mắt Diệp Đàn, Diệp Đàn nghe thấy hắn ho nhẹ vài tiếng, còn có tiếng súc miệng, chờ bàn tay Ngọc Bạch Y rời khỏi mắt cô, hắn cũng đã thu xếp chính mình.
Ngọc Bạch Y cúi đầu nhìn cô: “Không nên nhìn, đi cùng là được rồi.”
“À.” Diệp Đàn kiêu ngạo nói, “Tất nhiên em sẽ không nhìn.”
Biết rõ có những cái sẽ khiến đối phương đau lòng.
Cho nên mới đặc biệt quan tâm đối phương.
Ăn sáng xong, Đường Khải Dương gọi điện thoại tới.
“Bà cô của tôi ơi, mong dẫn sư phụ tôi tới buổi chương trình thực tế.”
Vì quảng bá phim trong lúc nghỉ hè, quay phim lại gần xong đang trong quá trình dựng phim, hơn một tháng nay, căn bản mà nói đã hoàn thành, mấy hôm trước vừa phát hành, việc quảng bá phim cũng bắt đầu thực hiện.lqd
Diệp Đàn ăn miếng cháo Ngọc Bạch Y đưa tới, sau đó trả lời Đường Khải Dương: “Có thể không đi được không?”
“Xem như nể mặt chúng tôi ăn thức ăn cho chó của hai vợ chồng các người nhiều lần, cùng nể mặt một lượng fan hùng hậu ủng hộ cặp Bạch Đường trong trailer, hãy nể mặt phần diễn xuất của sư phụ tôi, cộng thêm một đám nam nữ trong đoàn phim…”
“Không muốn đi, tôi với nam thần định đi du lịch.”
“… tham gia chương trình, chi phí đi du lịch tôi trả.”
“Không thiếu tiền.”
“… Cô nương, hai người mới tham dự vào giới giải trí không lâu, chúng tôi muốn là giúp các người bộc lộ ánh hào quang!”
“Không có ý định tham gia vào đó.”
“…”
Vừa cúp điện thoại của Đường Khải Dương, Ngô Đạo lập tức gọi tới.
“Tham gia chương trình thực tế.”
“Hả, có thể không đi được không đạo diễn?”
Ngô Đạo nghiêm túc nhìn bức tranh thành tựu: “Cô hãy nể mặt tôi làm đạo diễn khổ sở hơn sáu mươi năm, nể mặt tôi cho vợ Ngọc Bạch Y đi đóng phim, rồi nể mặt tôi cho các người một hồng bao lớn, nể mặt tôi bảo biên kịch viết thêm tình tiết cho hai người.”
Ngô Đạo dùng đến giọng nói già nua hỏi: “Đi hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]