Liễu Hạ Huy thật sự không muốn đi ra ngoài, hiện tại cậu ta thấy có chút phiền, vì chuyện Bùi Tình thường xuyên tới tìm cậu.
Vì sao lại đến tìm cậu —— Liễu Hạ Huy trong lòng biết rõ.
Lần này Bùi Tình không tới một mình, còn mang theo Vu Tư Đống, vì thế, sắc mặt của cậu ta trực tiếp lạnh xuống.
Lê Khinh Chu ngăn động tác muốn đi ra ngoài của Liễu Hạ Huy, hỏi: “Tại sao bọn họ muốn tới nhà cũ tìm cậu?”
Liễu Hạ Huy nói chuyện Bùi Tình ngày hôm qua đến tìm cậu ta: “Lúc tôi tới, bảo mẫu đang quét dọn, hẳn là bà ấy nói cho Bùi Tình cùng Vu Tư Đống tôi đang ở nhà cũ.”
“Bọn họ tới là muốn mượn tiền, chú ba hẳn là cũng hướng về phía chú, bây giờ con đi ra ngoài tống cổ bọn họ đi……”
“Không cần, để bọn họ vào đi.” Liễu Bạc Hoài nói.
Khóe miệng Lê Khinh Chu lộ ra một nụ cười: “Đúng đúng, mời bọn họ vào đây, tôi và chú ba cậu đều có chuyện muốn nói.”
[Bọn họ như vậy có được tính là đến mượn tiền chủ nợ không?]
[ Hắc, cũng đúng, tin tức về chủ nợ ở nước ngoài được bảo mật, Vu Tư Đống còn không biết ông ta thiếu ai tiền đâu ha ha.]
—— Tiểu bọt khi khoanh chân ngồi trên ghế, ngậm một cây kẹo mút, ngón trỏ và ngón giữa cùng đưa cây kẹo ra khỏi miệng, liếm liếm rồi lại thả ra.
Liễu Bạc Hoài nhéo nhéo đầu ngón tay Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu quay đầu, ánh mắt dò hỏi —— “Sao vậy? A Hoài.”
Liễu Bạc Hoài lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ngoai-khong-dong-nhat-tuy-thoi-lat-xe/707966/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.