[ Quan hệ giữa mình với A Hoài chẳng có gì mờ ám, hẳn là nên tìm thời gian quang minh chính đại công bố mới được, he he.] [Cát Nhạc còn chưa biết nữa, cậu ta luôn gọi A Hoài là chú, chờ cậu ta biết có gọi mình là chú luôn không nhỉ? Ha ha, buốn cười quá, đúng rồi, mình còn chưa được nghe cháu trai gọi mình là chú đâu.] ——Tiểu bọt khí chống cằm tự hỏi, ánh mắt lóe lên ý xấu. Lê Khinh Chu nói: “A Hoài, khung hỗ trợ thông minh mở bán thành công, em muốn tổ chức một bữa tiệc mừng, anh thấy thế nào?" "Ừ, cũng được." "Địa điểm ở đâu, ở nhà?" Nhà này đương nhiên là chỉ nhà họ Liễu, vừa rộng rãi vừa thoáng. "Được." "Để em xem mời những ai đến, bạn anh, bạn em, cháu trai, bạn cháu trai..." .... Hai ngày sau, mấy người được mời đến nhà họ Liễu. Liễu Hạ Huy một mình ngồi một bên, vẻ mặt trống rỗng. Mặc dù Hứa Mộng Ngưng ngồi bên cạnh anh ta, nhưng giờ phút này, anh ta lại không có ý muốn nói chuyện. Khúc Quân Phàm và Kỳ Hạo rất khó hiểu. —— Bởi vì Lê Khinh Chu muốn tổ chức tiệc mừng, sao lại tổ chức ở nhà họ Liễu? Hơn nữa người thông báo cho bọn họ cũng là chú Liễu. Kỳ Hạo thấp giọng nói: “Hạ Huy, cái hạng mục sản xuất khung hỗ trợ thông minh gì đó, chú ba cậu không tham gia đúng không?" Khung hỗ trợ chống đỡ không phải do Lê Khinh Chu và viện nghiên cứu khoa học sinh học hợp tác sao? Liễu Hạ Huy: “…… Không.” Kỳ Hạo càng thêm buồn bực: “Nếu Liễu tam gia không tham gia sản xuất khung hỗ trợ thông minh, vậy tại sao Lê Khinh Chu muốn tổ chức tiệc mừng ở đây?" Nhà họ Liễu là nơi ở riêng tư của chú Liễu mà. “…… Không biết.” Liễu Hạ Huy chậm rãi nói. Anh ta không ngốc, có thể mơ hồ đoán ra mục đích tổ chức buổi tiệc nhỏ này. Khúc Quân Phàm không khỏi nhìn về phía bạn tốt. ——Cậu ta cứ cảm thấy từ sau khi đầu Hạ Huy bị thương, hình như tinh thần cũng xuất hiện vấn đề. “Hạ Huy, cậu không sao chứ?” Khúc Quân Phàm nhịn không được hỏi. Hứa Mộng Ngưng và Kỳ Hạo khó hiểu nhìn qua. Liễu Hạ Huy nhíu mày: "Tôi có thể có chuyện gì?" Khúc Quân Phàm đang muốn mở miệng, lúc này, Lê Khinh Chu và Cát Nhạc cùng đi đến. Lê Khinh Chu mang khung chỗng đỡ, sau khi đứng lên đặc biệt cao. Hôm nay cậu cố ý chuẩn bị tỉ mỉ, hoàn hảo từ đầu đến chân, gương mặt không thể nói là đẹp trai, mà là xinh đẹp. Ánh mắt xinh đẹp của cậu đảo qua, chú ý tới đám người Liễu Hạ Huy, bước chân chuyển hướng, đi về phía này. Kỳ Hạo nhỏ giọng nói: "Á, cậu ta đi về phía này làm gì?" Cậu ta liếc người anh em tốt và Hứa Mộng Ngưng, sợ lát nữa Hạ Huy và Lê Khinh Chu lại gây gỗ. Dù