Lê Khinh Chu cảm thấy Liễu Bạc Hoài từ nước ngoài bay về nước, lại tiếp tục từ Yên Kinh bay đến Tây Thành, quả thực quá vất vả rồi.
—— Nghĩ đi nghĩ lại cũng mềm lòng rồi, thái độ không còn kiên định nữa.
Đầu ngón tay đặt trên tấm chăn mỏng giật giật, cán cân trong lòng cũng đang dần nghiêng về bên đồng ý.
Sau nửa ngày, Lê Khinh Chu khẽ gật đầu.
Nếu không phải cậu nằm trong vòng tay của Liễu Bạc Hoài, e rằng Liễu Bạc Hoài khó mà phát hiện được cử động nhỏ này.
Thẹn thùng đến vậy à.
Liễu Bạc Hoài bật cười.
Lúc này, tiếng tim đập truyền đến ——
[ Ai da, làm sao bây giờ, A Hoài nói cái gì cũng không làm, lỡ như cái kia, lỡ như tui nhịn không được... ]
Đôi má của bọt khí tiểu nhân đỏ bừng, sau đó dần lan rộng, cả phần cổ và tai đều phớt hồng, toàn thân thẹn thùng, cậu chọc ngón tay của mình cúi đầu xuống, chân này giẫm lên châm kia.
[Vạn nhất tui nhịn không được bổ nhào vào người A Hoài, hôn hôn mặt anh, đôi môi mềm mại ấy, còn có khuôn ngực rộng ... Hmm?]
Lê Khinh Chu che hai má ngẩng đầu tự hỏi, tại sao lại bị A Hoài véo như vậy?
Mặc dù không đau chút nào.
Anh mắt Liễu Bạc Hoài thâm thúy, phòng khách rất ấm, anh cũng rất nóng, mặc áo sơ mi mỏng cũng không ngăn được đổ mồ hôi.
Nhất là trong lồng ngực của anh, giống như có ngọn lửa sắp thiêu rụi toàn thân.
Liễu Bạc Hoài sợ rằng nếu anh không đánh gãy suy nghĩ "nguy hiểm" của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ngoai-khong-dong-nhat-tuy-thoi-lat-xe/707930/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.