Chương trước
Chương sau
Gần cuối năm, mặc dù không nỡ nhưng cũng phải tạm thời chia xa.
Liễu Bạc Hoài muốn đưa Liễu Hạ Huy ra nước ngoài trước, do cả nhà Liễu Cảnh Nguyên đã đi từ sớm.
Công ty đã bắt đầu nghỉ, Lê Khinh Châu muốn đưa em trai em gái trở về Tây Thành.
Liễu Bạc Hoài không cho Lê Khinh Chu tới sân bay tiễn hắn.
Nếu không hắn sợ mình sẽ lập tức buông hành lý, không đi nữa.
Nhưng trước khi rời khỏi Yến Kinh còn một vấn đề nữa—— đó chính là hướng đi của nữ chính nguyên tác, Hứa Mộng Ngưng.
Cô ấy gần như không còn bất cứ liên hệ gì với nhà họ Hứa nữa.
Cha Hứa, mẹ Hứa bởi vì chuyện Hứa Khải Tiến mà vô cùng oán trách cô, thậm chí còn từng gọi điện thoại nhục mạ và làm tổn thương cô ấy.
Hứa Mộng Ngưng nghĩ nhà họ Hứa có ơn nuôi dưỡng mình, nhưng cũng không muốn quay về nữa.
Vì thế, ngoại trừ nhà thuê ở Yến Kinh, thì cô ấy không còn nơi nào để về.
Lê Khinh Chu vẫn còn liên lạc với Hứa Mộng Ngưng, chẳng qua không thường xuyên như trước thôi.
Cậu gọi điện dò hỏi Hứa Mộng Ngưng, có muốn cùng cậu về Tây Thành ăn tết với thân phận bạn bè không.
Hứa Mộng Ngưng từ chối, nói cô ấy đã nhận lời mời của Triệu Tinh Tinh.
Hứa Mộng Ngưng nói: "Quê Tinh Tinh ở phía nam Vân Thành, chỗ đó khi tuyết rơi có phong cảnh tuyệt đẹp, em đến đó sẵn tiện đi du lịch luôn."
"Khinh Chu, cảm ơn anh, khi nào quay lại em sẽ mang đặc sản Vân Thành cho anh."
Lê Khinh Chu đồng ý, nói: "Được, vậy chúc em năm mới vui vẻ trước."
"Anh cũng thế, năm mới vui vẻ." Hứa Mộng Ngưng mang theo ý cười, trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Khinh Chu cảm thấy Hứa Mộng Ngưng vui vẻ hơn trước kia nhiều.
Có lẽ không có vai phản diện như cậu "ngáng đường", tình cảm giữa Hứa Mộng Ngưng và Liễu Hạ Huy hẳn là phát triển tương đối thuận lợi.
Không biết bọn họ có ở bên nhau không?
Cuối cùng Lê Khinh Chu gửi tin nhắn báo bình an cho Liễu Bạc Hoài, để sau khi hắn xuống máy bay có thể nhìn thấy, ngay sau đó liền đưa em trai em gái thu dọn đồ đạc rời khỏi Yến Kinh.
Phương Tây Ngạn đưa họ trở lại Tây Thành, sau đó anh ta cũng về quê ăn tết.
...
Tây Thành, nhà cũ nhà họ Lê.
Phục Vụ Số 1 đứng chờ ngoài cửa cùng ông cụ Lê.
Trên người ông cụ mặc một chiếc áo khoác dày cộp, ở cổ Phục Vụ Số 1 đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, vẻ mặt mang nụ cười.
Nhìn thấy chiếc xe từ xa đang chậm rãi chạy đến cửa.
Nụ cười trên mặt ông cụ Lê tăng lên, mang theo Phục vụ số 1 tiến lên hai bước. Không lâu sau, Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh xuống xe, Phương Tây Ngạn vòng ra cốp xe lấy xe lăn, đỡ Lê Khinh Chu xuống xe.
Ông cụ Lê dắt tay Lê Húc Sanh, mời Phương Tây Ngạn ở lại ăn cơm.
Phương Tây Ngạn vội xua tay, lễ phép từ chối lời mời nhiệt tình của ông cụ Lê.
