Chương trước
Chương sau
Lúc này, Hứa Mộng Ngưng đi tới.
Khi nãy cô ta vừa đi xin chữ ký của Cát Nhạc, bởi vì bạn bè trong viện y học có người yêu thích truyện tranh của Hỏa Tinh Sơn Khâu.
Hứa Mộng Ngưng thấy bọn họ cười đùa, cảm thấy khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Liễu Hạ Huy duỗi tay che cái miệng Kỳ Hạo đang muốn há mồm nói: "Không có gì......"
Bên này, Hạ Giản Tầm rốt cuộc cũng đã nhận thấy được tình huống có hơi không thích hợp lắm.
Hắn đứng ở bên cạnh Liễu Bạc Hoài hỏi: "Bạc Hoài, giữa cậu và Lê tổng...... Có phải xảy ra mâu thuẫn gì hay không?"
Là chuyện riêng, hay là vì công việc?
Từ sau khi đi vào nhà cũ Liễu gia đến giờ, trừ bỏ lúc đầu tặng quà chúc mừng sinh nhật, Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài cũng chưa nói chuyện với nhau.
Mà Hạ Giản Tầm thấy sắc mặt Liễu Bạc Hoài cũng không quá tốt.
Ít nhất, làm bạn bè nhiều năm, Hạ Giản Tầm vẫn có thể để ý tới việc giờ phút này trong lòng Liễu Bạc Hoài phập phồng, quanh người áp suất thấp, biểu tình thâm trầm.
Hắn không khỏi nói: "Tôi thấy trước kia cậu rất thưởng thức Lê tổng mà."
"Đúng thật, Lê tổng ở mảng nghiên cứu trí tuệ nhân tạo vô cùng xuất sắc, có tài, nói vậy chuyện cậu ấy hợp tác với tập toàn Liễu Thị cũng phải vô cùng vui vẻ chứ."
"Lê tổng thực sự là một đối tác không tồi."
"Bạc Hoài, nếu giữa hai cậu nảy sinh hiềm khích, thì nhân lúc còn sớm giải quyết đi...... Là về vấn đề công việc sao?"
Liễu Bạc Hoài nói: "Không phải, chỉ là có một số quan điểm khác nhau ở một vài mặt thôi."
Hạ Giản Tầm à một tiếng.
Hắn nói: "Một khi đã như vậy, không bằng thừa dịp sinh nhật cậu đi nói chuyện riêng với Lê tổng đi, nói ra là ổn rồi."
Tuy rằng Lê tổng nhỏ tuổi hơn so với Bạc Hoài, nhưng khi hai người ở chung, bầu không khí cô cùng hòa hợp, Bạc Hoài mãi mới có "Bạn vong niên"(*),bạn tốt này không nên mất.
Hạ Giản Tầm cảm thấy bản thân mình quả thật buồn thối ruột vì bạn tốt rồi.
Liễu Bạc Hoài: "Ừ, cậu giúp tôi việc này đi."
Hắn nói xong, liền buông ly rượu đi về phía của Lê Khinh Chu.
Hạ Giản Tầm nhìn bóng dáng Liễu Bạc Hoài rồi nhấp một ngụm rượu.
Cát Nhạc lúc này đi đến bên cạnh cậu mình, tò mò hỏi: "Cậu, giữa chú Liễu và Khinh Chu có mâu thuẫn gì phải không ạ?"
Hạ Giản Tầm nói: "Con cũng phát hiện ư, xem ra cũng rất rõ ràng rồi."
Cát Nhạc: "Đây mà còn không rõ ràng à, bầu không khí giữa hai người bọn họ cứ có cái gì ý......"
Cát Nhạc không biết hình dung như thế nào nữa, ngửa đầu nghĩ nghĩ —— à...... Kỳ lạ ư?
Diện tích đình viện nhà cũ Liễu gia quá rộng, khách khứa tụm lại tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, khoảng cách giữa nhau cũng khá rộng.
Ví như vị trí của Lê Khinh Chu ngay bây giờ, bên cạnh nơi vào đình viện, chung quanh không có người, giữa nơi không khí náo nhiệt như thế này lại có vẻ yên tĩnh đến lạ.
Liễu Bạc Hoài đi qua.
Đã trong bán kính 10 mét......
Bọt khí trên đỉnh đầu Lê Khinh Chu ngay lập tức xuất hiện.
—— Bé phản diện ngồi xổm trên một cái ghế nhỏ, hai chân khép lại, đôi tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối, đầu hơi hơi ngả về phía trước, như là tập trung mà nhìn chăm chú vào cái gì đó.
Khi Liễu Bạc Hoài đi thêm vài bước, bé phản diện đã ngây ngô cười ha ha hi hi ba lần, lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt to nheo lại, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Rất hiển nhiên, bộ dáng hiện tại với cả bộ dáng Lê Khinh Chu biểu hiện ra bên ngoài khi xử lí công việc của công ty dường như không phù hợp cho lắm.
Lại gần thêm vài bước nữa.
Trong bán kính 3 mét......
[ ha ha ha ha ha phối hợp pha trò với vai diễn phụ cũng thật tốt quá ha ha, mẹ ơi, buồn cười chết mất thôi. ]
—— em bé phản diện duỗi tay lau lau nước mắt chảy ra trên khóe mắt vì cười, ngay sau đó lại dùng tay nhỏ vỗ lên chân, giống như nhịn không được mà hơi hơi dậm dậm cái chân nhỏ.
