Lê Hạm Ngữ nói: "Anh, năm mới vui vẻ!" Âm thanh trong trẻo, mang theo ý cười tràn ngập. Lê Húc Sanh dường như nhớ tới cái gì, cũng nói năm mới vui vẻ. Ngay sau đó, cậu nhóc bỏ đèn lồng đỏ xuống, duỗi tay tới trước mặt Lê Khinh Chu, thẹn thùng nói: "Anh, lì xì." Lê Hạm Ngữ phụt cười, không cần đoán, chắc chắn là Quân Quân dạy. Khóe miệng Lê Khinh Chu không khỏi hiện lên ý cười rõ ràng. Cậu lấy bao lì xì đã sớm chuẩn bị từ dưới gối ra, lần lượt đặt vào tay mỗi người: "Hạm Ngữ, Sanh Sanh, năm mới vui vẻ, khỏe mạnh." Ba người ở trong phòng cùng cười. Ông cụ Lê ở trong phòng khách nghe thấy âm thanh này, vui mừng uống trà. Vừa rồi ông gọi điện thoại cho Lê Hoành Kiệt ở nước ngoài. Lê Hoành Kiệt đưa em trai tham gia tiệc tất niên phố người Hoa ở bên đó nên không trở về ăn tết, Nhưng cậu ta chủ động chúc mừng năm mới ông cụ Lê, đồng thời còn có đám Lê Khinh Chu, quà cũng đã gửi về. Ông cụ Lê nói câu ta trưởng thành rồi. Lê Hoành Kiệt học được không ít thứ ở nước ngoài. Cậu ta rất thích máy ảnh, hy vọng sau này có thể thăm thú khắp nơi, chụp được những tấm ảnh quý giá. Hai ông cháu nói chuyện hồi lâu mới cúp điện thoại. Không lâu sau, Lê Khinh Chu mặc áo lông cao cổ màu đỏ đi từ trong phòng ra, Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đi theo phía sau. Ba anh em đều mặc màu đỏ. Lê Khinh Chu mặc thêm áo khoác, họ muốn ra ngoài cửa dán câu đối. "Chị, chị dịch lên trên một tí, bên trái...Đúng đúng, chính là chỗ đó." Lê Húc Sanh đứng cách cửa chính không xa chỉ huy, thỉnh thoảng chính vị trí dán câu đối lại cho đúng. Lê Húc Sanh giẫm lên ghế tự mình ra tay. Má cô bị gió lạnh mùa đông thổi đỏ ửng, lại mang theo ý cười vui sướng. Lê Khinh Chu ngồi trên xe lăn chụp ảnh kỷ niệm. Không lâu sau, Lê Húc Sanh dán câu đối xong, còn treo cả đèn lồng màu đỏ của Lê Húc Sanh dưới mái hiên. ——Đèn lồng đỏ rực cùng câu đối, lại thêm gạch ngói của ngôi nhà, cùng với tuyết còn đọng lại, phảng phất hương vị tết ngày xưa. Khiến cho người ngắm nó, cũng vô thức trở nên thoải mái hơn. Lê Khinh Chu để em trai em gái đứng song song ở cửa nhà, chụp cho hai đứa một bức ảnh năm mới. Máy ảnh "tách" một tiếng. Hình ảnh của hai người được lưu lại—— Lê Hạm Ngữ ngồi xổm dưới đất ôm Lê Húc Sanh, hai gương mặt tương tự cùng nở nụ cười xán lạn. Lê Húc Sanh muốn chạy tới chụp giúp anh mình một bức ảnh. Nhưng cô vừa di chuyển, vẻ mặt liền biến thành ngạc nhiên, cùng lúc đó, vẻ mặt Lê Húc Sanh cũng đột nhiên vừa bất ngờ vừa vui mừng. Khi Lê Khinh Chu đang khó hiểu hết sức, cùng với âm thanh Lê Húc Sanh gọi "Chú Liễu", một đôi tay quen thuộc khẽ vuốt gương mặt cậu, vừa ấm áp vừa khô ráo, hơi thở khiến người ta cảm thấy yên tâm. Lê Khinh Chu đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui vẻ quay đầu: "A Hoài!" Phía sau cậu không phải Liễu Bạc Hoài thì là ai. Khuôn mặt Liễu Bạc Hoài nhu hòa, tiếp tục dùng lòng bàn tay sưởi ấm hai má mát lạnh của cậu. Hắn mặc áo khoác màu đen, đi giày da, bên cạnh là rương hành lý, hiển nhiên là vừa bay tới Tây Thành. Lê Khinh Chu nhịn không được cọ cọ lòng bàn tay ấm áp của hắn, đợi Lê Hạm Ngữ dắt Lê Húc Sanh đến, cậu hỏi: "Hôm nay là tết, sao anh từ nước ngoài về rồi?" [Chẳng lẽ gia đình A Hoài về ăn tết trong nước?] Sau khi đáp lại lời chúc của Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh, Liễu Bạc Hoài nói: "Năm mới đầu tiên muốn trở về trải qua cùng em." Năm mới đầu tiên? ——Là năm mới đầu tiên từ khi họ ở bên nhau sao? Lê Khinh Chu hơi mím môi, ý cười tràn ngập trong nháy mắt. Cậu nắm lấy bàn tay đang phủ trên má mình, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đến trái tim cậu. Mùa đông năm nay không hề lạnh chút nào. Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói: “A Hoài, anh muốn về nhà ăn tết cùng em không?" [Anh ở bên cạnh em, chúng ta chính thức báo với ông, nói ngay hôm nay.] ... Nước ngoài, nhà họ Liễu. Thời tiết ở vùng ngoại ô sáng sủa, hôm nay không có gió to, Hạ Thành Uyển sai người chuyển ghế ra sân, nằm dưới ánh mặt trời phơi nắng một lát. Chỉ chốc lát sau, Liễu Hạ Huy từ trong phòng đi ra, ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Thanh Uyển, gọi: "Bà nội." Hạ Thanh Uyển mở to mắt, nghiêng đầu cười nói: “Sao vậy?” Tóc bà được cuộn lên, nhiều sợi tóc bạc xen lẫn, khuôn mặt hòa ái. Bà đắp một tấm chăn lông nhiều màu, vươn đôi tay nhăn nheo vỗ vỗ cánh tay đang đặt trên ghế của Liễu Hạ Huy. Liễu Hạ Huy kéo tấm chăn bị tuột xuống của bà lên, khó hiểu hỏi: "Bà nội, sao chú ba không ăn cơm tất niên đã đi rồi?" "Công ty xảy ra chuyện gì sao?" Sáng nay vừa dậy đã không thấy chú ba. Liễu Hạ Huy lười phản ứng một nhà Liễu Cảnh Nguyên, liền chạy tới tìm Hạ Thanh Uyển. Hạ Thanh Uyển nghe vậy cười cười: "Công ty không có việc gì, là bà bảo chú ba con trở về..." ——Đang ở nước ngoài mà đầu óc đã bay về trong nước, nhung nhớ trong mắt cũng không giấu nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]