Editor: HD đẹp trai
Sáng hôm sau, Diệp Đàn mơ hồ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào không trung một hồi lâu.
Cô kinh sợ cả nửa ngày, nhớ ra tối qua cô ngủ trên ghế, nhưng sáng nay đã nằm ở trên giường, đang đắp chăn đoàng hoàng.
Cô đột ngột bật dậy, ngước mắt nhìn cái bàn, cái chậu vẫn còn nguyên trên mặt bàn, cô đi chân trần, từ giường nhảy xuống đất, vội vàng chạy qua, nhấc cái chậu lên nhìn.
Ngọc Bạch Y không có ở bên trong.
Lại không thấy hắn đâu.
Diệp Đàn ngẩng đầu, định đi tìm, Ngọc Bạch Y liền đi từ phòng vệ sinh ra, nhìn thấy Diệp Đàn ngơ ngác nhìn hắn, hắn bước dài về phía trước, đi đến ôm Diệp Đàn vào lòng.
“Trời lạnh, không nên đi chân đất.”
Hắn bế Diệp Đàn ngồi xuống giường, sau đó quỳ một chân trên đất, xoay người cúi đầu, giúp cô xỏ dép.
“…Nam thần.”
Diệp Đàn lí nhí nói, sau đó đột ngột giơ tay ôm cổ Ngọc Bạch Y đang định đứng dậy, trán của cô dính sát lấy xương quai xanh hắn, giọng nói yếu ớt: “Không được phép để tôi không nhìn thấy anh được không? Hoặc là anh hãy nói cho tôi biết, nếu như không nhìn thấy anh tôi phải làm gì để tìm anh đây?”
Cô rất lo lắng.
Ngọc Bạch Y quay lại ôm cô, vuốt mái tóc dài của cô mà an ủi.
“Nếu như không thấy, thì đừng tìm.”
Ánh mắt hắn chân thực bình tĩnh, dịu dàng nói mấy chữ: “Đợi tôi tới tìm em.”
“Nhưng mà chờ đợi rất khổ sở.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-nha-co-mot-nam-phu/2817816/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.