"............"
Liễu Bạc Hoài không khỏi dừng bước.
Nhìn kỹ —— Lê Khinh Chu có chỗ nào là làm ra biểu cảm người sống chớ lại gần cơ chứ, tuy rằng cậu ấy cau mày, nhưng dưới đáy mắt lại giấu ý cười, rõ ràng là đang rất cố gắng để nhịn cười đây mà.
Mà khóe miệng cũng cố gắng mà kéo ngang, thế cho nên khuôn mặt mới có vẻ nghiêm túc.
Cho nên nếu nhìn từ nơi xa, những người hồn nhiên không chuyện gì sẽ ngay lập tức cảm thấy khuôn mặt Lê Khinh Chu đang khá khó chịu......
"Khinh Chu." Liễu Bạc Hoài đi đến nhẹ giọng gọi.
Tiếng cười trong lòng Lê Khinh Chu thoáng chốc đột nhiên im bặt.
—— em bé phản diện cũng vội vội vàng vàng xách mông từ cái ghế nhỏ để chạy trốn ra sau tường một lần nữa, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ để trộm quan sát.
Liễu Bạc Hoài suýt chút nữa là bị cậu chọc cười rồi.
Lê Khinh Chu người không biết quỷ không hay mà cất điện thoại di động rồi hỏi: "Tam gia...... Có việc gì thế."
Liễu Bạc Hoài dừng bước, giữ một khoảng cách.
Giọng nói hắn trầm thấp, đôi mắt phía sau gọng kính nhìn chăm chú vào Lê Khinh Chu nói: "Buổi tối hôm ấy đã dọa cậu rồi, mấy ngày nay tôi cũng không xuất hiện ở trước mặt cậu, cho cậu thời gian thoải mái......"
"Khinh Chu, đã nghĩ gì chưa?"
[ nghĩ, nghĩ cái gì......]
—— trên mặt em bé phản diện nháy mắt xuất hiện hai vệt đỏ ửng, lại rụt nửa mặt vào sau tường.
Lê Khinh Chu nhấp nhấp môi, thấp giọng nói: "Tam gia, nếu muốn cái gì......"
Liễu Bạc Hoài đến gần thêm một bước, đi đến bên cạnh Lê Khinh Chu.
Không cho cậu trốn tránh ánh mắt hắn, Liễu Bạc Hoài hơi khom lưng, một tay ấn ở tay vịn xe lăn bên cạnh cậu, chậm rãi nói: "Nghĩ phải giới thiệu cho tôi một người, nhưng người ấy giờ phút này lại ở trước mắt tôi."
Lê Khinh Chu ngập ngừng há mồm đáp: "...... Giới thiệu cho cậu những người khác, không được sao."
[ trên đời thiếu gì trai đẹp gái xinh, chẳng kém tôi một chút nào, tôi thì không được, không thể đâu. ]
—— em bé phản diện lập tức ngại ngùng đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, dường như nhiệt độ trên mặt có thể nấu chín luôn cả quả trứng gà, hơi nóng cứ bốc ra từ trên đỉnh đầu.
Đôi mắt Liễu Bạc Hoài sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, rồi lại có cảm giác tựa như uống một tách cà phê ấm áp vào mùa đông, không để cho người ta từ chối mà dần dần thâm nhập vào đầu quả tim của Lê Khinh Chu, tim đập thình thịch.
Hắn nói: "Không được, tôi không chấp nhận, trừ cậu, những người khác đều không thể."
[ tôi, tôi......]
—— em bé phản diện lại muốn ngất xỉu, khẩn trương đến nỗi chân cũng mềm rồi, chỉ có thể dùng tay chống vào vách tường mới không ngã xuống.
Lê Khinh Chu yếu giọng nói: "Tôi, tôi vẫn cần nghĩ tiếp...... Tam gia, cho tôi thêm một chút thời gian nữa."
[ tôi, tôi muốn chạy trốn! Đây không phải là chuyện tôi có thể chấp nhận hu hu. ]
—— em bé phản diện giơ hai tay ôm đầu, không ngừng lắc đầu, nước mắt lưng tròng, nhìn vô cùng đáng thương.
Dù sao Liễu Bạc Hoài cũng không cái loại ma quỷ.
Huống chi, hiện tại người trước mặt vẫn là người mà hắn tâm tâm niệm niệm —— tức khắc mềm lòng.jpg.
Liễu Bạc Hoài duỗi tay khẽ vuốt gương mặt Lê Khinh Chu.
Bởi vì đưa lưng về phía đình viện, cho nên không có bất kì ai thấy động tác này.
Khi hắn thấy Lê Khinh Chu ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Ngoan, Khinh Chu, đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa, ở đây chỉ cho đồng ý, không cho từ chối đâu."
"Nếu không thấy cậu, dù phải đào ba thước đất để tìm thì tôi cũng sẽ đào, sau khi tìm được......"
Liễu Bạc Hoài càng cúi người xuống hơn, nói một câu không thể nghe thấy bên tai Lê Khinh Chu.
—— em bé phản diện thoáng chốc toàn bộ người biến mất sau bức tường, chỉ để ra một vài sợi tóc, nơm nớp lo sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.