——Hôm nay anh ta muốn về nhà kịp giờ, nếu trì hoàn thêm nữa, có lẽ sau nửa đêm mới về nhà được.
Ông cụ Lê thấy vậy, cũng không nói gì nữa.
Lê Khinh Chu dặn Phương Tây Ngạn chú ý an toàn.
Phương Tây Ngạn gật gật đầu, lên xe rời đi.
Ông cụ Lê dắt Lê Húc Sanh, Lê Hạm Ngữ đẩy Lê Khinh Chu vào nhà, Phục Vụ Số 1 ngoan ngoãn đi theo đằng sau, bật một bản nhạc nhẹ nhàng thư giãn.
Lê Khinh Chu về nhà, sáng sớm hôm sau Lê Thành đã có một trận tuyết rơi dày đặc.
Không biết có phải bắt đầu rơi từ nửa đêm không.
Sau khi cậu thức giấc mở cửa ra ngoài xem, bên ngoài mặt đất đã tích lũy một tầng băng tuyết trong suốt, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Hơi thở lạnh lẽo phả ra từ cửa sổ, Lê Khinh Chu ngắm nhìn tuyết rơi không ngớt một lúc, sau đó mới đóng cửa sổ lại.
——Mở điện thoại lên, bên trong đa số là tin nhắn của Liễu Bạc Hoài.
Lê Khinh Chu trả lời từng tin, nhưng không call video.
Dù sao giờ này ở bên đó vẫn đang là nửa đêm.
Cảm thán một chút về sự gian nan của yêu xa, Lê Khinh Chu mím môi cất điện thoại.
Tây Thành thuộc phương Bắc, tuyết rơi không thương tiếc chút nào, chỉ mới sáng ớm, xung quanh đã bao phủ một tầng trắng bạc.
May là trong phòng có máy sưởi, ngồi trước cửa sổ sát đất, thưởng thức cảnh tuyết rơi trước sân, cũng là một loại hưởng thụ.
Lê Khinh Chu và ông cụ Lê ngồi đối diện nhau, ở giữa là cái tròn gỗ nhỏ, bên trên có trà nóng và đồ ăn nhẹ.
Một già một trẻ, nhàn nhã hiếm thấy.
Quản ga và bảo mẫu cũng bận rộn chuẩn bị đón Tết, nụ cười không ngớt, lộ ra sự vui vẻ
Lúc này, Lê Húc Sanh chạy xuống lầu, đằng sau là Lê Hạm Ngữ ôm theo một chiếc áo khoác.
"Ông, anh, con muốn ra ngoài nghịch tuyết."
Lê Húc Sanh mặc một chiếc áo lông nhỏ màu trắng, đầu đội mũ len cùng màu.
Cậu bé đứng trước mặt Lê Khinh Chu và ông cụ Lê, hai tay giắt sau lưng, sắc mặt hồng hào, ánh mắt chờ mong.
Ông cụ Lê cười ha ha nói: "Được, ra ngoài nghịch tuyết, nhớ mặc áo khoác cẩn thận, đeo găng tay vào..."
Lê Khinh Chu cho em trai uống một ngụm trà nóng.
Lê Húc Sanh gật đầu, mặc áo khoác lông màu lam nhạt, đôi găng tay nhung treo trên cổ.
Lê Hạm Ngữ đi cùng cậu bé ra ngoài, trong tay cầm theo xẻng tuyết nhỏ ông quản gia đưa.
Nhìn thân ảnh hai đứa nhỏ chơi đùa ngoài cửa sổ, bên tai vang lên tiếng nói chuyện rôm rả khiến người ta yên tâm, ông cụ Lê thở dài nói: "Khinh Chu, chuyện lúc trước ông nói với cháu, cháu suy nghĩ thế nào rồi?"
Tay nâng ly trà của Lê Khinh Chu hơi khựng lại.
Là chuyện giới thiệu đối tượng nam cho cậu.
Từ lúc ông cụ Lê biết được cậu thích đàn ông, ông không khỏi nhọc lòng.
Hiển nhiên, so với thích phụ nữ, ông cụ càng không yên tâm về đàn ông hơn, sợ Lê Khinh Chu bị tổn thương tình cảm.
Tốt hơn là nên tìm một người mà mình biết rõ gốc rễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.