Diệp Đàn đi xuống lầu, đứng cách bọn họ ba bước.
“Ba.” Cô gọi một tiếng, sau đó bình tĩnh cầm quà trên tay đưa cho ba Diệp, “Con chỉ tới đây thăm người thôi, sinh nhật vui vẻ.”
Diệp Đàn dừng một chút, đôi mắt nhìn chăm chú vào mái tóc bạc, dù gì cha cũng già rồi, cô nhẹ giọng nói, “Con rất cảm động công ơn người đã nuôi dạy con hơn hai mươi mấy năm, nó vẫn luôn luôn khắc sâu trong lòng con, cha khỏe là được rồi, không còn chuyện gì nữa, con và Bạch Y về trước đây.”
Diệp Đàn không hề nhìn biểu cảm của những người khác, chỉ kéo tay Ngọc Bạch Y vẫn luôn im lặng phía sau cô, nhấc chân đi tới cửa.
Ngôi nhà này, thật sự khiến cô mệt mỏi.
Cô không hy vọng bản thân trở thành một người chỉ biết oán trách vận mệnh, nhưng cũng không thể hoàn toàn thờ ơ trước điều này, đứng trên lập trường của mỗi người, ai cũng có nỗi khổ riêng, ai cũng cho rằng bản thân làm đúng, cô càng không thể vạch trần nổi khổ của bất kì người nào, bọn họ làm thế nào là quyền của bọn họ, cho nên cô cũng có thể lựa chọn cắt đứa quan hệ, mắt không thấy lòng sẽ bình yên.
Trước tiên là Diệp Viện, cô ấy trực tiếp xé rách sự yên ổn hai mươi mấy năm, cũng thật kì lạ, sao có thể sống trong im lặng hai mươi mấy năm được chứ.
Tồn tại, tức là tổn thương.
Lúc Diệp Đàn sắp ra khỏi cửa, đột nhiên Lục Thương Kỳ mở miệng lần nữa.
“Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-nha-co-mot-nam-phu/2817789/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.