sao chỗ này cũng là nhà họ Liễu, nếu chú ba có thể đồng ý để Lê Khinh Chu tổ chức tiệc ở đây, tức là quan hệ giữa hai người không tồi. Nếu thật sự đánh nhau, không biết chú ba sẽ giúp ai. Một lúc sau, Lê Khinh Chu đứng trước mặt Liễu Hạ Huy. Cậu gọi Hứa Mộng Ngưng, sau đó đuôi lông mày nhếch lên nói với Liễu Hạ Huy: "Không uống rượu sao?" Kỳ Hạo nghe vậy vẻ mặt cổ quái——sao giọng điệu Lê Khinh Chu lại lạ như vậy. Hạ Huy có uống rượu hay không thì liên quan gì đến cậu ta? Lê Khinh Chu: "Từ sau lần tạm biệt ở bệnh viện, hôm nay tôi mới được gặp lại anh." "Tôi nghĩ, về sau chúng ta nên sửa lại cách xưng hô, anh muốn uống một ly trước không, miễn cho lát nữa không kêu ra tiếng được." Lê Khinh Chu nói xong, khóe miệng hơi cong lên, nhìn qua không có ý tốt gì. Nhưng vẻ mặt này nhanh chóng được giấu đi, chỉ có Liễu Hạ Huy nhìn thấy. Vì thế, Liễu Hạ Huy đen mặt nói: "Gọi như thế nào?" Lê Khinh Chu ra vẻ kinh ngạc: “Anh không biết nên gọi thế nào sao, tôi cứ tưởng anh đã biết rồi." Nói xong, giọng điệu sâu xa nói: "Hạ Huy, anh thông minh như thế, hẳn là sẽ biết." "Phụt, khụ khụ." Kỳ Hạo vỗ ngực, cậu ta bị sặc nước bọt của chính mình. Lê Khinh Chu bị sao vậy?! Sao cậu ta lại kêu tên Hạ Huy?! Khúc Quân Phàm và Hứa Mộng Ngưng ngạc nhiên. Cát Nhạc thành thật đứng một bên, hứng thú bừng bừng xem kịch. Liễu Hạ Huy tiếp tục đen mặt, giật giật môi, không nói nỗi một chữ. Ngược lại Kỳ Hạo ho khan xong nói: "Lê Khinh Chu, cậu nói linh tinh cái gì đấy?!" "Hạ Huy phải gọi cậu là gì, cậu nói tôi với, tôi cũng gọi." Liễu Hạ Huy nhìn về phía anh em tốt, muốn nói lại thôi. Lê Khinh Chu: "Anh cũng muốn gọi?" "Cậu nói gọi là gì trước." Kỳ Hạo bĩu môi. Lê Khinh Chu ý vị sâu xa: "Lát nữa anh sẽ biết." Nói xong cậu lấy hai ly rượu vang đỏ trên bàn, một ly đưa tới trước mặt Liễu Hạ Huy, rượu sóng sánh, giống như đang đợi hai người cầm lấy. Lê Khinh Chu dù bận vẫn ung dung, khóe miệng hơi cong lên. Kỳ Hạo cứ cảm thấy Lê Khinh Chu giống như đang bắt nạt Liễu Hạ Huy...Không không không, chắc chắn là ảo giác? Hạ Huy sao có thể tùy ý để Lê Khinh Chu bắt nạt mà không đánh trả được. Đang suy nghĩ, anh ta liền thấy Liễu Hạ Huy đen mặt nhận lấy ly rượu được đưa tới trước mặt kia. Sau đó, cố ý để ly thấp hơn ly của Lê Khinh Chu một chút, nói: "Tôi uống, cậu...Lê tổng cứ tự nhiên." Nói xong uống cạn ly rượu vang đó. Kỳ Hạo há hốc miệng giống như tên ngốc, lắp bắp nói: "Hạ, Hạ Huy..." Cậu không sao chứ?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]